Đi Trong Sương Mù

Chương 72: Cơ thể gầy gò giống như còn chưa phát triển hết




Từ sau khi biết Lâm Tái Xuyên chìm xuống biển, vành mắt Chương Phỉ luôn đỏ hoe. Nghe Tín Túc nói, cô vội cúi đầu, nhanh tay lau hai mắt, vờ ra vẻ thoải mái, cách chăn, vỗ vỗ đầu vai Tín Túc, "Đội trưởng Lâm của chúng ta lợi hại như vậy, nhất định sẽ không có việc gì! Đừng lo, không chừng rất nhanh sẽ có tin!"

Gần như Chương Phỉ vừa dứt lời, một nhân viên cứu hộ đột nhiên ngoi lên từ dưới nước, lớn tiếng nói: "Tôi tìm được đội trưởng Lâm!"

Tín Túc lập tức nhìn lên.

Nghe thấy câu đó, tinh thần tất cả các cảnh sát trên thuyền cứu nạn đều phấn chấn. Nhân viên cứu hộ kia kéo Lâm Tái Xuyên về thuyền cứu nạn, hai người ở dưới vác người lên.

"Bịch!"

Lâm Tái Xuyên nằm trên boong tàu, xung quanh là một vũng nước ướt sũng.

"Đội trưởng Lâm!"

Nhân viên cấp cứu chuyên nghiệp ngồi xổm bên cạnh Lâm Tái Xuyên, duỗi tay kiểm tra tình hình mạch đập, một lúc sau, vẻ mặt căng thẳng, nói: "Tình hình không tốt lắm. Rửa sạch khoang miệng và đường hô hấp, chuẩn bị CPR và AED, kích tim, mang cáng và chăn bông đến đây. Lập tức quay đầu, cần nhanh chóng đưa vào bệnh viện. Tình hình người kia thế nào?"

Tín Túc trợn tròn mắt, tầm nhìn dính chặt lên người Lâm Tái Xuyên như thể cậu đang nhìn chăm chú trong thời gian dài. Nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện con ngươi cậu thật ra đã tan rã.

Tín Túc ôm chăn, dựa lưng vào cạnh thuyền cứu hộ, bình tĩnh khác hẳn với các cảnh sát đang vội vã trên thuyền. Cậu chỉ nhìn chằm chằm người đang nằm trên cáng.

Thuyền cứu hộ nhanh chóng trở lại địa điểm xuất phát. Hai nhân viên cứu hộ quỳ gối bên cạnh Lâm Tái Xuyên, thay phiên tiến hành hồi sức tim phổi, kích tim, khoảng mấy phút sau, cả người Lâm Tái Xuyên hơi co rút, anh quay đầu, ọc ra một ngụm nước biển!

"Khụ khụ...... Khụ......!"

Lâm Tái Xuyên hơi khom lưng, hai mắt nhắm nghiền, ho khan kịch liệt. Cuối cùng, lồng ngực bắt đầu phập phồng rất nhẹ.

Nhìn thấy anh có phản ứng, nhân viên cấp cứu đang làm CPR thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống sàn.

Tốc độ thuyền cứu hộ rất nhanh. Xe cấp cứu của bệnh viện trung tâm thành phố đã chờ sẵn trên bờ. Vừa cập bến, Tín Túc một tay chống xuống đất, lảo đảo đứng dậy. Một cảnh sát vội vàng duỗi tay đỡ cậu, quan tâm hỏi: "Có đi được không? Có cần cáng không?"

Tín Túc lắc lắc đầu, rụt lại cánh tay vừa bị chạm vào, cả người chậm chạp đi dọc theo boong thuyền xuống phía dưới. Nhân viên cứu hộ đứng gần đó nhìn dáng vẻ có thể tắt thở bất kì lúc nào của Tín Túc, lập tức chạy lại, cõng cậu lên lưng, chạy về phía xe cấp cứu trên bờ.

