Hác Nhân cùng Nam Cung Ngũ Nguyệt tò mò nhìn Itzhak nhảy vào trong hầm, sau đó không hề đếm xỉa đến thứ mùi gay mũi và tàn tro vẫn còn nóng ấm còn vương lại mà đi thẳng đến trước hài cốt hình trứng, dùng sức xé ra lớp ngoài bao phủ hài cốt.
“Két két”, lớp hợp kim chắc chắn phủ bên ngoài hài cốt dưới sức mạnh của đại ác ma bị xé rách ra phát ra những âm thanh chói tai, những tấm hợp kim này bản thân trải qua kịch liệt va chạm khi rơi xuống cùng với bị cháy ở nhiệt độ cao, nên cường độ chịu đựng hẳn đã hạ xuống không thấp, hiện tại lại gặp phải phương thức tháo dỡ bạo lực như vậy của Itzhak, liền bị dỡ xuống rất nhanh, Hác Nhân cùng Nam Cung Ngũ Nguyệt liếc nhau, cũng tranh thủ thời gian chạy tới.
"Ta cảm giác ở đây có chút 'Hương vị' rất quen thuộc", Itzhak nói mà không thèm ngẩng đầu lên, vẫn cứ cắm cúi làm việc gì đó với đống kim loại hài cốt vặn vẹo, tia lửa xuy xuy cùng với phóng xạ từ thúc đẩy tổ của thiết bị vận tải đối với hắn mà nói giống như không tồn tại vậy, "Các ngươi xem xem này, cả những đường ống này nữa —— dấu vết bị ăn mòn, không phải là bị thiêu hủy, mà là trước khi rơi rụng đã bị vật gì tấn công."
Nam Cung Ngũ Nguyệt cau mày, không khí tràn ngập lo lắng này làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu, hải yêu muội tử ở giữa không trung khoa tay thực hiện vài thủ thế kỳ quái, liền có một đoàn hình ảnh hư hư thực thực màu lam nhạt phát ra trên người nàng, đoàn hình ảnh này giống như sóng biển vậy, nhanh chóng tràn ngập khắp không gian, lập tức không khí xung quanh nơi hài cốt hạ lạc liền tươi mát lên, hơn nữa còn bao trùm lên một lớp hơi nước làm cho người ta thích ý.
Hác Nhân kinh ngạc phát hiện thì ra Nam Cung Ngũ Nguyệt còn có khả năng làm tươi mát không khí —— trước đó có Vivian làm điều hòa, Itzhak làm lò sưởi, Lily làm cửa chống trộm rồi, hiện tại lại thêm một người có thể làm tươi mát không khí, Hác Nhân chắc chắn rằng sớm muộn cũng có thể tại nhà của mình thành lập ra một cái tổ chức tự tạo ra sinh thái quyển tự nhiên và tự xài luôn.
"Ta chả nhìn thấy điểm đặc biệt gì hết! ", Nam Cung Ngũ Nguyệt hít sâu vào một đám không khí trong lành mà mình vừa mới làm làm phép thuật xong, cuối cũng cũng thấy thư thái một chút, nhưng mà đối với những thứ loạn thất bát tao đường ống cùng với linh kiện ở trong hài cốt kia nàng không biết gì hết. Nàng nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao Itzhak một đại ác ma lại có thể hiểu rõ những món đồ công nghệ cao này, "Itzhak ngươi có thể hiểu những thứ này à?"
"Ta cũng không hiểu. Nhưng trong này có lực lượng quen thuộc lưu lại, ta cảm giác được", Itzhak vân vê ngón tay, từ ngón tay bốc ra một ngọn lửa lục sắc, ngọn lửa này phóng tới đám vỏ kim loại bên ngoài hài cốt, lập tức lưu lại một mảng không sạch sẽ hủ thực dấu vết có màu đen xen lẫn màu lục, "Theo thời gian trôi qua, những dấu vết hủ thực này càng ngày càng tương tự dấu vết bị đốt cháy, nhưng ma năng lưu lại lại không có biện pháp che dấu—— đường ống trong hài cốt này có hương vị ma năng, là ác ma chủng tộc... Viêm ma. Hay có thể là Khủng ma, đương nhiên cũng có thể là cao giai ác ma giống ta vậy."
"Vận tải thiết bị bị ác ma đánh rơi á?", Hác Nhân khá là kinh ngạc, "Trên khỏa tinh cầu này có ác ma? ! Chuyện này cần tranh thủ thời gian báo cáo ngay!"
