Đi Vào Nhân Cách Phân Liệt

Chương 5




Đây chính là vị Đại thần chiến tranh dùng phương thức tuyển tú để chọn bạn nhảy  —— Lance?

Đầu Tiêu Hoà ‘ông ông’ lên, nữ sĩ kia đi đâu rùi? Tại sao lại là đàn ông!

Một thằng đàn ông tuyển thiếu niên làm bạn nhảy là có ý gì?!

Không chờ hắn phản ứng, vị chói đến mức làm mắt người ta không mở nổi Lance đại nhân từ từ hạ xuống, nâng tay ra hiệu nói: “Đây là khu vực công cộng, không cần đa lễ.”

Âm điệu trầm thấp ưu nhã đầy từ tính và cảm xúc khiến lỗ tai người nghe không khỏi khẽ run.

Toàn bộ Tinh linh chung quanh rối rít đứng dậy, nhưng không ai chọn rời đi, mỗi một người đều kính yêu nhìn chăm chăm ngài cho đã mắt.

Corwin cũng đứng dậy nhưng không dám ngẩng đầu, tiểu Tinh linh này tay run chân run cánh run, quả thực khẩn trương muốn chết.

Tiêu Hòa chỉ lo cậu ta ngất đi, liền nắm chặt tay Corwin cho cậu nhóc một tia an ủi.

Vốn tưởng rằng vị Lance đại nhân sẽ trực tiếp rời đi, lại không ngờ ngài đi thẳng về phía trước, hướng tới chỗ Tiêu Hoà và Corwin đang đứng.

Kỳ này xong rồi, tiểu thiếu niên Corwin hồi hộp sốt sắng đến đứng không vững.

Tiêu Hòa tốt xấu gì cũng lớn tuổi rùi nên còn vững định được, cố chống đỡ tiểu tử này không bị lăn quay ra đất.

Vị Tinh linh tóc vàng choé này quả thực như nguồn sáng di động, đi đến đâu sáng đến đó, Tiêu Hòa không sợ hắn ta, chỉ là hắn sắp bị ánh mắt của các Tinh linh chung quanh đâm chết rồi được không.

Moẹ, đừng có nhìn chằm chằm tụi tui a, tụi tui cũng không biết vị đại nhân này vì cái lông gì muốn đi qua đây a! Bọn mi không thấy tiểu Tinh linh đứng cạnh tui sắp khuỵ đến nơi rồi à?

Đáng tiếc hắn chỉ dám phun nước bọt trong bụng, không đến nỗi rống thành tiếng.

Khoảng cách chỉ có vài chục bước nhưng bởi người vây xem quá nhiều, Tiêu Hòa gần như cho rằng thời gian bất động.

Đến khi Lance đứng trước mặt họ, hắn mới phát hiện không chỉ thời gian bất động mà cả không khí cũng trở nên mỏng manh.

Thua chiều cao sẽ tức chết người, thua khuôn mặt sẽ tức chết người, thua khí thế càng thêm tức chết người có được không!

Lớn lên như vậy cũng đừng đi ra ngoài doạ chết người ta!

Tiểu thị dân tỏ vẻ trái tim chịu áp lực rất nặng, sẽ hâm mộ ghen tị hận đến hắc hóa!

Tiêu Hòa còn có tâm tư oán thầm, Corwin thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng, hoàn toàn căng thẳng đến thần trí mơ hồ.

“Lan… Lance đại nhân.” Giọng thằng nhóc nhỏ như tiếng muỗi, Tiêu Hòa rất hoài nghi vị Tinh linh điện hạ này có thể nghe được hay không.

Dưới cái nhìn chằm chằm chung quanh, Lance đến trước mặt tiểu Tinh linh, ngón tay trắng nõn duỗi ra quấn lấy một sợi tóc mềm mại, khẽ cười nói: “Màu tóc rất đẹp, rất mê người.”

Tiêu Hòa ngẩn ra nửa ngày mới ý thức được hắn ta đang nói chuyện với mình.

Rồi ngay sau đó hắn cũng cảm giác được xung quanh xẹt xẹt xẹt, một đám tầm mắt bén nhọn như dao găm phóng tới.

Cầu đừng hại người a, cái vị Lan đại đại này!

Tiêu Hòa hắng giọng vừa muốn mở miệng nói thì vị Tinh linh tóc vàng lại mở miệng: “Tiểu tử, cậu định đi thành Tinh Lam báo danh à?”

Tiêu Hòa theo bản năng lắc đầu.

Lance lại không để bụng, chỉ sâu sắc nhìn hắn, khom người kề sát tai hắn khẽ nói: “Nhớ tới báo danh, ta chờ cậu.”

Âm thanh rất trầm, hơn nữa là kề sát vào lỗ tai hắn nói nên người chung quanh không nghe được nội dung, nhưng cái tư thế này quá ám muội làm một chuỗi Tinh linh trừng đến đỏ mắt.

Mà Lance ném câu nói này xong cũng đã mỉm cười rời đi.

Corwin vẫn còn ngốc hề hề đứng đó, Tiêu Hòa tức tốc phản ứng kéo cậu nhóc vọt lên trời chạy vắt giò lên cổ.

Ai da, lúc này mà không chạy thì chờ lúc nào? Không thấy cặp mắt những Tinh linh kia lộ ra hung quang à?

Tuy Tiêu Hòa không hiểu vị Tinh linh tóc vàng sao lại quậy thành như vậy, nhưng Tinh linh quần chúng vây xem rõ ràng đã bên lề bùng nổ rồi.