Nhân viên cứu hộ ở trên xe cấp cứu dìu cậu vào trong xe, hỏi: "Tình huống người bệnh thế nào?"

Chương Phỉ theo sát lên xe, lập tức nói: "Đầu cậu ta bị thương, khả năng đông máu có vấn đề. Tôi đã giúp cậu ta băng tạm trên thuyền cứu hộ, nhờ cô xử lý lại một chút, tránh để nhiễm trùng".

Y tá nhanh chóng gỡ băng gạc trên đầu Tín Túc, không ngẩng lên, hỏi: "Khả năng đông máu có vấn đề? Là bệnh máu khó đông à?"

Chương Phỉ nhìn Tín Túc, Tín Túc nhẹ giọng trả lời: "Bị về sau".

Y tá xử lý xong miệng vết thương của Tín Túc, "Miệng vết thương không sâu lắm, đến bệnh viện khâu hai mũi là được, có tóc che nên sẽ không nhìn thấy, không sợ ảnh hưởng nhan sắc!"

Lúc này, y tá mới có thời gian đánh giá người bệnh trước mặt, sau đó, liền rõ ràng hơi sửng sốt. Trên mặt người bệnh còn sót lại chút nước ướt nhẹp, làn da tái nhợt đến đáng sợ, đôi mắt sâu, đen nhánh hút lòng người. Liếc mắt nhìn thoáng qua, người này giống như một con yêu quái vừa từ dưới nước đi ra. Gương mặt của người này có thể nói là hoàn mỹ. Có điều, nhìn ánh mắt vô cảm của đối phương, y tá không hiểu sao thấy sởn tóc gáy.

Hai, ba giây sau, cô mới dời tầm mắt, vờ như không có việc gì, nói: "Thay quần áo ướt trên người, mặc quần áo bệnh nhân vào đi".

Tín Túc ở trong xe chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, bên trong thêm một chiếc áo giữ nhiệt. Y tá cầm kéo cắt áo cậu từ phía sau, để lộ ra sống lưng gầy gò, tái nhợt, làn da mờ ảo ánh nước, nhìn giống món đồ sứ trắng. Đó là một cơ thể gầy gò giống của một thiếu niên còn chưa phát triển hết.

Tín Túc mặc quần áo bệnh nhân xong, Chương Phỉ cởi áo khoác lông của mình, khoác lên người cậu.

"Trên đường nếu có vấn đề gì thì nói cho chúng tôi biết. Chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay thôi".

Tín Túc ngồi trên cáng, rũ mắt nhìn xuống. Hàng lông mi dài rậm che khuất tất cả cảm xúc nơi đáy mắt. Cậu giống một bức tượng lạnh lùng, an tĩnh ngồi trên xe. Ánh đèn trắng trên xe cứu thương hắt lên người khiến cậu có vẻ quái gở, âm trầm.

Chương Phỉ không biết trong hai mươi phút Tín Túc ở cùng Lâm Tái Xuyên đã xảy ra những chuyện gì. Nhưng Lâm Tái Xuyên cứu cậu từ dưới biển, lại buông tay, tự chìm xuống. Khả năng xấu nhất là Tín Túc tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình. Chương Phỉ không dám tưởng tượng tâm trạng Tín Túc khi ấy sẽ như thế nào.



Có xe cảnh sát dẫn đường đi trước, xe cấp cứu mất chưa tới 20 phút đã đến bệnh viện trung tâm thành phố. Chương Phỉ phụ trách đưa Tín Túc đi kiểm tra tình trạng toàn thân. Cô đẩy một chiếc xe lăn đến, để Tín Túc ngồi lên, đẩy cậu vào thang máy, "Đi thôi, chúng ta đi chụp chiếu để kiểm tra".

"Đừng sợ, Tín Túc," Chương Phỉ lại nói với cậu, "Tin tưởng đội trưởng Lâm. Chỉ cần có một tia hi vọng sống sót, đội trưởng nhất định sẽ không bỏ cuộc".

Con ngươi Tín Túc khẽ giật giật. Cậu nhẹ giọng, nói: "Tôi biết".

Cậu biết rõ hơn bất kì ai khác.

Bởi vì lo Tín Túc rơi xuống biển có nội thương, Chương Phỉ đẩy cậu đi làm tất cả các hạng mục kiểm tra cơ thể, gần như kiểm tra một lượt từ đầu xuống chân, trong đó, có mấy cái có kết quả rất nhanh, chỉ trong vòng ba tiếng.

Trong phòng bệnh, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng, cầm kết quả trên tay: "Mất máu quá nhiều, lượng hồng cầu giảm, não chấn động mức độ trung bình, may mắn là nội tạng bên trong đều không bị thương. Đúng là phúc lớn, mạng lớn".

Vừa nói, bác sĩ vừa liếc mắt nhìn Tín Túc, giống như vô cùng ngạc nhiên vì Tín Túc có thể duy trì trạng thái tỉnh táo đến bây giờ.

Nghe bác sĩ nói, Tín Túc cũng không phản ứng gì. Bộ quần áo bệnh nhân màu lam trên người rộng thùng thình khiến cậu nhìn càng có vẻ suy yếu.

Bác sĩ thấy hơi kì lạ nhưng không nói thêm gì, "Nhìn chung là không có việc gì lớn. Có điều, khả năng đông máu của người bệnh có vấn đề, để an toàn, tôi kiến nghị truyền một bịch máu, trong khoảng thời gian này, nằm trên giường, không được đi lại lung tung. Nhiệt độ cơ thể là 35°4, vẫn quá thấp, cho cậu ấy thêm mấy túi nước giữ ấm, nhanh chóng khôi phục nhiệt độ cơ thể lên mức 36°5".

Chương Phỉ nói: "Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi..."

Tín Túc bị ba chiếc xe van đuổi giết cả đêm, lại bị đâm rơi xuống biển, được vớt lên nhưng chỉ bị một vài vết thương bên ngoài cùng chấn động não cấp độ trung bình, đúng là có thể nói là kỳ tích.

Lúc này, Hạ Tranh đẩy cửa đi vào, mang đến một tin tốt: "Đội trưởng Lâm đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng! Hiện giờ, đang được chuyển ra khỏi phòng cấp cứu!"

Nghe thấy lời Hạ Tranh, Chương Phỉ thở phào một cái. Trái tim treo lơ lửng cả đêm cuối cùng cũng được rơi xuống đất, "Thật tốt quá! Tôi nói rồi, đội trưởng Lâm nhất định gặp dữ hóa lành!"

Cô quay đầu nhìn Tín Túc: "Cậu cũng có thể yên tâm rồi!"

Tín Túc chỉ nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của Hạ Tranh, hàng mi dài hơi run lên mấy cái, sau đó, từ từ nhắm hai mắt lại.

Chương Phỉ sửng sốt, sau đó lập tức cẩn thận đỡ lấy cơ thể nghiêng ngả của Tín Túc, nhẹ tay nhẹ chân đặt cậu nằm xuống giường bệnh, nhỏ giọng nói: "Đứa bé đáng thương, nghỉ ngơi cho tốt nhé".

Nhưng Hạ Tranh lại thấy hoảng sợ, tái mặt hỏi bác sĩ, "Cậu ấy ngất xỉu như vậy có sao không?"

"Không việc gì. Bị ngạt nước, chỉ cần nội tạng và đầu chưa bị nước vào thì đều không có vấn đề gì lớn", bác sĩ bình tĩnh nói, "Đắp cho cậu ấy thêm hai cái chăn, chỉnh điều hòa trong phòng cao lên một chút, ngủ một giấc là ổn thôi".

***

Truyện được đăng tải hoàn toàn miễn phí tại wattpad.com/Thanhdauquan và thanhdauquan.blogspot.com

***

Thời gian bị ngạt nước của Lâm Tái Xuyên không dài, nghiêm trọng nhất là phản ứng do nhiệt độ thấp. Sau khi ra khỏi phòng cấp cứu, anh được chuyển vào phòng ICU chăm sóc đặc biệt, xử lý các vết thương và khôi phục nhiệt độ cơ thể, quan sát suốt 24 giờ, sau đó mới được chuyển ra phòng bệnh bình thường.

Anh mở mắt ra, nhìn thấy một trần nhà trắng xóa hơi đong đưa.

Đội điều tra hình sự còn rất nhiều việc cần xử lý. Sáng ngày hôm sau, các cảnh sát liền rời khỏi bệnh viện, chỉ để lại Chương Phỉ và một cảnh sát nam để trông coi.

Chương Phỉ thấy anh tỉnh, lập tức nhảy dựng lên, vui mừng nói: "Đội trưởng Lâm, cậu tỉnh rồi!"

Trong nháy mắt ý thức Lâm Tái Xuyên trở lại, đại não liền truyền đến cảm giác choáng váng mãnh liệt. Anh nhắm mắt lại, thấp giọng hỏi: "Tín Túc đâu?"

"........." Chương Phỉ trầm mặc một lúc, nói: "Tín Túc không có việc gì, trán khâu hai mũi, não chấn động cấp độ trung bình, ngủ cả ngày, hiện giờ đã tỉnh. Ngày hôm qua đã thông báo cho người nhà. Bên cậu ấy đang có người nhà và Hạ Tranh luôn ở trong phòng chăm sóc".



Lâm Tái Xuyên không nói gì, chỉ chậm rãi ngồi dậy, rũ mắt nhìn xuống dưới giường, xỏ hai chân vào dép lê.

Chương Phỉ dù phản ứng chậm cũng cảm nhận được quan hệ của hai người này nhất định không bình thường, dù là Lâm Tái Xuyên đối Tín Túc hay là Tín Túc đối với Lâm Tái Xuyên, kiểu coi trọng và quan tâm thế này trước nay đều chưa từng có.

Chương Phỉ vươn tay đỡ anh một cái, "Anh muốn đi xem cậu ấy à?"

Lâm Tái Xuyên hơi gật đầu một cái, chậm rãi đứng dậy.

Không biết vì sao, vẻ mặt Chương Phỉ hơi mất tự nhiên. Cô cắn môi, nhỏ giọng nói: "Đội trưởng Lâm, bác sĩ nói cậu tạm thời đừng xuống giường đi lại. Tốt nhất phải nằm trên giường nghỉ ngơi, dưỡng sức. Bên Tín Túc cũng có chúng tôi chăm sóc, anh không cần lo cho cậu ấy".

Lâm Tái Xuyên thấp giọng nói: "Tôi không sao."

"........." Chương Phỉ đứng tại chỗ, cúi đầu không nói gì.

Lâm Tái Xuyên nâng mắt lên nhìn cô, trực giác nói cho anh biết cô đang có việc giấu mình, "Sao vậy?"

Chương Phỉ nghẹn họng một lúc, dưới ánh mắt chăm chú của Lâm Tái Xuyên, đành nói lời thật. Cô nhỏ giọng nói: "Cục Công an thành phố liên hệ đội cứu hộ trên biển, suốt đêm, rạng sáng hôm qua đã vớt được chiếc xe van đâm vào hành lang bảo hộ, rơi xuống biển, tìm được bốn thi thể bên trong. Ngoài ra, chiếc xe đâm vào vách núi đã nổ mạnh, ba người trong xe bị trọng thương, không cứu được nên toàn bộ tử vong. Thi thể bảy người này đang để ở nhà xác của bệnh viện, chờ đội pháp y đến xác định thân phận. Vụ án xảy ra ở đoạn đường không có camera quay chụp. Vụ việc xảy ra thế nào, ngoại trừ ba nghi phạm trong chiếc xe cuối cùng, chỉ còn một mình Tín Túc biết".

Chương Phỉ quan sát thấy mặt Lâm Tái Xuyên hơi đổi đổi, do dự mở miệng: "Buổi sáng, Tín Túc vừa tỉnh chưa được hai giờ, người bên Viện Kiểm Sát và Kiểm tra Kỷ luật đều tới... Giờ còn chưa đi".

Một đêm chết bảy người, nhìn khắp thành phố Phù Tụ, đây đúng là vụ án lớn. Thân phận Tín Túc đặc biệt, kích khởi trình tự giám sát là bình thường.

"Tôi biết rồi." Dừng một chút, Lâm Tái Xuyên bình tĩnh trả lời một câu. Anh mặc áo khoác, chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh.

Phòng Tín Túc ở tầng dưới, bên ngoài có một người của Viện Kiểm sát đứng trông coi. Nhìn thấy Lâm Tái Xuyên đi đến, người này hơi ngạc nhiên, "Đội trưởng Lâm, anh cũng tỉnh rồi à?"

Lâm Tái Xuyên quay đầu, xuyên qua cửa kính rất dài, nhìn vào trong phòng. Bên trong, ba người đàn ông mặc đồng phục đứng cạnh giường bệnh. Trong đó, một người đang ghi chép gì đó, một chiếc camera màu đen nhắm thẳng vào người bệnh đang ngồi trên giường.

Tín Túc mặc bộ đồ bệnh nhân màu trắng, ngồi đối diện ba người. Cậu thoạt nhìn còn vô cùng suy yếu, môi trắng bệch nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, môi cậu đang nhẹ nhàng đóng mở, đang nói gì đó.

Người bên Viện Kiểm sát đánh giá một lượt, ngầm hiểu ý, hỏi: "Đội trưởng Lâm, anh muốn đi vào à? Để tôi báo Kiểm sát Lục một câu".

Lâm Tái Xuyên "Ừm" một tiếng.

Người bên Viện Kiểm sát đi vào, nói gì đó, người đàn ông đứng giữa lập tức nhìn thoáng ra ngoài phòng bệnh, sau đó, bước ra ngoài.

Ngành Công an – Kiểm sát – Tư pháp hàng năm có giao thiệp công việc với nhau cho nên đều là người quen cũ. Kiểm sát trưởng kia đi ra đến cửa liền hỏi: "Đội trưởng Lâm, tỉnh lúc nào thế?"

Lâm Tái Xuyên khẽ nhấp môi: "Các anh bên này đã xong chưa?"

Vị kiểm sát trưởng kia nói: "Kết hợp hiện trường vụ án và lời khai của đương sự, cơ bản có thể xác định là phòng vệ chính đáng. Nhưng còn cần tiếp tục điều tra lấy bằng chứng. Buổi chiều, chúng tôi sẽ quay lại một chuyến".

Lâm Tái Xuyên nhìn thẳng người trước mặt, giọng lãnh đạm hiếm thấy: "Kiểm sát trưởng Lục, tôi không nghĩ tình trạng sức khỏe và tinh thần hiện giờ của Tín Túc phù hợp để tiếp thu hỏi đáp thời gian dài, cường độ cao".

Chưa kể hành vi tự cứu của Tín Túc là phòng vệ chính đáng, căn bản không liên quan đến việc phạm tội, cậu mới vừa tỉnh chưa được hai giờ, người bên Viện Kiểm sát đã đuổi đến đây cũng quá không hợp lẽ.

Nghe Lâm Tái Xuyên nói vậy, vẻ mặt cán bộ Viện Kiểm sát thoáng thay đổi. Người này hơi nhướn mày, đưa tay vỗ vỗ bả vai Lâm Tái Xuyên đầy ẩn ý, cười một tiếng, nói: "Vậy anh đúng là quá coi thường vị cấp dưới này rồi, đội trưởng Lâm".

Trích đoạn chương sau:

"...... Đau không?"

Tín Túc nói: "Đau."

Cậu hơi cúi đầu, lẩm bẩm: "Đau lắm".