Lời nói thầm như thấu lòng người
Một người sống sờ sờ đột nhiên không một tiếng động xuất hiện như ma ở sau lưng, dù Hạ Tranh có tố chất tâm lý tốt đến đâu cũng bị giật mình. Hạ Tranh hoảng hốt nhìn người dân làng trước mặt.
Lần này cảnh sát thực hiện nhiệm vụ đều mặc thường phục. Người dân làng đánh giá Hạ Tranh một cái, hỏi mang theo sự đề phòng và thù địch rõ ràng: "Cậu là ai? Làm gì ở đây?"
Hạ Tranh phản ứng nhanh chóng: "Tôi là cảnh sát đội hình sự Cục Công an thành phố. Ông hẳn là dân thôn này phải không?"
Nghe Hạ Tranh là cảnh sát, vẻ mặt người đàn ông đó rõ ràng hơi thay đổi.
Chương Phỉ ở trên mái nhà nghe thấy tiếng Hạ Tranh nói chuyện, lập tức nhảy xuống, nhanh chóng đi về phía phát ra âm thanh.
Hạ Tranh bình tĩnh nói: "Theo lời khai của trưởng thôn thôn Đào Nguyên là Triệu Bồi Xương, trong thôn rất có thể liên quan đến giao dịch bất hợp pháp. Cục Công an sau khi biết tin đến điều tra, hy vọng người dân địa phương tích cực phối hợp với hành động của chúng tôi, thanh trừ những hành vi phạm pháp đó."
Phương châm chính của hành động lần này là "tiên lễ hậu binh". Miễn là người dân trong thôn không có ý định tấn công cảnh sát như Triệu Bồi Xương, cảnh sát cũng sẽ không cưỡng chế kiểm soát họ.
Sắc mặt người đàn ông hơi không tốt: "Mấy ngày nay cảnh sát cứ lần lượt đến... Thôn Đào Nguyên chỉ còn lại mấy lão già. Chúng tôi nửa người đã vào đất thế này thì có thể làm gì chứ?"
"Chuyện này còn chưa biết được. Việc thực hiện hành vi phạm tội không nhất thiết liên quan đến tuổi tác. Chúng tôi xử lý án gặp rất nhiều trường hợp những người càng già lại càng xấu," giọng Chương Phỉ truyền đến từ phía sau hai người, "Nhưng bác không cần lo lắng. Chỉ cần bác không tham gia những chuyện đó, cảnh sát chúng tôi tuyệt đối không để bất kì ai phải chịu oan."
Chương Phỉ đưa chứng minh thư cho người đàn ông xem: "Tôi cũng là đội hình sự Cục Công an thành phố. Bác có thể gọi tôi là Chương Phỉ."
Sắc mặt người đàn ông u ám. Ông ta hỏi: "Mấy người đến điều tra chuyện gì?"
"Không có gì. Giai đoạn hiện tại chỉ muốn tìm hiểu tình hình trong thôn, nhưng mà..." Chương Phỉ mỉm cười đầy ý tốt với đối phương, "Nhưng mà trong thôn các bác có vẻ không có một ai. Bác biết mọi người đi đâu rồi không?"
Người đàn ông nói: "Đều ở bờ sông."
Giọng điệu của ông ta hoàn toàn khác với lúc nãy, mang theo sự thành kính: "Cứ ngày 5 hàng tháng, người trong thôn chúng tôi sẽ đến sông lấy nước. Đây là quà tặng của thần sông dành cho thôn Đào Nguyên chúng tôi."
Chương Phỉ không khỏi ngẩn người.
Tối khuya không nhìn thấy đường thế này, cả làng lại cùng nhau chạy ra bờ sông lấy nước. Cảnh tượng này quả thực cực kì lạ lùng.
Hơn nữa, nước sông có chứa một lượng rất nhỏ thuốc phiện, uống lâu ngày sẽ dẫn đến sự phụ thuộc về tinh thần. Không chỉ vậy, thứ này còn sẽ "lây lan". Lúc đầu chỉ cần một người uống, cuối cùng cả thôn sẽ "trúng độc". Chẳng trách cả làng đều kéo nhau đi.
