31. Ly Biệt
Vương Sĩ Hùng từng mất đi tự tin, từng oán hận cuộc sống bất công, nhưng giờ đây hắn cảm thấy mọi điều đều xứng đáng. Nếu là trong tiểu thuyết hắn nghĩ mình chính là nhân vật chính mô bản. Hắn thông minh tuyệt đỉnh, tư chất vượt trội nhưng không được mọi người coi trọng. Hắn từng trải qua muôn ngàn đắng cay và rồi ông trời mở mắt, ban cho hắn bàn tay vàng để nghịch tập. Thanh Dương càng thảm hắn càng thích thú, c·ái c·hết của ED Dương chính là dấu ấn huy hoàng trên con đường của hắn. Chỉ ít phút nữa thôi, hắn sẽ có được tất cả những thứ hắn mong cầu, hắn đã không thể chờ thêm nữa rồi.
“Cô thật là ngu ngốc, chẳng lẻ cô nghĩ không ai đoán được việc cô sẽ phản bội hay sao? Khẩu súng đó chỉ là đồ che mắt mà thôi, bí mật chính là trong ly trà sữa đó. Biết cái gì là Cấm Khí Đan hay không? Chính là đan dược khiến tên điên này trở thành phế nhân đó. Kinh hỉ hay không? Ngoài ý muốn hay không? Hahaha”.
Khẽ chỉnh lại kính, Vương Sĩ Hùng tiếp tục tự đắc cất lời, hắn đã chịu đựng quá lâu, hôm nay là ngày của hắn. Hắn muốn ED Dương c·hết đi trong sự tủi nhục, c·hết trong chính vòng tay người phụ nữ mà hắn yêu.
“Nếu đưa cả viên Cấm Khí Đan cho hắn ăn tất nhiên là rất bất khả thi, thế nên nó đã được nghiền ra và trộn lẫn trong ly nước đó. Điều đó làm công dụng của nó bị yếu đi một chút, thời gian phát tác cũng trở nên lâu hơn. Thế nhưng chỉ cần vận khí thì mọi chuyện sẽ khác, càng dùng nhiều khí thì công hiệu đến càng nhanh và càng mãnh liệt. Nếu cô không kéo hắn đi thì chưa chắc hắn đã bị như vậy, là do cô, hắn vì cứu cô nên mới trọng thương. Đừng oán trách ta, là cô hại c·hết hắn, vốn dĩ chúng ta chỉ muốn bắt hắn và từ từ tra khảo. Bây giờ thì thôi đi, hắn còn sống được đã là kì tích rồi”.
Thanh Dương ánh mắt đỏ rực nhìn về phía Hùng, hắn đã hiểu mọi chuyện, cố kéo chút hơi tàn, hắn nhìn sâu vào mắt Hùng khẽ nói.
“Hãy... hãy tha cho cô ấy, ta sẽ cho ngươi biết điều ngươi hằng mong ước”.
Vương Sĩ Hùng lấy tay che mặt, cơ thể điên cuồng run rẩy, miệng hắn nở nụ cười đầy man rợ.
“Hahaha, ED Dương tiếng tăm lừng lẫy lại đang cầu xin ta kìa. Ngươi không phải là chảnh lắm hay sao? Bảo vật quốc gia? Ta nhổ vào, chỉ là một tên điên ngu xuẩn mà thôi”.
“Nhưng ngươi cũng không cần bận tâm, ta dù sao cũng là nói được làm được. Nói tha cho cả nhà cô ta thì chắc chắn sẽ tha, nói thăng chức tăng lương là nhất định sẽ làm, không cần ngươi xin xỏ. Còn bí mật đó? Ngươi không phải là yêu mến nhân loại lắm hay sao? Muốn cống hiến hết mình cơ mà, cứ nói đi, ta sẽ thay ngươi truyền đạt nó lại. Tất cả mọi thứ về ngươi đều sẽ là của ta. Ngươi dù gì cũng sắp c·hết rồi, hẳn là không tính toán với ta đúng không? Nói gì thì nói ngươi cũng là thần tượng của ta, cho người hâm mộ chút quà chia tay là điều nên làm đúng không nào?”
Sự điên cuồng của Hùng làm Dương bật cười, hắn cố chống thân thể lên, yếu ớt nói.
“Bí mật đó chính là...”
Piuuu
Tiếng súng đột ngột vang lên, từ lồng ngực Dương nở rộ ra tia máu. Hắn khẽ cúi nhìn v·ết t·hương rồi từ từ ngã vật ra đất. Như là hồi quang phản chiếu, hắn nắm chặt tay My kéo đến bên người nhẹ giọng thủ thỉ.
“Là...là... là Thiên Nhân xác thịt. Nếu tận dụng đúng cách nó chính là chìa khóa mở ra tiềm năng vô hạn của con người. Nhưng... nhưng mà nó đều đã bị hủy đi và ta không... không muốn bất kính với tiền nhân thêm nữa nên đã giấu kín nó. Ta... ta không muốn loài người vì tăng cao thực lực mà... mà đi tìm cách ám toán vị Tiên Nhân còn lại kia. Điều đó là bất khả thi và phi nghĩa”.
My cuối cùng đã hiểu ra vì sao hắn muốn che giấu, nàng cũng biết việc Tiên Nhân cảnh cáo nhân loại, chỉ là nàng không biết thịt hắn cùng mở khóa tiềm năg có liên quan gì đến nhau, nhưng nàng cũng không muốn biết, tim nàng lúc này như tan vỡ.
“Đừng... đừng nói gì nữa, cố gắng lên. Anh nhất định phải sống, đừng bỏ em lại một mình. Xin anh đấy, hãy sống tiếp đi mà”.
Phía xa, một đám người đang nhanh chóng rời đi, đó chính là đám đặc công Ngưu Quốc. Vốn dĩ theo kế hoạch chúng sẽ tìm cách b·ắt c·óc Thanh Dương, nhưng hiện nay mọi thứ đều đã trễ, việc duy nhất chúng có thể làm là nhanh chóng tiêu diệt Thanh Dương tránh cho bí mật rơi vào tay Long Tiên Quốc. Tuy hơi đáng tiếc nhưng đó là điều phải làm, bí mật đó tốt nhất cứ theo Thanh Dương đi xuống mồ thì hơn.
Thanh Dương hít lấy những hơi đầy cực nhọc, hắn đưa mắt ngắm nhìn trời xanh. Mây vẫn bay, nắng vẫn ấm, chỉ có hắn là đang dần mất đi sự sống mà thôi.
Bỗng chốc gió lốc nổi lên, trời đen sầm lại, Thanh Dương nở một nụ cười bí ẩn t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng.
Cơn gió càng lúc càng lớn, nó cuốn Dương dần lên cao. Một bàn tay như nhô ra từ hư không nắm lấy thân xác hắn, tiếng thở dài đầy thất vọng phủ kín không gian, nó đánh mạnh vào tai làm người ta choáng váng. Đến khi họ tỉnh thần thì Thanh Dương đã biến đâu mất, chỉ để lại My khóc ngất bên đường.
Hắn đã ra đi thật rồi, cô còn sống để làm cái gì nữa, chính cô đã hại hắn. Những suy nghĩ đó khiến My trở nên điên loạn, cô ôm đầu hét lớn và ngã vật ra đất, máu từ nơi khóe miệng chảy ra từng dòng, đó có lẻ là máu từ v·ết t·hương ban nãy, cũng có thể chính là máu từ con tim vỡ tan của cô.
“Đưa cô ta về, điều tra ra tên kia đã nói gì trước khi c·hết. Hừ, Tiên Nhân sao? Ngươi buồn thương vì c·ái c·hết của hắn à? Ngươi thì làm được cái gì cơ chứ? Nhân viên dọn xác hay sao? Một ngày nào đó ngươi cũng phải quỳ dưới chân ta, ta mới là chúa cứu thế thực sự”.
Vương Sĩ Hùng điên cuồng la hét, đoàn người dần rút đi chỉ để lại trên thềm đá v·ết m·áu mờ mờ chứng minh từng có người nằm tại đó. Người anh hùng đã khai sinh ra thời đại này đã vĩnh viễn ra đi, hắn sống trong sự khinh khi và ra đi ở một góc không người chú ý. Hắn chính là ED Dương, một tên điên tội nghiệp.
Trong Kính Tượng Thế Giới, Thiên Trung Kính ngồi thừ trên đất ngắm nhìn t·hi t·hể Thanh Dương. Đứa bé này thật sự đã bị nhân loại g·iết c·hết, hắn đã sai khi bỏ mặc Thanh Dương một mình, hắn trách mắng Thanh Dương không thương yêu nhân loại nhưng chưa từng nhìn ra những điều nhân loại đã làm với Dương.
Nước mắt hắn ào ào chảy xuống, đã bao nhiêu năm rồi hắn mới lại khóc. Người nắm giữ vận mệnh của nhân loại đ·ã c·hết, ai sẽ cứu với đám người ngoài kia?
Bỗng hắn giật mình khi nhận ra chút sinh khí còn sót lại trong thân thể Thanh Dương, hắn mừng vui quá đỗi. Thực Thần Thú đã giữ lại mạng sống cho Dương, hắn lập tức đưa tay đặt lên ngực Dương, từng luồng sức mạnh liên tiếp chảy vào thân thể tàn tạ ấy. Hắn muốn cứu Thanh Dương bằng mọi giá, hắn muốn níu giữ lại hi vọng của nhân loại và sửa lỗi sai của mình.
Thiên khí như vỡ đê từ người hắn cứ chảy vào thân thể Dương, Thiên Trung Kính tiều tụy đi trông thấy. Tuy thiên khí đã ngập tràn nhân gian nhưng hắn cũng không nhận được quá nhiều lợi ích. Nếu hắn buông tay thu hút để khôi phục thực lực thì nhân loại sẽ chịu thiệt hại cực lớn, hắn không dám đánh cá lượng khí ít ỏi vừa khai sinh sẽ đủ cho mọi người đều dùng. Hắn cũng không nhận được lợi ích từ kính ngưỡng của nhân loại, vì hắn chỉ âm thầm trong gương quan sát chúng sinh, không ai biết hắn thì lấy đâu ra người tôn sùng kính ngưỡng. Hắn chỉ có tấm thân tàn và chút khí giữ mạng suốt mấy tỷ năm sống trong gương mà thôi. Lần ra tay cứu người này thực sự muốn mạng của hắn.
Ít lâu sau, Thanh Dương tỉnh lại, hắn hé mắt nhìn quanh. Đối diện hắn là khuôn mặt mệt mỏi của Thiên Trung Kính, trên môi hắn bỗng nhiên nở nụ cười. Hắn đã thành công.