"Không, hiện tại đã không có nữa rồi", Itzhak ngẩng đầu nhìn bầu trời, "Ác ma đối với nhau có cảm ứng rất mạnh mẽ, ta có thể khẳng định ‘Hiện tại’ trên khỏa tinh cầu này chỉ có một mình ta là ác ma, trừ phi đối phương so với ta nhỏ yếu rất nhiều mới có thể tránh thoát khỏi cảm ứng của ta, bất quá khả năng này không lớn. Tiểu ác ma yếu như vậy, đối với loại thiết bị chắc này đảm bảo một điểm uy hiếp cũng không có."
"Dù sao đi nữa, chuyện này vẫn phải báo cáo lên", số liệu đầu cuối hiếm thấy một lần sử dụng nghiêm túc ngữ khí: "Cái phiến tinh vực này hẳn phải không tồn tại ác ma mới đúng... Hơn nữa gần đây cũng không có thấy ác ma chủng tộc nào gửi giấy phép xin thông hành vào đây, chắc chắn mười phần là nhập cư trái phép rồi, đã thế lại còn công kích đế quốc dân dụng thuyền vận tải. Việc này cũng không phải là trò đùa... Mẹ cha nó, cái đám không đáng tin Địa Tinh. Phi thuyền rớt vỡ bọn chúng lại đem thành chuyện bình thường hàng ngày, có vẻ trừ khi là có người đem đạn đạo dán vào mặt bọn chúng, nếu không bọn chúng đều không ý thức được là phi thuyền của bọn chúng bị người ta bắn rơi mất!"
Hác Nhân hiện tại rất muốn biết, cái đám bị gọi là Địa Tinh thần kỳ sinh vật kia là như thế nào mà lại có thể để sai sót xảy ra như vậy, nghe thật giống như đám gian thương lừa lọc ở khu phố chợ cổ vậy?
Nam Cung Ngũ Nguyệt đi vòng quanh hài cốt nhìn xem mấy mảnh vụn kim loại rơi tá lả dưới đất, thỉnh thoảng tò mò lại nhấc một mảnh lên xem xem, giống như là một tên chuyên gia vậy, cuối cùng nàng phát hiệt ra một thứ gợi cho nàng niềm hứng thú: "Các ngươi lại xem vết lõm này có phải giống dấu vết chân đá vào không?"
Nàng dùng tay giơ lên một khối cực to mảnh kim loại (thiếu nữ này quả nhiên có lực cánh tay tốt), cái khối kim loại này cũng đã bị cháy đen, điểm đặc thù nhất của nó là chính giữa có một vết lõm khá sâu, vết lõm này hình dạng quả thật giống như là ai đó dùng chân đá vào, chỉ là phương thức uốn lượn lại có vẻ khó tưởng tượng nổi, Hác Nhân nhìn một lúc lâu mới hiểu được chuyện gì xảy ra: Đầu gối xoay ngược.
"Đúng là ác ma lưu lại dấu vết", Hác Nhân lập tức liền nhớ lại lúc Itzhak ở hình thái ác ma cũng có đầu gối xoay ngược, chỉ có điều chân của Itzhak chắc chắn to hơn cái vết lõm này, "Nói xem sao đám ác ma các ngươi liều lĩnh vậy? Từ trên trời rớt xuống một cái phi thuyền cũng dám nhảy lên đá? Hơn nữa nhìn đây có vẻ là đá sai vị trí nữa chứ..."
Itzhak không lên tiếng, sắc mặt đăm chiêu nhìn vào vết lõm trên khối kim loại, tựa hồ có vẻ đoán được đặc thù của người công kích, cuối cùng hắn lắc đầu: "Đi thôi, trước làm chính sự, tình huống nơi này báo cáo nhanh cho nữ thần đại nhân, nàng sẽ nghĩ biện pháp tra ra mọi chuyện."
"Ngươi ngược lại rất tín nhiệm nàng". Hác Nhân lầm bầm một tiếng, dẫn đầu hướng ngoài hố đi đến.
Địa điểm tiếp theo ba người cần tới là đỉnh núi cách nơi này gần 200 km, lần này nếu chạy tới thì có vẻ khá xa, tuy nhiên khoảng cách dài đối với Hác Nhân hiện nay chỉ là chuyện nhỏ, hắn yên lặng nhìn số liệu đầu cuối: "Lần này là vì nhiệm vụ —— đi lưu tọa độ truyền tống tại đó đi!"
"Ngươi là cái đồ lười biếng a!" Số liệu đầu cuối hậm hực một câu, liền hóa thành một đạo lưu quang biến mất khỏi không trung, một thanh âm nổ ra giống như là nghe sấm bên tai vậy, nhìn tốc độ khởi điểm cũng phải hơn mười Mach. (Converter: Mach là đơn vị đo tốc độ dựa trên vận tốc âm thanh: 1 Mach = 1224 km/h)
Số liệu đầu cuối bây giờ đã mở ra truyền tống công năng, nhưng trước khi truyền tống cần phải biết tọa độ của hai địa điểm truyền tống, nếu như Hác Nhân phải mang nó đi chạy tới lui để lưu tọa độ thì chức năng này quả thật có điểm cùi bắp, nhưng thật sự cảm ơn kỹ thuật tân tiến: Số liệu đầu cuối tên này là có thể chạy tới chạy lui, hơn nữa tốc độ món đồ chơi này quả thật rất cao, Hác Nhân chưa thấy thiết bị giao thông nào trên Địa cầu có thể vượt qua nó —— không đến mấy phút, số liệu đầu cuối trực tiếp xuất hiện trước mặt ba người, lần này là nó trực tiếp truyền tống về.