Trong lúc Chương Phỉ tìm hiểu tình hình với người đàn ông, Hạ Tranh đi ra xa một chút, liên lạc với Lâm Tái Xuyên qua kênh thông tin, "Đội trưởng Lâm, chúng tôi phát hiện một người dân. Ông ta nói hiện giờ người thôn Đào Nguyên đều đang ở bờ sông. Cứ ngày 5, tất cả người dân trong thôn đều đến sông lấy nước."
Giọng Lâm Tái Xuyên truyền đến từ tai nghe: "Đã nhận. Tình hình bên các cậu thế nào?"
"Bên chúng tôi không có vấn đề gì. Ông bác này khá tốt, nhìn không có ý định 'nổi loạn'. Tuy nhiên, giọng điệu hơi gay gắt. Chương Phỉ đang nói chuyện với ông ấy."
"Tôi biết rồi, chú ý an toàn." Lâm Tái Xuyên nói, "Tôi dẫn người đến thẳng bờ sông. Mười lăm phút sau, chúng ta tập hợp ở bờ sông."
"Đã nhận."
Tín Túc nghe cuộc đối thoại của họ, cảm thán một câu: "Chúng ta đến đúng lúc thật."
Vừa hay gặp "hoạt động tập thể" một lần.
Con sông đó vòng phía ngoài thôn. Từ trong thôn phải vượt qua một ngọn núi nhỏ mới đến được, khá xa nơi dân làng cư trú. Các tổ hành động cảnh sát từ vị trí của mình vượt qua đỉnh núi.
Đường lên núi không dễ đi, nhất là ban đêm. Lâm Tái Xuyên một tay cầm đèn pin, tay kia nắm tay Tín Túc, "Cẩn thận dưới chân."
Tín Túc dẫm theo dấu chân Lâm Tái Xuyên để lại, từng bước từng bước đi theo anh về phía trước, vẻ mặt đang suy nghĩ gì đó.
"Tái Xuyên, em đột nhiên nghĩ ra một chuyện."
Lâm Tái Xuyên dừng lại, quay người nhìn cậu, "Chuyện gì?"
Tín Túc lật lịch điện thoại: "Triệu Hồng Tài chết vào mùng 2 Tết, nếu em nhớ không nhầm, hôm đó đúng là ngày mùng 5 dương lịch."
Anh tra ngược lịch lại. Mùng 2 Tết năm ngoái đúng là ngày 5/2 dương lịch.
Dân thôn Đào Nguyên cứ gặp "ngày 5" là cùng nhau đi ra ngoài. Với sự sùng bái điên cuồng của họ với thần sông, có lẽ sẽ không vì trùng với năm mới mà dừng lại.
Tín Túc: "Theo báo cáo khám nghiệm tử thi của phân cục, thời điểm chết cụ thể của Triệu Hồng Tài là trong khoảng từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng..."
Lâm Tái Xuyên gần như lập tức hiểu ý Tín Túc.
Bây giờ đã 11 giờ, người dân trong thôn vẫn chưa bắt đầu quay về. Nếu tình huống ngày mùng 2 Tết đó cũng tương tự, nói không chừng trên đường về, bọn họ vừa hay gặp phải hiện trường vụ án, hoặc nhìn thấy Triệu Hồng Tài bị treo trên núi.
"Bọn họ có thể đã mặc định cách nói Triệu Hồng Tài chết vì xúc phạm thần sông, bị thần phạt. Thậm chí, nói không chừng có người đã tham gia vụ giết người có chủ đích này."
Con ngươi Lâm Tái Xuyên hơi co lại. Anh nhận ra một sự thật rùng rợn nào đó, "Nếu lúc đó không phải vừa hay gặp Tết, người đi làm ăn xa về nhà, trong làng có nhiều người ngoài qua lại, nói không chừng..."
Nói không chừng thi thể Triệu Hồng Tài sẽ cứ phơi trên núi cho đến khi khô héo mà không ai báo cảnh sát. Bởi vì anh ta chết là "đáng tội". Dù người dân trong thôn không tham gia vụ giết người này mà chỉ lạnh lùng đứng nhìn, dù bọn họ chỉ là những tín đồ lạnh lùng và ngu muội.
Như vậy, khi hai người lần đầu đến thôn Đào Nguyên, khi nhắc đến Triệu Hồng Tài, phản ứng cực kỳ ghét bỏ, tránh né không nói của dân làng đều có thể giải thích được.
Tín Túc khẽ cười một tiếng, giọng vui vẻ: "Mỗi khi em dùng sự ác ý lớn nhất để suy đoán lòng người, sự thật đều nói cho em rằng suy nghĩ của em là đúng. Điều này thật là..."
Lâm Tái Xuyên ngắt lời: "Vậy em có thể thử suy đoán về anh."
Tín Túc: "..."
Cậu còn chưa kịp phát biểu những luận điệu ngông cuồng về "bản tính ác độc của con người" thì đã bị một câu của Lâm Tái Xuyên chặn họng, không nói tiếp được nên đành im lặng làm bình hoa.
Lâm Tái Xuyên là tồn tại duy nhất Tín Túc không thể dùng ác ý để suy đoán. Anh đã là thứ đẹp đẽ nhất trong thế giới của cậu rồi.
Suốt đường xuống núi, Tín Túc ngoan ngoãn để Lâm Tái Xuyên dắt đi. Trong đêm tối tĩnh mịch, có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách rất nhỏ.
Đi đến chỗ bằng phẳng, sau mười phút im lặng, Tín Túc cuối cùng cũng nói câu thứ hai, "Em thấy hơi tò mò. Những ngày trước Tết, nhiệt độ dưới 0 độ, nước sông đóng băng thì những người này lấy nước thế nào? Đục băng à?"
Lâm Tái Xuyên nói: "Loại nước chảy này rất khó đóng băng. Nếu có thì chắc cũng chỉ là một lớp rất mỏng trên bề mặt. Em thấy lạnh không?"
Tín Túc lắc đầu: "Không lạnh. Em mặc quần giữ nhiệt rồi."
Tín Túc không bao giờ để bản thân chịu một chút khổ nào. Cậu tuyệt đối là một chuyên gia dưỡng sinh. Biết tối nay phải ra ngoài, cậu đã mặc bốn lớp áo giữ nhiệt bên trong. Nhưng vì cậu cao và gầy nên dù mặc nhiều đồ cũng không thấy được.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện dọc theo con đường nhỏ bên bờ sông. Đi không lâu, họ nhìn thấy đám đông tụ tập.
Đến gần hơn, hai người có thể nghe thấy vài tiếng lẩm bẩm, như đang cầu nguyện gì đó với "thần linh". Có người quỳ gối trên nền đất cứng rắn, chắp tay, nhắm mắt, miệng lẩm bẩm gì đó.
Hai người bước đi rất nhẹ. Người dân trong thôn không hề phát hiện. Một người đàn ông đứng dậy từ bờ sông, cầm lấy đồ đựng bên cạnh, múc một ít nước sông. Là loại "vại nước nhỏ" mà Sa Bình Triết nhìn thấy ở nhà người phụ nữ hôm qua. Vại không thể đựng nhiều nước, cứ năm ngày lấy nước một lần, một ngày chỉ cần khoảng hai bát nước.
Hai bên bờ sông xếp rất nhiều vại nước như vậy, có cái đã đầy, có cái vẫn chưa đầy.
Nước sông trong vại giống hệt mẫu Sa Bình Triết mang về, hơi có màu vàng nhạt.
Lâm Tái Xuyên không vội gây chú ý cho người dân trong thôn. Đợi đến khi cảnh sát và cảnh sát vũ trang lần lượt đến bờ sông để cùng hành động, anh mới đi đến gần những người dân đó.
Có vài người dân chú ý đến anh, đứng dậy nhìn sang. Gương mặt Lâm Tái Xuyên trong đêm trông có vẻ lạnh lùng.
Một người đàn ông trông có vẻ hơi trẻ hơn đi tới, dừng lại bên cạnh hai người Lâm Tái Xuyên: "Mấy cậu không phải người trong làng, đến đây làm gì?"
"Tôi là cảnh sát hình sự Cục Công an thành phố."
Giọng Lâm Tái Xuyên không lớn nhưng rất rõ. Trong môi trường yên tĩnh, nghe rất rõ ràng.
Lâm Tái Xuyên thấy có mấy người dân trong thôn lập tức quay sang, nhìn anh chằm chằm.
Lâm Tái Xuyên nói bình tĩnh: "Qua điều tra của cảnh sát, thôn Đào Nguyên có thể liên quan đến giao dịch ma túy. Hy vọng người dân địa phương có thể phối hợp với công tác rà soát của cảnh sát."
Người đó phủ nhận: "Ma túy? Chỗ chúng tôi không có ma túy gì cả. Các anh nhầm rồi."
Mấy người phía sau cũng vội vàng phụ họa, nói thôn Đào Nguyên chắc chắn không có thứ đó.
Trong bóng tối có người cười khẽ một tiếng, giọng trầm trầm như tiếng ma quỷ vang vọng trong đêm, "Vậy mấy người có biết thứ các người đang bưng trong tay, đang chảy trong con sông này, là gì không?"
Người đàn ông giật mình: "Ai đang nói thế?!"
Trong lúc nói chuyện, cảnh sát đều lần lượt đến bờ sông. Mấy người dân trong thôn đã đứng thành một hàng trước mặt Lâm Tái Xuyên, có vẻ sắp đánh nhau đến nơi rồi. Cảnh sát vội vàng đi đến phía sau Lâm Tái Xuyên.
Người thôn Đào Nguyên có một đặc điểm chung. Đó là hoàn toàn không sợ cảnh sát. Người bình thường thấy người mặc đồng phục cảnh sát sẽ ít nhiều hơi thấy kính sợ trong lòng. Nhưng người dân thôn này lại không có cảm giác này. Trước mặt cảnh sát, bọn họ tỏ ra rất cứng rắn, thấy nhiều cảnh sát như vậy cũng không hề sợ hãi.
Tín Túc đi đến bờ sông, hơi cúi người xuống, ngón tay lướt qua mặt nước sông lạnh lẽo. Nước được người dân trong thôn tôn sùng là "phúc của thần sông" nhỏ giọt từ đầu ngón tay cậu xuống mặt đất.
Giọng nói lúc nãy lại vang lên: "Không biết thì không có tội. Nhưng không thể mãi ngu dốt như vậy. Thần sông mà mọi người nói đã mang gì đến cho mọi người. Mọi người đã từng nghe về thuốc phiện chưa?"
Một người trong đám người nói: "Biết chứ. Là thứ để ăn chơi sa đọa đó."
Lại có người bổ sung một câu: "Thứ đó dùng xong sẽ gây nghiện, hại não, không thể động vào được."
"Làng chúng tôi chắc chắn không có thứ này."
Tín Túc cười một tiếng, nhẹ nhàng nói ra từng chữ: "Vậy mọi người có biết trong nước sông uống hàng ngày có chứa thành phần thuốc phiện không?"
Tín Túc vừa nói dứt lời, đám đông "ồ" lên một tiếng. Có người lập tức phản bác: "Không thể nào!"
"Rất tiếc, cảnh sát đã tiến hành kiểm tra thành phần nước sông của quý làng. Kết quả kiểm tra là trong nước sông có chứa vỏ thuốc phiện và các chất như morphine. Người uống loại nước sông này lâu ngày sẽ bị phụ thuộc khó cai. Thiếu một ngày sẽ cảm thấy rất đau khổ. Nửa đêm không chịu được, phải ra bờ sông lấy nước. Sau khi uống nước sông, tình trạng sẽ được cải thiện, có cảm giác vui vẻ về tinh thần. Vì vậy, mọi người tin tưởng tuyệt đối vào quà tặng của thần sông."
Tín Túc nói xong, sắc mặt mấy người dân trong thôn thay đổi rõ rệt, vẻ mặt nghi ngờ khó tin. Đó chính là những người "lén lút lấy nước nửa đêm" mà Tín Túc nói đến.
Giọng nói của Tín Túc vang lên trong đêm như lời thì thầm mê hoặc lòng người: "Vị thần mọi người nói đến thực ra chỉ là người lừa dối mọi người để khống chế tinh thần thôi."
"Không thể nào!" Một người già nua bước ra, đi hai bước đến trước mặt Tín Túc, giận dữ đối chất với cậu, "Thần sông phù hộ chúng tôi có mùa màng bội thu, cuộc sống sung túc, người trong thôn đều không bệnh, không tai! Đây là việc chỉ có phúc của thần linh mới làm được! Cậu là người ngoài, không được nói xằng, nói bậy ở đây!"
Tín Túc không nhịn được bật cười: "Cuộc sống sung túc à? Chuyện này đúng là mảng tôi không có kiến thức. Đội trưởng, nếu tôi nói có tiền có thể điều khiển cả ma quỷ thì có bị sai lập trường chính trị không?"
Hết chương 157
Đến chương 158