C23. Theo Dấu (4)
Lực lượng chức năng ngay lực tức có mặt ở hiện trường, họ đã lo lắng và chờ đợi quá lâu. Khi nhận được tin báo về vụ án, họ thậm chí còn thở phào. Đây không phải là một vụ án lớn gây chấn động như họ vẫn lo sợ, nó chỉ là một vụ nhỏ và mức ảnh hưởng cũng không cao.
Nơi xảy ra vụ án là một khu biệt lập, nếu làm tốt công tác giữ bí mật thì thậm chí chẳng ai hay biết. Họ đều nghĩ tên đó cũng hết thời rồi, hắn cũng như bao người khác bị xã hội đào thải. Trong thời buổi này, mỗi ngày đều có n·gười c·hết cả, khi là yêu thú t·ấn c·ông, khi thì Hero tranh đấu. Mọi người đã không còn quá bất ngờ trước những thứ như vậy nữa, lực lượng cảnh sát Bình Dương chỉ không muốn rút đi vì họ không cam tâm và không muốn quãng thời gian họ bỏ ra là uổng phí mà thôi.
“Báo cáo sếp, n·ạn n·hân là Nguyễn Thị Thu Thủy, con gái một vị phú hào. Căn nhà của n·ạn n·hân là do gia đình mua cho cô tiện việc đi làm và có một nơi sinh sống tốt, an ninh. Vụ án diễn ra khoảng hơn 1 tiếng trước, n·ạn n·hân không thể cứu chữa vì v·ết t·hương quá nặng. Lồng ngực n·ạn n·hân b·ị đ·âm thủng và có một vết cắn khá lớn ở cổ n·ạn n·hân. Bên cạnh xác là huyết ấn như mọi lần, có thể đây đúng la vụ án do tên đó gây ra”.
Ngập ngừng hồi lâu, nhân viên xét nghiệm hiện trường tiếp tục báo cáo.
“Nhưng từ hiện trường, có lẻ nơi đây có đến tận 3 người và có diễn ra một chút xô xát, một người trong đó đã vùng chạy đi, phương thức lấy đà và dấu chân để lại cho thấy đây là một người thức tỉnh, phương hướng bỏ chạy hẳn là bên kia” vừa nói hắn vừa chỉ ra con đường mà Trần Hoàng Long tháo chạy ban nãy.
Thật ra không cần xet nghiệm hay báo cáo, My cũng đã nhận ra sự bất thường. Từ hiện trường sót lại thì có 2 nguồn khí xung động. Nạn nhân chính là bị người mang thiên khí màu đỏ g·iết c·hết, thế nhưng người để lại huyết ấn lại là màu đen.
Lòng cô trở nên loạn r·ối l·oạn không yên, vốn là một người thông minh, My rất nhanh đã đẩy ra gần như hoàn toàn chân tướng của vụ này.
Người g·iết n·ạn n·hân chính là n·ghi p·hạm số 1. Có lẻ hắn đã đứng chờ ở đây rất lâu và nhanh tay s·át h·ại n·ạn n·hân ngay khi vừa gặp mặt. Tiếp đó hắn cắn vào cổ n·ạn n·hân có vẻ là muốn ăn thịt hoặc chỉ đơn thuần là muốn đổ vạ vụ này cho t·ên s·át n·hân hàng loạt.
Những có vẻ xui cho hắn, tên kia thế mà thật xuất hiện. Dấu ấn để lại chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Hai người có lẻ xảy ra một chút xô xát nhưng tên số 1 đã thua và quay người bỏ chạy.
Tuy đoán được là thế nhưng có một thứ nữa là cô rùng mình. Tên kia có thật là nhân loại hay không? Từ phương thức bỏ chạy, rất rõ ràng n·ghi p·hạm số 1 là người thức tỉnh, phương pháp dồn khí vào chân và bứt tốc của hắn là rất quen thuộc. Những vết chân mờ cùng thiên khí lưu lại trên đường chính là bằng chứng rõ nhất hắn là người tu luyện.
Thế nhưng tên kia thì sao? Hắn thế nhưng mà không để lại bất cứ dấu chân nào trên đường, một vệt rất mờ thiên khí cắt ngang nền trời đuổi theo phương hướng h·ung t·hủ chạy chạy trốn. Hắn thế nhưng là đang bay hay sao? Tốc độ di chuyển quá nhanh làm dấu vết lưu lại cũng hết sức mờ mịt và ngắt quảng, nó thậm chí sẽ biến mất nếu để lâu thêm một chút nữa.
My thầm cảm thấy may mắn là vụ này được phát hiện sớm, nếu như để đến ngày mai, có khi chẳng còn một chút dấu vết nào lưu lại cho cô lần theo.
Nhanh chân lần theo dấu vết cô phát hiện ra một xác c·hết kì lạ. Một người đàn ông không đầu đang trong tư thế quỳ, đôi tay buông thõng. Không xa cái xác chính là đầu của n·ạn n·hân, mắt hắn trừng lớn và miệng đang há ra, máu từ các khóe mắt chảy ra trông vô cùng quỷ dị.
Rất rõ ràng là đầu của n·ạn n·hân bị một thứ gì đó sắc nhọn chém ngang qua khiến nó lập tức ly thể. Thông qua quan sát, My nhận ra đó có thể chính là bạn tay. Một lực tay thật khủng kh·iếp, cơ thể người thức tỉnh cứng chắc đến nhường nào, thế mà chỉ với một cú phất tay đầu mình đã mỗi nơi mỗi ngã. My càng lúc càng xác định rõ hơn tên kia nhất định là một vị thức tỉnh giả có cấp bậc cực kì cao, thực lực không thể đo đếm được.
Từ phương Đông có thể thấy một vệt hắc khí đang kéo dần về phía xa, cô lúc này lại có chút chùn chân. Một kẻ bí ẩn với sức mạnh khủng kh·iếp, tinh thần cực đoan và g·iết người không gớm tay đang ở ngay trước mắt. Cơ hội tìm ra hắn đã xuất hiện nhưng cô lại sợ, cô cũng không muốn c·hết, tuy tự tin nhưng My biết khoảng cách giữa mình và h·ung t·hủ là rất xa xôi. Hành động thiếu suy nghĩ chỉ đem lại c·ái c·hết cho bản thân cô mà thôi.
Hít một hơi dài, My đưa tay đặt lên phù hiệu nơi ngực áo, tự vấn lòng lý do bản thân chọn nghề cảnh sát. Cuối cùng cô không chần chờ nữa lập tức lao nhanh về phương hướng hắc khí biến mất, t·ử v·ong đã không làm cô chùn bước, cô muốn đi.
Như nghĩ đến điều gì đó, cô móc ra chiếc điện thoại trong túi, bấm những con số một cách thận trọng.
“Alo, có chuyện gì vậy My?”
Cô cố nén cho giọng nói đừng run, chân vẫn không ngừng chạy.
“Con... con đã tìm ra dấu vết của t·ên s·át n·hân hàng loạt rồi. Con sẽ tìm ra hắn. Nhưng mà hắn rất nguy hiểm, chuyến này không biết két quả sẽ ra sao. Ba, con có chuyện nhờ ba. Nếu... nếu 1 tuần sau con vẫn không có tin tức gì, hãy lần theo định vị trên máy này để tìm con. Tên s·át n·hân chính là ở nơi đó, làm ơ hãy giúp con. Hãy tin con, con nhất định sẽ trở về, con xin lỗi”.
Dứt lời, cô ngay lập tức cắt máy, cô không muốn nghe cha cô nói gì cả, cô sợ tỉnh cảm gia đình sẽ làm mình chùn bước, chuyến này cô đi với ý chí quyết tử, thảm án liên hoàn cũng nên đến hồi kết thúc rồi.
Phía bên kia đầu giây, người cha trở nên câm nín. Một phần là cảm xúc tự hào một phần là không đáng dâng lên trong ông. Con gái ông là một người có trách nhiệm và sống hết sức chính nghĩa. Sau một lần g·ặp n·ạn trong lúc thi hành nhiệm vụ, ông đã từ chức và rời khỏi đội cảnh sát h·ình s·ự. Con ông đã thay thế ông cố gắng và đấu tranh cho đất nước này. Nếu là ông chắc hẳn ông cũng sẽ chọn như con gái mình, thế nhưng là một người cha, ai lại muốn thấy con mình đi vào chỗ c·hết. Sự bất lực như đánh gục ông, người cha già cứ thế thất thần nhìn vào màn hình điện thoại chớp tắt. Đôi môi lắp bắt khấn nguyện, có lẻ giờ phút này ông cũng chỉ có thể làm được như vậy.
..........
Con đường càng lúc càng xa và cuối cùng cũng đến được điểm cuối. My giật mình nhận ra quang cảnh quen thuộc xung quanh.
“Đây... đây không phải là chung cư cạnh bên h·iện t·rường v·ụ á·n đầu tiên hay sao? Hắn... hắn thế nhưng mà lại sống ở đây. Hắn vậy mà hoàn toàn đánh lừa được các cuộc điều tra và dần dẫn ánh mắt của cảnh sát ra xa khỏi nơi hắn sống. Tên này rốt cục là ai?”
Hắc khi đã hoàn toàn hòa lẫn, những sợi cuối cùng chính là trực chỉ vào khi này, thế nhưng nó lại rất mờ mịt và đang tan đi. Không cách nào xác định được hắn rốt cục là sống ở căn nào trong đó.
My lập tức lật lại tất cả danh sách người sống ở khu này, khoanh tròn đối tượng điều tra. Sau một đêm không ngủ, cô cuối cùng đã tìm ra được một đối tượng hiềm nghi nổi trội.
“Thanh Dương, 22 tuổi, từng là sinh viên trường kĩ thuật những về sau bỏ ngang vì lý do gia đình. Mẹ c·hết vào năm ngoái vì ID19, bản thân hắn cũng bị chuẩn đoán là nhiễm bệnh và hơn nữa còn xét nghiệm ra thêm u·ng t·hư giai đoạn cuối. Tiền sử trong sáng và cái bộ dáng bệnh rề rề sắp c·hết của hắn làm hắn bị loại ngay ra khỏi diện tình nghi nhưng bây giờ xét lại hắn thế nhưng lại là n·ghi p·hạm hàng đầu. Làm quái gì có cái bệnh nhân u·ng t·hư bao tử nào sống được lâu như thế? Không những thế hắn còn sống khỏe, sống tốt mà không cần phẫu thuật hay điều trị? Không thể nào? Còn nữa, Thanh Dương, ED Dương, đây chẳng lẻ là trùng hợp hay sao? Mình cần phải làm gì đó thôi”.
Buổi sáng 2 ngày sau đó.
My lưu lại hồ sơ điều tra trong căn phòng trọ mới thuê cùng điện thoại của mình. Một bức thư đơn giản được kẹp tại đó, định vị của cô đã được gửi về nhà, chỉ cần đến ngày mai cô vẫn không liên lạc, lực lượng công an toàn tỉnh sẽ bao vây nơi này.
Chu toàn mọi thứ, cô vuốt nhẹ lồng ngực, cố giữ bản thân bình tĩnh. Lê từng bức cẩn trọng, cuối cùng cô dừng lại ở nơi che dấu tất cả sự thật mà cô muốn biết. Số phòng A5a 3.28, cô lấy tay gõ nhẹ lên cánh cửa, cố giữ giọng đừng run, My cất tiếng.
“ED Dương, có khách đến thăm, mời mở cửa ra gặp mặt một lần”.