"Không cần đi đỉnh núi nữa, chúng ta trực tiếp đi đáy biển", số liệu đầu cuối phát ra thanh âm rất khó chịu, "Đỉnh núi hạ lạc là thiết bị vận tải chủ thể bộ phận, phần đó hư hao nghiêm trọng nhất, mảnh vỡ đã phân tán rơi khắp cả đỉnh núi rồi, container khoang thuyền hẳn là ở điểm thứ 3 dưới biển rồi."
Hác Nhân vỗ đầu một cái: Sao vừa rồi không để số liệu đầu cuối đi thăm dò đường nhỉ?
Điểm thứ 3 hạ lạc cách đây rất xa, hơn 2000 km ngoài biển, sau đó lại còn phải lặn xuống không biết bao nhiêu sâu, lúc này không cần phải nói, Nam Cung Ngũ Nguyệt xuất hiện thời điểm đến.
"Trực tiếp lặn xuống đáy biển..." Hác Nhân nhìn xem Nam Cung Ngũ Nguyệt, "Ngươi có thể đem người lặn xuống không?"
"Có thể mang xuống một người nha", Nam Cung Ngũ Nguyệt cười mỉm nhìn xem Hác Nhân, "Ta mang ngươi xuống, hình thể Itzhak đại ca làm cho ta áp lực, hơn nữa hắn còn thiên về lửa—— tuyệt đối không thích hợp lặn xuống nước."
"Ta ở phía trên trông hành lý cho các ngươi". Itzhak cười gật gật đầu, đối với chuyện này cũng không ngại.
Số liệu đầu cuối thấy ba người đã tự nhận công tác, liền phóng ra màn ánh sáng màu lam: "Vừa rồi bản cơ đã đi qua trên biển, tọa độ bản cơ ghi chép rồi, các ngươi chuẩn bị cho tốt, chúng ta truyền tống... Đi nào!"
Màn sáng bao phủ ba người một lát, đến khi ba người mở to mắt thì đã ở bên ngoài biển 2000 km.
2000 km ngoài biển... Tại đây trong phương viên hơn nghìn dặm đều không có tí đất liền nào cả, ngay cả hải đảo đều không, nhưng tình huống truyền tống xong bị ướt hết người mà Hác Nhân dự đoán đã không xảy ra (hợp tác với số liệu đầu cuối, mọi chuyện hắn đều nghĩ đến việc bị hãm hại), trong nháy mắt lúc truyền tống hoàn thành, hắn mới cảm giác được thân thể đang rơi xuống, chợt nghe đến Nam Cung Ngũ Nguyệt phát ra một thanh âm kỳ lạ, thanh âm nghe giống như là tiếng thét, nhưng mang theo quỷ dị vận luật cảm giác, dường như vang vọng trong linh hồn, mà theo một tiếng này thét lên, nước biển bốn phía ngưng kết trong nháy mắt, mặt biển liền biến thành băng trước khi Hác Nhân và Itzhak rơi xuống.
Rớt xuống mặt băng tuy có đau chút chút, nhưng đối với Hác Nhân hiện nay thì chả là cái rắm gì, so với trực tiếp rớt xuống biển tình huống khá hơn nhiều.
Nam Cung Ngũ Nguyệt không ở trên mặt băng, nàng vẻ mặt hưng phấn trực tiếp hướng về phía biển xanh nhảy xuống, bọt nước văng khắp nơi, Hác Nhân chỉ thấy một mảnh lân phiến màu vàng lẫn đỏ lóe lên rồi biến mất, sau đó liền không thấy bóng dáng hải yêu muội tử đâu nữa, cho đến khi hắn sắp không kiên nhẫn đợi trên mặt băng nữa thì hải yêu muội tử mới hiện ra dưới mi mắt, nhảy một cái ngư dược long môn, hải yêu muội tử dưới nước quả thật vui vẻ vô cùng.
Hác Nhân ngơ ngác nhìn "Nhân ngư công chúa" này, lầm bầm lầu bầu: "Đến sân nhà của nàng rồi... Cái đuôi thật lớn."
Có lẽ hắn là con người đầu tiên nhìn thấy nhân ngư lại cảm thán duy nhất một câu “Cái đuôi thật lớn”.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: