Chương 76
Mở cửa!
Giường ngủ trong phòng Tín Túc đủ chỗ cho người của cả đội bóng rổ, chỉ thêm một mình Lâm Tái Xuyên, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Tín Túc chủ động nhắc đến, đương nhiên Lâm Tái Xuyên không từ chối. Anh vào phòng tắm, tắm rửa xong liền nằm xuống giường. Có điều, chưa đến nửa đêm, anh đã tỉnh giấc vì lạnh.
Tín Túc ngủ rất thích cuốn chăn vào người. Cũng không biết cậu có tật xấu gì, khi ngủ rất thích cuốn hết lớp này đến lớp khác, kéo hết chăn phía bên Lâm Tái Xuyên. Cậu hình như cũng chưa dùng gối đầu bao giờ. Cậu nằm giữa giường ngủ, dùng chăn trùm kín từ đầu xuống chân.
Lâm Tái Xuyên trong bóng đêm duỗi tay sờ xung quanh, không có gì bất ngờ, sờ đến một đống chăn bông cuộn tròn. Anh bất đắc dĩ thở dài, xuống giường, lấy một cái chăn mới.
Anh ngồi trên giường, nhích gần sang phía Tín Túc, khó khăn lắm mới tìm được đầu cậu trong ổ chăn, chắc chắn Tín Túc nửa đêm không phát sốt mới yên tâm nhắm mắt ngủ thẳng đến sáng.
Di chứng rơi xuống nước của Tín Túc cách quãng. Sau khi hết sốt, cậu lại ho khan hai ngày liên tục, cũng may tình hình không quá nghiêm trọng nên không cần vào bệnh viện lần thứ hai. Uống hết hai hộp thuốc lớn, mấy ngày nay, cậu đều ở nhà Lâm Tái Xuyên. Lâm Tái Xuyên chăm sóc cậu rất tốt. Ít nhất, cậu được thỏa mãn nhu cầu ăn uống. Có điều, Tín Túc cũng không chịu nghỉ ngơi, không muốn ngồi một mình cô đơn trong phòng ngủ nên ôm túi sưởi, kéo một thân ốm đau đến Cục Công an, giữ vững vị trí công tác.
Ba ngày sau.
Lâm Tái Xuyên đẩy cửa văn phòng đội điều tra hình sự, nói thẳng vào vấn đề: "Chuẩn bị kết thúc vụ án Phùng Nham Ngũ, giao cho Viện Kiểm sát thẩm tra, xử lý, đưa ra xét xử. Sáng mai, dẫn Sở Xương Lê từ trại tạm giam sang Viện Kiểm sát".
Trịnh Trị Quốc nghe xong hơi ngạc nhiên. Ông cảm thấy hiện giờ không phải lúc phù hợp nhất để kết thúc vụ án. Mặc dù Sở Xương Lê thẳng thắn thừa nhận giết hại Phùng Nham Ngũ, chứng cứ cũng rõ ràng sáng tỏ nhưng còn chưa tìm được rất nhiều thiếu niên bị hại trong vụ án này. Từ Hà Phương, bắt đầu lập một vụ án mới là việc khá khó khăn. Hơn nữa, kể cả Sở Xương Lê không chịu khai báo các manh mối liên quan của vụ án, giam giữ người này trong tầm quan sát của cảnh sát tiện hơn nhiều so với việc chuyển giao cho Viện Kiểm sát. Nhưng đây là quyết định của Lâm Tái Xuyên, Trịnh Trị Quốc cũng không xen vào.
8 giờ sáng ngày hôm sau, cảnh sát trại tạm giam gõ gõ cửa, "Số 026, Sở Xương Lê, chuẩn bị đổi trại giam".
Sở Xương Lê đứng dậy, đi ra phía cửa, khó hiểu hỏi: "Đổi trại giam gì cơ?"
Cảnh sát kia không hề khách sáo, nói: "Hỏi nhiều thế làm gì? Đi rồi sẽ biết".
