*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Hòa cả kinh, không ngờ vị Lance đại nhân kia vẫn còn nhớ hắn.
Bất quá cũng tốt, bớt việc cho hắn, không cần vắt hết óc mà nghĩ cách bộc lộ tài năng trong một đống lông tóc đen thui.
Một đường đi về phía trước, Tiêu Hòa vốn tưởng sẽ đơn độc nhìn thấy Lance, nhưng không ngờ Tinh linh dẫn hắn quẹo qua rất nhiều hành lang uốn khúc đi vào một gian phòng rộng rãi.
Tiêu Hòa nghi hoặc, vừa định mở miệng hỏi đã thấy trong phòng còn có buồng nhỏ, mà sau khi cánh cửa kia mở ra, vài Tinh linh nối đuôi nhau ra, mỗi người đều cầm mâm bạc trên tay, bên trên đủ loại vật dụng.
Làm gì vậy?
Không chờ hắn hỏi ra lời, Tinh linh dẫn đường hắn đã nhỏ giọng nói: “Hầu hạ Tiêu Hòa thiếu gia thay y phục.”
“Thay… Thay y phục?” Tiêu Hòa chớp mắt mấy cái nói, “Tôi có mặc…”
Nói còn chưa dứt câu, một Tinh linh cầm đầu đi tới, hơi nâng ngón tay, Tiêu Hòa chết điếng người.
Ta ta ta ta phắc! Quần áo ông đâu! Cái áo ngắn nhỏ trắng nghiêm chỉnh ông mặc đâu! Sao không còn rồi!
Má ơi Tinh linh còn biết phép thuật, còn là chuyên dùng cởi quần áo… A không, là phép ‘chuyên cởi quần áo’ của đàn ông!
Thật đáng sợ, nghĩ đi, có phải khủng bố quá không!
Tiêu Hòa theo bản năng che vị trí then chốt, nhưng Tinh linh thứ hai liền đến rất nhanh, lại là nhấc tay, một luồng suối trong suốt xanh biếc chậm rãi tuôn ra bao bọc cả người hắn.
Nước suối ấm nhuận mịn màng chầm chậm lưu động khắp thân thể, không chỉ không khó chịu, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy khoan khoái từ trong ra ngoài.
Thứ tốt nghen, chút tức tối trong lòng bị dập tắt, phép thuật còn có thể dùng để tắm rửa, phải “Like” mới được!
Sau đó là Tinh linh thứ ba, tuy các Tinh linh này ai nấy đều nghiêm mặt nhìn thẳng mắt không chớp một cái như người rối, nhưng phải nói phép thuật của họ tri kỷ đến mức làm người ta muốn khiêng họ về nhà.
Cởi quần áo —— tắm rửa —— mát xa —— làm đẹp da (này hơi gái tính, Tiêu Hòa tỏ vẻ có thể tỉnh lược)—— sấy tóc —— thay đồ…
Cả một bộ quy trình đầy đủ cứ thế mà tiến, thẳng thắn dứt khoát mười phân vẹn mười. Quan trọng là tất cả đều dùng pháp thuật thực hiện, căn bản không có chạm đến hắn nên không cần thấy xấu hổ.
Được rồi… Bị một đám người nhìn chằm chằm bản thân hắn vẫn biết xấu hổ.
Bất quá bạn học Tiêu Hoà năng lực thích ứng siêu cường tỏ vẻ vẫn có thể chịu đựng, cái khuyết điểm da lông ấy không hề ảnh hưởng tới ý định muốn đem họ về nhà của hắn (tưởng bở) [<- lời tác giả không phải của editor]
Ăn mặc chỉnh tề xong, Tiêu Hòa đứng trước gương đánh giá một hồi.
Có câu người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, khuôn mặt này của hắn chỉnh trang một chút cũng nhìn được lắm nha.
Trong gương là một thiếu niên Tinh linh trẻ tuổi sạch sẽ, tóc dài như vẩy mực mềm mại tinh mịn phủ xoã trên lưng dài xuống tới eo, phác hoạ thân hình khá gầy yếu, nhưng vì có lễ phục hoa lệ tinh xảo phụ trợ làm gầy yếu cũng biến thành quý khí. Eo cài một thắt lưng kết từ một chuỗi trân châu đen mỹ lệ, vừa làm nổi bật vùng eo vừa phối với mái tóc đen tuyền tôn lên nước da trắng nõn.
Thiếu niên Tinh linh môi hồng răng trắng, mặt mày như vẽ, lỗ tai nhọn khẽ run, chợt nở nụ cười lộ ra đôi răng nanh nhỏ khiến khung cảnh an tĩnh đẹp đẽ thêm phần sống động.
Tiêu Hòa thấy khá là thuận mắt, chỉ là tâm lý vẫn có vướng mắc, bộ dáng hắn như vậy không khó coi nhưng sao cứ cảm giác hơi nữ tính…
Bất quá nghĩ nghĩ, hắn thấy thoải mái trở lại, thế giới này không có phụ nữ, nữ tính là gì phỏng chừng chả ai biết.
Quần áo là thứ tốt, châu báu là thứ tốt, đã mặc lên người còn muốn hắn cởi ra, không có cửa đâu!
Tiêu Hòa đang đánh giá chính mình, Tinh linh dẫn đường cũng đang đánh giá hắn, nhìn hắn từ trên xuống dưới vài lần, lại điều chỉnh góc cổ áo và trang sức trên cổ tay hắn một chút, cuối cùng vừa lòng.
“Tiêu Hòa thiếu gia, xin mời đi theo tôi.”
Tiêu Hòa theo sau tập hai, dọc đường đi trầm mặc không nói, song không ảnh hưởng hắn phun nước bọt trong lòng.
Lance đại đại gì gì(1), gặp hắn một lần lại còn bắt hắn ăn mặc trang điểm, giai cấp quý tộc phiền phức thiệt đó má ơi!
Vòng qua một hành lang uốn khúc, lại xuyên qua một hoa viên đom đóm, tại thời điểm Tiêu Hòa nhìn hoa cả mắt, Tinh linh dẫn đường đẩy cửa điện ra, dẫn hắn đi vào một căn phòng lớn cực kỳ lộng lẫy.
Tiếng đàn du dương êm ái khẽ truyền ra, tứ phía tràn ngập mùi thơm dịu nhẹ thanh khiết, Tiêu Hòa đưa mắt nhìn xung quanh, cho là mình đã đi lạc vào thế giới đồng thoại.
Đàn bạc lơ lửng trong suốt, cánh Tinh linh mỏng manh xinh đẹp, màn che tơ tằm bay phấp phới trên không, tinh xảo đến độ Thượng Đế cũng phải chú mục, cùng với… một mảnh rực rỡ chói mắt bên trong.
Chỉ liếc nhìn cũng sẽ quên hết mọi thứ, bước vào trong lại càng bị cảnh tượng mộng ảo kia mê hoặc, khiến người ta cho rằng đây chính là Thiên Đường.
——Quốc gia tập hợp hết thảy mỹ hảo cùng phồn hoa thế gian.
Tiêu Hòa không rõ mình nhìn bao lâu mới hoàn hồn trở lại, nhưng may mà căn phòng này quá to, hắn lại từ cửa hông đi vào nên không có quá nhiều người chú ý đến hắn.
Bởi vậy dù hắn đứng ngốc hồi lâu cũng không lo bị người ta khinh bỉ.
Bình tĩnh lại, Tiêu Hòa nhìn khắp, càng thêm lưu ý Tinh linh bên trong.
Đại khái đây là một tiệc rượu, còn là một tiệc rượu cấp bậc thượng tầng, tham gia đều là Tinh linh có địa vị có thân phận.
Tộc nhân Tinh linh vốn thừa nhận tất cả thiên vị của Thượng Đế, được ban cho vẻ đẹp không gì sánh kịp, huống chi là Tinh linh cấp cao đem vẻ mỹ lệ này phát huy đến đỉnh điểm.
Châu báu, hoa phục, hoạ tiết chạm trổ tinh xảo sắc nét… mọi thứ bất quá chỉ là hoa hồng dưới lá cây, chẳng qua chỉ có công dụng làm nền.
Họ có thể lấn át mọi sinh vật khắp thánh cảnh này, họ có thể khống chế giá ngự chủng tộc hoa lệ này, họ chỉ dựa vào khí chất riêng mình đủ khiến phàm nhân quên thở.
Tiêu Hòa trong lúc đi lại, tuy không đến nỗi thấy bức rức, nhưng cũng có cảm giác không hài hòa.