Đều nói Tinh linh là sinh vật ôn hòa tao nhã, nhưng sinh vật ôn hòa tao nhã cũng phát cáu được vậy, họ ác ý chành rành như thế có thằng ngu mới không nhìn ra!

Thực ra Tiêu Hòa cũng có thể đồng cảm, nếu hắn đứng bên đường nhìn thấy một thằng ngốc nhặt được một triệu tiền mặt, hắn cũng sẽ ước ao ghen tị hận đến muốn xông vào cướp.

Vì lẽ đó… không nên khiêu chiến điểm mấu chốt của quần chúng nhân dân, mau mau biết điều chạy trốn mới là đúng đắn.

Mệt cho Tiêu Hòa phản ứng nhanh, hai người vội vội vàng vàng bay ra ngoài mới không bị bầy người bao vây.

Một đường thẳng tắp lao về, sau khi thấy không còn ai, Tiêu Hòa mới cùng Corwin rẽ hướng trở về công viên thụ ốc.

Đi vào phòng, Tiêu Hòa mệt chết trực tiếp ngã quắp ra ghế, tiện tay thò một quả trái cây nhét vào miệng.

Trái cây ngọt giòn ngon miệng lại mềm mại nhiều nước, ăn một quả so với uống một chén nước còn đã khát hơn, Tiêu Hòa không khỏi cầm thêm một quả…

Cắn liên tục ba phát, ôi hắn nhây quá mức rồi, giờ mới chú ý tiểu Tinh linh đối diện đang ngơ ngác thừ người ra.

Căn cứ nguyên tắc thứ tốt phải chia sẻ, Tiêu Hòa đưa một quả cho Corwin.

“Này, ăn một quả giải khát đi.”

Corwin do dự một chút, nhận lấy trái cây nhưng không ăn, chỉ nắm trong tay xoay một vòng: “Tiểu Hòa chúc mừng cậu, Lance đại nhân đã chọn cậu.”

Tiêu Hòa ngẩn ra, chợt nhíu nhíu mày, hắn thả trái cây về, trầm ngâm nhìn Corwin: “Cậu coi là thật? Đó chẳng qua là đùa giỡn thôi, Lance đại nhân chỉ là thấy màu tóc đặc thù của tôi nên nhất thời hứng thú, phỏng chừng ngày mai ngài ấy sẽ quên sạch chuyện bữa nay ấy chứ.”

Hắn nói như thế lại đến phiên Corwin run run.

Tiêu Hòa liếc mắt một cái đã hiểu tâm tư tiểu Tinh Linh này, hắn thở dài trong lòng, nói tiếp: “Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không nên coi nó quá to tát.”

Đích thực là chẳng có gì to tát, Tiêu Hòa biết rõ đại đa số các Tinh linh đều là tóc vàng loá mắt hay tóc đỏ nóng bỏng, màu tóc đen thuần như hắn rất hiếm, mà vị Lance đại nhân kia thì khẩu vị đặc biệt một chút, yêu thích tóc đen mà thôi.

Nhưng không quan trọng, Tiêu Hòa căn bản không muốn tham gia cái vũ hội gì gì kia nên hắn không dự định báo danh.

Đương nhiên việc này không cần phải nói ra, nói ra chỉ làm tiểu Tinh linh suy nghĩ nhiều thêm thôi.

Tiêu Hòa nói như thế rốt cuộc làm Corwin nghĩ thông suốt, cậu nhóc thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ tự nhiên hơn rất nhiều, chỉ là đôi mắt sạch sẽ trong trẻo vẫn còn tia thấp thỏm.

“Tiểu Hòa, cậu sẽ không bỏ tôi lại chứ?”

“Tất nhiên là không!” Trái tim Tiêu Hòa mềm nhũn, an ủi cậu nhóc “Chúng ta là bạn tốt mà!”

Tuy nói vậy có hơi không biết xấu hổ, nhưng Tiêu Hòa ngẫm lại trước khi hắn đến đây đã có một Tiểu Hoà, phỏng chừng chờ hắn trị liệu xong xuôi sẽ có một Tiểu Hòa khác đến thế thân, đương nhiên không để lại mình Corwin.

Lần này Corwin triệt để yên lòng: “Phải, từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên, là bạn bè tốt nhất!”

“Lại nói…” Tiêu Hòa nghĩ tới một chuyện, “Lance đại nhân kia là nam Tinh linh, chúng ta lại không phải nữ cũng có thể đi báo danh làm bạn nhảy à?”

Nói xong Tiêu Hòa hơi run rẩy, chuyện ‘làm gay’ gì đó nghe một chút trong giới 2D còn có thể, chứ đụng thực tế đúng là giẫm phải lôi mà!

Ai ngờ hắn vừa hỏi như vậy, Corwin liền ngoảnh đầu trừng hắn, tận tình khuyên nhủ: “Đã bảo cậu đừng xem mấy thứ sách vở loạn thất bát tao của nhân loại rồi mà, nhìn coi cậu nhiễm phải thứ gì rồi? Cánh thì không biết dùng! Còn nói cái gì nam cái gì nữ! Tộc Tinh linh chúng ta từ lúc nào mà phân chia như chủng vật thô tục!”

Thô tục? Chủng vật? Còn phân loại?

Tiêu Hòa không khỏi trợn to mắt, trong lòng nảy ra một suy đoán gay go.

Sau một khắc, tiếng nói của Corwin liền truyền đến tai hắn.

“Chúng ta là Tinh linh, không có phân chia nam nữ.”

-Hết chapter 5-