Nói xong, người này một tay túm lấy tay Sở Xương Lê, kéo ông đi ra ngoài. Sở Xương Lê mặc quần áo tù, đeo còng tay, chân mang xích, bị áp giải lên xe vận chuyển. Ông ngồi xuống phía thùng đằng sau, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện tất cả cảnh sát trong xe đều là những người ông chưa từng thấy ở Cục Công an thành phố.
Sở Xương Lê lập tức thấy sợ hãi, trong đầu tràn đầy các loại suy nghĩ của thuyết âm mưu – Nếu mấy tên cớm này dẫn ông đến nơi rừng núi hoang vắng, không người qua lại, ở khu vực không có camera theo dõi, tiến hành tra tấn, bức cung thì sẽ không để lại bất kì chứng cứ nào!
Lâm Tái Xuyên không phải người sẽ làm mấy chuyện này. Nhưng tiến độ phá án của Cục Công an thành phố đang trì trệ, cùng đường, chịu áp lực của nhiều bên, những tên cớm này có thể cố ý ra tay mạnh mẽ tìm kiếm điểm đột phá trên người ông không?
Sở Xương Lê là người nội tâm u ám, lại thích suy bụng ta ra bụng người. Ông ngồi trong xe vận chuyển gần như lo sợ hết hồn, ánh mắt mở to nghi ngờ nhìn mấy cảnh sát xung quanh, càng nhìn, càng thấy xa lạ.
Cổ họng ông ngứa ngứa. Không nhịn được, ông mở miệng dò hỏi: "Đồng chí cảnh sát, chúng ta đi đâu vậy?"
"Viện Kiểm sát." Cảnh sát ngồi gần nhất lạnh lùng nhìn ông, "Vụ án mạng Phùng Nham Ngũ đã được Viện Kiểm sát thụ lí, một thời gian nữa sẽ đưa ra xét xử. Ông cứ ở đó chờ phán quyết án tử hình của mình đi. Yên tâm, sẽ không để ông chờ lâu đâu".
Nghe đối phương nói vậy, Sở Xương Lê ngược lại lén thở phào một hơi. Ông đã sớm biết bản thân khó thoát án tử hình, cũng không sợ cái chết. Ông đã giết nhiều người như vậy, đời này dù sao cũng phải trả giá. Ông chỉ sợ cảnh sát sẽ dùng những thủ đoạn bọn họ dùng với cớm để cạy miệng ông.
Xe áp giải một đường vững vàng đi về phía trước. Thậm chí, Sở Xương Lê còn ngủ một giấc trên xe. Đi qua một đoạn đường nhỏ trong rừng, không biết phía bên ngoài xảy ra việc gì, một tiếng nổ "uỳnh" đột nhiên vang lên, giống như tiếng động va chạm mạnh vào nhau. Xe áp giải đột ngột phanh gấp!
Xe đang đi tốc độ cao dừng lại đột ngột sinh ra một quán tính khá lớn, cả người trên xe đều nghiêng ngả. Cảnh sát ngồi gần cửa ra cả người bị ép mạnh vào thành xe.
Sở Xương Lê bị trượt khỏi chỗ ngồi nhưng còng tay bị xích trên xe giữ chặt ông lại. Còng kim loại như đâm sâu vào xương khiến ông đau đến méo mặt, hét lên một tiếng.
Một cảnh sát dùng cả tay và chân ổn định cơ thể, vẻ mặt kinh ngạc và giận dữ, kéo bộ đàm trong xe: "Sao lại thế này? Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
"......" Phòng điều khiển không hề có tiếng trả lời, bộ đàm chỉ vang lên tiếng tít tít đều đều.
Cảnh sát dựa vào cửa cau mày, "Hai người ở lại đây trông coi nghi phạm. Tôi xuống xem tình hình thế nào".
Nhưng giây tiếp theo, mọi người nghe "rầm" một tiếng rõ ràng. Đó là tiếng nổ súng quen thuộc. Lốp xe trúng một phát súng, cả xe áp giải bị nghiêng hẳn về một bên, thân xe lập tức rung lên.
Mặt các cảnh sát trên xe đều biến sắc. Có người cướp xe!
Rõ ràng Sở Xương Lê cũng không ngờ nửa đường sẽ xảy ra biến cố, vẻ mặt kinh hoàng, cảnh giác, nhìn chằm chằm từng động tác của các cảnh sát trên xe.
Đồng sự ở buồng lái không trả lời, một cảnh sát trên xe tái mặt, nghĩ đến khả năng xấu nhất, điều chỉnh kênh bộ đàm, giọng vội vàng, nói: "Đoạn trên đường Tân Dương, xe áp giải gặp đồng bọn của nghi phạm cướp xe! Yêu cầu giúp đỡ! Yêu cầu nhanh chóng hỗ trợ!"
Mấy cảnh sát trên xe nắm chặt súng lục và súng máy trên tay, duy trì trạng thái cảnh giác cao độ. Cảnh sát gần cửa xe nhất ngồi xổm, ngón tay giữ chặt cò súng, chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài xem xét tình huống.
Đúng lúc này, có người ở bên ngoài đá cửa thùng xe, giọng gằn từng tiếng rõ ràng: "Mở cửa!"
Cảnh sát kia đột nhiên lùi về sau, giọng thất thanh: "Bọn họ ở ngay cửa!"
Mấy cảnh sát khác lập tức tái mặt. Một người khẽ cắn môi, nói: "Duy trì hiện trạng! Người hỗ trợ của Cục sắp đến rồi!"
Người này còn chưa nói xong, bên tai mọi người lại vang lên một tiếng nổ lớn. Đó là tiếng động của một lực bên ngoài mạnh mẽ bắn rung cánh cửa kiên cố, dày nặng của thùng xe, tiếng kim loại bị vặn vẹo phát ra tiếng bén nhọn: "Ầm!"
Ngay sau đó là loạt súng thứ hai.
Cửa xe bị bắn cong biến dạng. Mặt cảnh sát gần cửa không còn màu máu, hai tay lùi lại phía sau: "Lùi về sau! Lùi về sau!"
Tiếng loạt súng ầm ĩ đáng sợ lại rơi xuống. Thân xe chịu tác động của lực bên ngoài rung lên đùng đùng. Không lâu sau, cửa xe bị bắn thủng mấy lỗ lớn nhỏ.
Mọi người chỉ thấy một cánh tay tái nhợt nhẹ nhàng thò vào bên trong. "Lạch cạch", một quả đạn khói được ném vào thùng xe.
Đạn khói vừa rơi xuống đất lập tức bốc khói mịt mù khắp thùng xe cùng với một mùi rất nồng nặc. Tất cả mọi người trong thùng xe đều ho sặc sụa. Trong làn khói dày đặc, hoàn toàn không nhìn thấy gì. Chỉ nghe tiếng súng nhức óc vang lên trong buồng xe nhỏ hẹp. Ngắn ngủi vài giây, trong xe cảnh sát gần như không còn tiếng động.
Sở Xương Lê cũng bị dọa không nhẹ, Ông dùng tay ra sức đuổi tan khói mù trước mặt. Từ trong sương mù, ông loáng thoáng thấy một bóng người mở cửa xe đã biến dạng, bước lên thùng xe. Người này mặc một bộ đồ gió màu đen, thân hình cao gầy, linh hoạt, gương mặt cực kỳ sắc bén, lạnh lùng, nhất là đôi mắt lạnh băng khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Người này một tay cầm súng từ trên cao nhìn xuống, hỏi rõ từng từ: "Sở Xương Lê đúng không?"
Sở Xương Lê nhìn họng súng đen ngòm kia, hầu kết khẽ động, mồ hôi lạnh nháy mắt rơi xuống. Ông không lạ loại cảm giác nồng đậm này. Chỉ những người nhiều năm mũi đao dính máu mới có được hơi thở khủng bố và cảm giác áp lực mang mùi máu và đầy vẻ chết chóc thế này.
Sở Xương Lê kinh hồn bạt vía nói: "Đúng vậy."
Người kia dùng một súng đánh gãy còng tay của Sở Xương Lê. Tất cả giam cầm đều được bạo lực phá giải. Sau đó, người kia dùng một tay xách Sở Xương Lê từ mặt đất lên, "Ông hẳn nên thấy may mắn vì không nói lung tung trước mặt cảnh sát. Nếu không, hôm nay tôi chỉ có thể mang thi thể của ông về. Ông chủ Tuyên nể tình xưa nghĩa cũ, coi ông là con chó trung thành, bảo tôi mang ông về".
Người này lạnh lùng nói: "Bò cạp Sa mạc không nuôi đồ ăn hại vô dụng. Nếu lần sau còn hành động thất bại, tôi chỉ có thể nhặt xác cho ông".
Sở Xương Lê vốn cho rằng bản thân chắc chắn phải chết, không ngờ Bò cạp Sa mạc thế nhưng không vứt bỏ mà còn cho ông một niềm hi vọng... Giờ phút này, ông thấy vô cùng may mắn vì không để lộ bất kì manh mối nào trước mặt Lâm Tái Xuyên nên mới đổi được cơ hội sống trong đường cùng.
Sở Xương Lê cùng người kia xuống xe. Ông vừa xoa xoa vết máu trên cổ tay, vừa đánh giá người đàn ông trẻ tuổi trước mặt. Ông chưa từng gặp người này ở Bò cạp Sa mạc. Nhưng dưới tay Tuyên Trọng, tinh anh vô số. Rất có thể người này thuộc nhóm được bồi dưỡng trong bóng tối.
Sở Xương Lê vốn cho rằng cướp xe có mấy người nhưng xuống xe mới thấy chỉ có một mình người này. Cạnh xe áp giải, có một chiếc xe việt dã đỗ bên cạnh.
Người này ngắn gọn ra lệnh, "Lên xe!"
Sở Xương Lê mở cửa bên ghế phụ, cúi người ngồi vào. Sau đó, ông phát hiện ghế sau còn có một người. Người này đang lười biếng nằm ở ghế sau, tóc hơi dài buông xuống, che khuất nửa gương mặt. Nhìn thoáng qua, Sở Xương Lê thậm chí không rõ người này là nam hay nữ.
Sở Xương Lê kéo đai an toàn, liếm liếm đôi môi khô nứt, mỉm cười lấy lòng: "Tôi nên gọi người anh em thế nào?"
Người đàn ông giữ chữ như vàng, nói: "Thời Phi Lân". Truyện Võng Du
Sở Xương Lê lập tức kêu một tiếng: "Anh Thời".
Vẻ mặt lạnh băng của người đàn ông dịu đi một chút, hơi gật đầu một cái, "Các ông vẫn ở chỗ cũ à?"
Sở Xương Lê trả lời: "Chuyển đi rồi. Lúc Phùng Nham Ngũ chết, mấy người chúng tôi liền dọn đi. Hiện đang ở vòm cầu Cao".
Nghe Sở Xương Lê nói, người ngồi sau xe lặng lẽ mở mắt.
Thời Phi Lân mặt vô cảm "Ừm" một tiếng, nổ xe, quay đầu rời đi, để lại hiện trường tai nạn ngổn ngang.
Sở Xương Lê nhìn con đường trước mặt, đột nhiên nói đầy vẻ nghi ngờ: "Đây không phải đường đi vòm cầu".
Thời Phi Lân lạnh lùng nhìn ông một cái: "Ngu ngốc! Vừa rồi xảy ra động tĩnh lớn như vậy, cớm hiện đã truy dấu theo chiếc xe này. Ông định dẫn bọn họ về tận quê nhà hay gì?"
Sở Xương Lê sửng sốt một chút, hiểu được ý đối phương, xấu hổ cười cười, hoàn toàn không có khí thế kiêu căng ngạo mạn như khi ở trước mặt Lâm Tái Xuyên, ngượng ngùng hỏi: "Vậy giờ chúng ta đi đâu?"
Thời Phi Lân giọng không kiên nhẫn, nói: "Chuyện này ông không cần phải lo".
Sở Xương Lê có thể cảm nhận được sự miệt thị và ngạo mạn của đối phương. Người này chắc chắn là tinh anh đứng đầu dưới tay Tuyên Trọng.
Sở Xương Lê tuyệt đối là phần tử phản xã hội, khinh thường cớm, miệt thị mấy kẻ vô năng ăn hại nhưng lại sùng bái đến mức bệnh hoạn những người ở tầng lớp cao hơn trong tổ chức. Bị Thời Phi Lân bất ngờ mắng, ông lại càng mơ hồ cảm thấy hưng phấn.
Trong lúc hai người nói chuyện, một cánh tay thon gầy trắng lạnh từ phía ghế sau duỗi lên trên, cầm một chai nước suối để ở khu vực giữa hai ghế trước. Trong xe vang lên giọng nam lười biếng, "Không phải cậu giải thích với ông ta là xong à?"
Sở Xương Lê quay đầu lại, người vốn nằm ở ghế sau không biết ngồi dậy từ lúc nào. Là một người đàn ông. Nhưng người này có ngoại hình vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt hoa đào tình tứ Trời sinh, môi hồng răng trắng. Nếu nói là người đẹp được ông trùm xã hội đen bao dưỡng cũng có người tin.
Người này cười cười xin lỗi ông, dùng giọng nói dịu dàng, chậm rãi khác hẳn Thời Phi Lân, nói: "Anh Thời tính tình không tốt lắm, không thích nói chuyện với người khác. Anh đừng để ý".
Giọng người này khiến người nghe như tắm mình trong gió xuân. Người nọ xin lỗi mà đối hắn cười, dùng giống như mật ngọt ngon lành chui vào lỗ tai, khiến người khác không hề nghi ngờ: "Ông chủ Tuyên biết anh trung thành với ông ấy, không đành để tổ chức mất một tinh anh ưu tú như anh. Cho nên, ông ấy bảo anh Thời cứu anh ra khỏi tay cảnh sát, mang về".
Sở Xương Lê nhất thời nhìn đối phương đến sửng sốt. Ông thật sự chưa từng thấy người đàn ông có gương mặt thế này. Ông nhìn chằm chằm đối phương, không chớp mắt, cũng quên không biết nên nói gì.
Thời Phi Lân đánh tay lái, một tay đặt họng súng lên huyệt Thái Dương Sở Xương Lê: "Tròng mắt tốt nhất nên đặt ở nơi được nhìn".
Sở Xương Lê bị dí họng súng đen ngòm vào đầu, mất vài giây mới hiểu được quan hệ của hai người này. Ông lập tức nổi da gà, cảm giác kì lạ, lại hơi ghê tởm. Ông thành thành thật thật thu hồi tầm mắt, không nói gì.
Không lâu sau, sau xe vang lên một loạt tiếng kim loại va chạm. Sở Xương Lê không nhịn được mà nhìn vào kính chiếu hậu. Người ngồi ghế sau thành thạo lắp băng đạn vào súng.
Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Sở Xương Lê, người này nhìn lên, mỉm cười vô hại, dịu dàng với ông, "Chiếc xe này đã bị cảnh sát theo dõi, không thể dùng tiếp. Chúng ta đổi xe trước, sau đó, đưa ông về căn cứ. Anh Thời đã thu xếp tuyến đường tốt rồi. Ông có thể nghỉ ngơi trên xe một lúc".
Hết chương 76