Đi Trong Sương Mù

Chương 100: Đàn ông đều thích kiểu em gái ngọt ngào




Đàn ông đều thích kiểu em gái ngọt ngào

Buổi chiều cùng ngày, một trong những người bị tình nghi hàng đầu của vụ án, Đới Hải Xương, đi vào Cục Công an thành phố, phối hợp điều tra.

Đới Hải Xương là doanh nhân nổi tiếng ở thành phố Phù Tụ. Người này là đại biểu nổi bật cho người xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Số người có thể từ tên côn đồ nghèo trắng tay đi đến vị trí ông chủ lớn của công ty niêm yết trên thị trường, trong 20 năm, bằng năng lực của bản thân có thể tạo ra tên tuổi trong giới thương nghiệp chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Có điều, thủ đoạn mở rộng bản đồ thương nghiệp của Đới Hải Xương rõ ràng không "trong sạch" như vậy.

Tín Túc đẩy cửa tòa nhà, một tay chỉnh tai nghe màu đen, nhanh chân đi ra ngoài, "Em đã hỏi thăm trong vòng một chút. Bình luận về Đới Hải Xương có vẻ không tốt lắm. Trước kia, em từng nghe qua về tác phong làm việc của người này, không nghĩ lại đến mức này".

Tín Túc hôm nay mặc đồ khác hẳn vẻ ngoan ngoãn thường ngày đến Cục Công an thành phố. Hôm nay, cậu mặc chiếc áo vest đen, quần dài đen, cài áo màu bạc dài được chạm rỗng, khuy tay áo nạm kim cương hình bông hồng đỏ, là kiểu cậu ấm nhã nhặn, bại hoại đã lâu không thấy. Từ sợi tóc trên đầu đến gót chân đều tinh xảo, xinh đẹp, sắc bén. Chỉ cần đứng một chỗ, tự cậu đã mang khí tràng 1 mét 8.

Tín Túc vừa nâng chân bước về phía trước, vừa nói điện thoại với người phía bên kia: "Nghe nói thủ đoạn Đới Hải Xương chèn ép đối thủ kinh doanh khá thâm độc, kể cả có phải khiến bản thân tổn hại 800 cũng không để người khác dễ chịu. Nhưng ông ta không giỏi đầu tư lắm. Vào tay người này cơ bản không có kết quả tốt. Đều bị đủ loại lý do lẫn lộn làm cho thất bại. Đới Hải Xương không đàm phán hợp đồng riêng lẻ, lúc chọn đối tượng hợp tác cũng sẽ vì đủ loại "thiên tai, nhân họa" tạo thành tổn hại lớn cho công ty. Loại chuyện này, không rõ Đới Hải Xương đã làm bao nhiêu lần sau lưng người khác. Không ai có chứng cứ, không có cách nào trực tiếp xé rách da mặt nhưng mọi người đều biết đằng sau rõ ràng có chuyện. Cho nên, trong một thời gian rất dài, không ai dám đoạt tài nguyên với Đới Hải Xương. Dù phải chắp tay dâng người, người khác cũng không muốn bị con chó điên này cắn một cái. Lúc em tiếp quản công ty dưới danh nghĩa tập đoàn họ Trương, không có giao lưu kinh tế gì với ông ta. Bằng không, đúng là đã muốn được gặp ông ta".

Tin Túc không sợ việc có người bắn trộm tên sau lưng mình nhất vì cậu nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần.

Không chỉ có thế, Đới Hải Xương còn là người trên "danh sách".

"Sau khi có đủ cơ sở kinh tế, ông ta liền đổi nghề, làm công ty điện ảnh, cũng chơi đến hô mưa gọi gió". Tín Túc nói giọng lãnh đạm, "Đới Hải Xương này ở trong vòng đắc tội nhiều người như vậy, lại có thể sống êm đẹp đến bây giờ, sau lưng nhất định có người đang giúp ông ta. Bối cảnh của ông ta có thể còn thú vị hơn Dương Kiến Chương nhiều".

"Ừ. Anh biết rồi". Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng hỏi cậu, "Khi nào em về?"

Tín Túc mở cửa xe, hơi cúi người ngồi vào ghế lái, "Em vừa đến bãi đỗ xe. Em đi mua cơm trưa trước, sau đó sẽ về Cục Công an thành phố luôn".

"Ừ. Anh chờ em".

Ngắt điện thoại, Tín Túc nổ máy, chuẩn bị lái xe rời khỏi bãi đỗ lại tình nhờ liếc mắt nhìn thấy gương mặt thanh niên xinh đẹp tinh xảo trong kính chiếu hậu. Bàn chân đạp trên chân ga hơi ngừng lại. Chỉ thấy người này lấy ra di động, mở hình thức camera tự chụp, ấn tách tách một loạt, chụp 9 tấm ảnh biểu cảm khác nhau, gửi cho Lâm Tái Xuyên.

"Có đẹp không?"

"Ừ".

"Tấm nào đẹp nhất?"

Khoảng ba phút sau, Lâm Tái Xuyên gửi một tấm ảnh lại cho cậu. Tín Túc liếc mắt nhìn. Đó là tấm ảnh lúc cậu chợt có suy nghĩ nông nổi giơ tay thành hình chữ V. Tấm ảnh mang phong cách khá "ngọt ngào" duy nhất trong số 9 bức.

"........." Tín Túc bĩu môi, không đồng ý, nói thầm, "Quả nhiên đàn ông đều thích kiểu em gái ngọt ngào à?"

Cậu ném điện thoại vào ô để đồ, lái xe rời khỏi tòa nhà thương mại.

Lúc Tín Túc trở lại Cục Công an thành phố, trên tay còn cầm theo một bó hoa màu xanh thẫm. Cậu đặt bó hoa lên bàn làm việc của Lâm Tái Xuyên.

Lâm Tái Xuyên hơi bất ngờ, chần chờ một lúc, suy nghĩ một lượt các ngày kỷ niệm đặc biệt có liên quan đến Tín Túc nhưng không thấy ngày nào phù hợp, "Sao đột nhiên lại tặng hoa cho anh?"

Tín Túc hơi nhướn mày, "Em tặng hoa cho bạn trai còn phải xem ngày à?"

Lâm Tái Xuyên đưa hai tay đón nhận, bỏ giấy bóng kính rực rỡ lung linh bên ngoài, cắm bó hoa vào lọ ở ven tường.

Tín Túc hỏi, "Đới Hải Xương đến rồi phải không?"

"Ừ. Hạ Tranh vừa gọi điện, nói ông ta vừa đến".

"Vậy anh đi thẩm vấn đi. Em không đi đâu". Tín Túc ngồi xuống sô pha, mở hộp cơm trưa ra, giọng lười biếng, "Trước kia là người trong cùng một vòng tròn, không chừng ông ta từng thấy em ở đâu đó. Em lười ôn chuyện với ông ta".

Bản thân Tín Túc hơi mù mặt, đôi khi hoàn toàn không nhớ được người mình từng gặp. Nhưng gương mặt kia của cậu lại rất nổi bật, có thể nói người từng gặp là không quên được, chỉ cần nhìn một lần liền rất khó quên. Tín Túc không muốn gặp "bạn bè buôn bán" trước kia lắm.

Lâm Tái Xuyên gật gật đầu: "Em ăn xong thì ở đây nghỉ ngơi đi. Nếu có việc gì thì xuống dưới tìm anh".

"Vâng ạ".

Lâm Tái Xuyên rót một cốc nước ấm cho Tín Túc. Sau đó, anh ra khỏi văn phòng, xuống tầng, cùng một cảnh sát khác đi vào phòng thẩm vấn.

Đới Hải Xương đã ở trong phòng thẩm vấn. Trên người ông mặc bộ vest rất ra dáng, cả người chắc nịch, không giống các ông chủ ngồi văn phòng nhiều năm, mặt mang theo vẻ hung ác, khôn khéo. Nếu nói tâm sinh tướng thì chỉ cần liếc mắt nhìn mặt người này sẽ cảm thấy người này không phải người tốt.

Lâm Tái Xuyên cũng không dài dòng với Đới Hải Xương: "Thiệu Từ báo án lên cơ quan công an, nói trong hai năm qua, ông đã nhiều lần cưỡng ép, thực hiện hành vi xâm hại cậu ấy".

Trái với vẻ nổi giận lôi đình của Dương Kiến Chương, nghe Lâm Tái Xuyên nói những lời này, Đới Hải Xương chỉ hơi lộ vẻ kinh ngạc, thậm chí còn gật đầu với Lâm Tái Xuyên một cái, mặt không đổi sắc, nói: "Vậy à? Tôi có thể nghe một chút xem cậu ấy đã nói thế nào không?"

"Ngày 7 tháng 12 năm ngoái, sau khi bộ phim truyền hình "Đốt Xuân" do công ty Thần Ảnh của ông đầu tư chế tác quay xong, người trong toàn bộ đoàn phim đã tổ chức bữa tiệc mừng đóng máy. Sau khi tiệc đóng máy kết thúc, ông đã dẫn Thiệu Từ về chung cư riêng của mình, thực hiện hành vi xâm hại cậu ấy".

Lâm Tái Xuyên bình tĩnh nhìn Đới Hải Xương: "Với lời khai vụ án của Thiệu Từ, ông có gì muốn phản bác không?"

Đới Hải Xương không vội trả lời câu hỏi của Lâm Tái Xuyên, ngược lại, không nhanh, không chậm, hỏi một câu: "Ngoại trừ tôi, cậu ta còn nói ai khác nữa?"

Đới Hải Xương vừa nói xong lời này, mọi người đứng nghe trong và ngoài phòng thẩm vấn đều ngạc nhiên. Đây là lời Đới Hải Xương nói ở Cục Công an thành phố?! Phản ứng so với Dương Kiến Chương, cao thấp liền rõ. Đới Hải Xương quá mức bình tĩnh trong phòng thẩm vấn.

Lâm Tái Xuyên nhàn nhạt nói: "Những việc này không liên quan đến ông. Ông chỉ cần nói đúng sự thật những gì ông đã làm vào tối ngày 7 tháng 12 năm ngoái là được".

"Đội trưởng Lâm, trước khi điều tra rõ chân tướng, tôi nghĩ tôi có quyền giữ im lặng cơ bản. Chuyện này tôi không muốn nói. Trong sạch tự mình biết."

Đới Hải Xương cũng không hiền lành. Ông giương mắt cười với Lâm Tái Xuyên, hai tay đặt giao nhau trước ngực. Đây là động tác phòng thủ tương đối mạnh mẽ. Người này ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Trên thực tế, mọi người chưa nghĩ kĩ mà gọi tôi đến đây, gây cho tôi rất nhiều rắc rối".

Ông lại đổi giọng, tỏ vẻ thấu hiểu, nói: "Đương nhiên, nếu sau này cảnh sát phát hiện chứng cứ gì, tôi nhất định sẽ phối hợp điều tra".

Đới Hải Xương tùy ý dựa lưng ra phía sau: "Đội trưởng Lâm, thời gian của tôi rất quý giá. Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước đây".

"Người họ Đới này, lời tốt, lời xấu đều tự nói ra. Thái độ này là thế nào?" Chương Phỉ đứng ngoài, nhíu mày nói, "Tôi ghét nhất loại người tự cho mình là giao tiếp thông minh. Cách nói chuyện giống hệt Hình Chiêu. Có phải có bệnh không?"

Đới Hải Xương vừa dứt lời, cảnh sát ngồi cạnh Lâm Tái Xuyên liền mở miệng nói: "Gấp gì chứ? Còn chưa hỏi chuyện ông đâu. Thời gian của ai mà không quý? Chúng tôi còn vội thẩm vấn người tình nghi tiếp theo đây. Đừng ở đây nói lời vô nghĩa".

Lâm Tái Xuyên rất khó nói ra miệng những lời cà lơ phất phơ này nhưng cảnh sát kia không biết tật xấu của Đới Hải Xương. Cảnh sát kia lật giở tư liệu điều tra trên tay, "Căn cứ điều tra của chúng tôi, năm 17, ông đầu tư 30 triệu cho phim điện ảnh "Xuất sư". Mặc dù khoản đầu tư này là danh nghĩa tên ông nhưng trên thực tế, bên chuyển khoản lại là công ty túi da, nguồn thu nhập không rõ ràng. Mà đầu năm ngoái, công ty này cũng bị xóa sổ..."

Cảnh sát kia điểm điểm ngón tay trên mặt bàn, cười như không cười, nhìn chằm chằm Đới Hải Xương: "Ông nói một chút xem, ông cùng công ty này có quan hệ gì?"

Nghe lời cảnh sát kia nói, sắc mặt Đới Hải Xương cuối cùng mới thoáng đổi, ánh mắt trầm xuống, nhất thời không nói gì.

Cảnh sát kia cười một tiếng: "Không muốn nói cũng không sao. Dù sao ông chủ lớn nhiều việc, hay quên, chuyện này có thể hiểu được. Chúng tôi có thể cho ông thời gian ngồi đây, nghĩ lại cho kĩ. Chờ khi nào ông nhớ ra, đồng ý mở miệng thì thôi. Chúng tôi luôn rửa tai lắng nghe. Làm tốn thời gian của ông rồi, thật xin lỗi".

Cục Công an thành phố trước mắt thật ra cũng không điều tra được quan hệ giữa Đới Hải Xương với công ty túi da. Dù sao thời gian điều tra quá ngắn, cảnh sát điều tra kinh tế bên kia vốn đang thiếu. Bọn họ hiện tại chỉ đơn giản điều tra tình hình kinh tế cơ bản mấy năm gần đây của Đới Hải Xương, phát hiện người này có hành vi có khả năng rửa tiền. Chỉ dựa vào lời khai của Thiệu Từ, muốn định tội mấy người này quá khó. Thậm chí, Cục Công an thành phố cũng không có lý do chính đáng giữ bọn họ hơn 24 giờ, chỉ có thể xuống tay từ phía khác. Mà Đới Hải Xương tình cờ rơi vào họng súng.

Đới Hải Xương lạnh lùng nói: "Tôi yêu cầu luật sư của tôi có mặt trước khi bắt đầu thẩm vấn tiếp".

Cảnh sát kia nhún vai một cái, "Đương nhiên có thể".

Người thường không có ý thức pháp luật như vậy. Những người hở một tí đã muốn gọi luật sư bào chữa phần lớn là những kẻ lõi đời, trong lòng có quỷ.

Cảnh sát chưa tìm được người đại diện pháp luật của công ty túi da kia. Kể cả vừa rồi Đới Hải Xương có nói gì, bọn họ nhất thời cũng không phân biệt thật giả, không bằng chờ một chút.

Đới Hải Xương liên hệ công ty luật sư chuyên nghiệp bào chữa cho mình, bảo bọn họ nhanh chóng đến Cục Công an thành phố.

Lâm Tái Xuyên đứng dậy, đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

Từ phía xa đã nghe thấy tiếng Chương Phỉ bình luận oang oang: "Đúng là tôi vẫn rất chán ghét mấy kẻ đạo đức giả làm bộ làm tịch. So với Đới Hải Xương, Dương Kiến Chương nổi điên trong phòng thẩm vấn ngày hôm qua còn đáng yêu hơn nhiều".

Cảnh sát nọ vừa ra khỏi phòng thẩm vấn trợn tròn mắt, "Không phải đây là tật xấu của ông ta à? Mấy đồng tiền dơ bẩn, còn vờ vịt gì chứ? Ông ta nhiều tiền như Tín Túc à? Có thể học tập người ta hay không? Đều là nhà giàu, sao lại khác biệt cao thấp nhiều như vậy?"

Tín Túc đúng là... không chỉ là trong số con cháu nhà giàu mà trong toàn bộ xã hội thượng lưu... đều là một dòng nước trong. Ngoại trừ việc cực kỳ kén chọn trong ăn uống do được nuông chiều từ bé ra, trên người cậu không hề có mùi tiền như mấy người giàu khác. Ở chung với các đồng nghiệp cũng chưa bao giờ vênh váo ra vẻ ta đây. Thậm chí, mỗi ngày, người này đều ở trong nhà lãnh đạo kiêm bạn trai để ăn ké, uống ké, ở ké.

Người nào đó ăn ké, uống ké vừa ăn uống no đủ, đủng đỉnh từ trên tầng đi xuống. Cậu dùng mu bàn tay cọ cọ cằm, tò mò nói: "Hình như tôi nghe có người đang khen tôi?"