Trời sinh hắn thần kinh tương đối thô nên hiếm khi thấy mất tự nhiên, nhưng vào lúc này hắn lại có chút hoảng loạn, luôn có lỗi giác một cục phân chuột rơi vào nồi nước canh(2). Mà đáng chết là hắn cảm thấy mình là cục phân chuột kia…
A không, ai lại tự chửi mình bẩn thỉu, Tiêu Hòa ngầm động viên mình hiện tại cũng là Tinh linh, có mọc cánh, có tai nhọn, một Tinh linh thuần thuần khiết khiết, kết luận là không nên suy nghĩ bậy bạ nữa!
Một đường đi về trước, Tiêu Hòa cảm thấy thẩm mỹ mình muốn bội thực luôn rồi, khi cho rằng vị mỹ nhân này là đẹp nhất thì vị kế tiếp lại khiến hắn quáng mắt hơn, lúc cho rằng không ai có thể mê người hơn vị này thì vị kế tiếp…
Cứ như vậy vòng đi vòng lại đến khi hắn tới được khu vực trung tâm, nhìn thấy Tinh linh tóc vàng ngồi đoan chính trên toạ ỷ màu xanh.
Dù đây đã là lần gặp mặt thứ hai nhưng Tiêu Hòa vẫn không sao dời mắt nổi, Lance lớn lên thật đủ khiến nhân thần cộng phẫn, hoàn mỹ đến không chút tỳ vết, chói mắt đến lấn át ánh sáng, chỉ có thể ngước nhìn, chỉ có thể kinh thán.
Tiêu Hòa nhéo nhéo lòng bàn tay để mình hoàn hồn lại, hành lễ như trong trí nhớ: “Tiêu Hòa xin ra mắt Lance đại nhân!”
“Không cần đa lễ!” Lance đứng dậy, trường bào rũ xuống, đạp lên nền đất ánh sao đi về phía hắn, “Hôm nay ngươi thật xinh đẹp.”
Tiêu Hòa ngẩn ra, chợt thấy lúng túng, cũng không phải vì câu khen ngợi này mà là vì tư thế này.
Hắn thấp hơn Lance, Lance cúi người, cả người gần như bao lấy hắn, nói chuyện kề sát bên tai như thân thiết lại ám muội, hơn nữa nội dung quả thực như tình nhân thủ thỉ với nhau.
Nhưng vấn đề là… nội tâm Tiêu Hòa Sparta(3), hắn không quen tên này!
Vừa định lùi ra sau một chút, Lance lại bất ngờ vươn tay ôm lấy hắn làm cả hai đã gần lại càng gần hơn.
Đầy chữ nghĩa lướt qua đầu Tiêu Hòa: Tên này coi mình là phụ nữ… Coi mình là phụ nữ… Mình là phụ nữ… Là phụ nữ… Phụ nữ… Nữ…!
CMN! Ông đây không phải phụ nữ!
Hắn vừa định phát đại chiêu, bỗng nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng truyền báo êm tai: “Bệ hạ giá lâm!”
Bỗng dưng… Hết thảy âm nhạc đều tiêu thất, không khí như bị ngưng tụ, những Tinh linh quý khí tao nhã toàn bộ chỉnh tề cung kính nửa quỳ trên đất.
Tiêu Hòa có chút kinh ngạc, đưa mắt nhìn sang, thấy được người đàn ông đứng cạnh cửa.
Một khắc đó, hắn chân chính cảm nhận thế nào là quên cả thở.
Tinh linh tóc bạc giống như ánh sáng duy nhất trong đêm, trước mặt y, hết thảy sở hữu mỹ lệ mà người người khen ngợi, trong nháy mắt trở nên không đáng nhắc tới.
Đối mặt với Lance, Tiêu Hòa khiếp sợ vẻ mỹ lệ của hắn ta, nhưng đầu óc vẫn hoạt động bình thường.
Nhưng nhìn thấy Al, hắn liền quăng tất cả mọi thứ ra khỏi đầu.
-Hết chapter 7-
Chú giải
(1)Từ gốc là thần mã <神马> đọc là | shén mǎ| đồng âm với từ <什么> |shenme/shenma| nghĩa là ‘cái gì’. Từ này rất được giới trẻ TQ ưa chuộng, một thời còn trở thành từ thông dụng nóng nhất trên mạng.
(2) Đại khái như thành ngữ ‘một con sâu làm rầu nồi canh’ bên mình