Địa Sát Thất Thập Nhị Biến - Tế Tửu

Chương 18: 18: Đánh Úp Bất Ngờ





Cương thi?
Từ trong mơ nhảy ra ngoài!
Lý Trường An giật mình một cái, cơn buồn ngủ bay xa đến chín tầng mây.
Cương thi giơ hai tay lên cao, đứng bên cạnh Lý Trường An.
Gần quá! Khoảng cách này đủ gần để có thể nhìn rõ bộ đồ rách rưới của cương thi, bụi và lá thối phủ đầy lớp vải vụn, cùng những sợi lông trắng tinh mọc trên da.
Hai cánh tay cứng ngắc vắt ngang đầu Lý Trường An, móng tay trên mười đầu ngón tay đen thui và sắc bén như dao.

Cương thi cúi đầu xuống, há miệng lộ ra khoang miệng thối rữa bên trong cùng đôi răng nanh ố vàng, mặc dù hai hốc mắt bị bóng trắng che lấp, chỉ thấy hai bên màu vàng đục ngầu, nhưng Lý Trường An vẫn cảnh giác: Cương thi đang quan sát hắn, muốn xem xem làm thế nào để giết hắn!
Hắn không chút do dự lăn qua bên kia giường, vừa mới rời khỏi chỗ, sau tai ngay lập tức cảm nhận được sự mát lạnh, sau đó là tiếng vải bị “xoạt” một tiếng.
Lý Trường An lăn xuống đất, quay đầu nhìn lại, cánh tay của cương thi đã cắm sâu vào giữa nệm.

Cương thi tóc trắng thu tay lại, vải vụn, bọt biển, lò xo cùng nhau bay ra, một đống hỗn độn đập vào mặt Lý Trường An.
Ngay sau đó, hai chân cương thi hơi cong, nhảy lên một cách cứng ngắc, trực tiếp bay tới giường lớn trong phòng, hai tay hướng về phía trước như mũi tên, cả người là đầu của mũi tên, nhào tới.
Lý Trường An không nghĩ ngợi được nhiều, lại lăn một vòng.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy âm thanh va chạm của vât nặng ở sau lưng, tiếp đó là tiếng “răng rắc” liên tục.
Hắn lộn nhào đến trước cửa phòng, quay đầu lại nhìn một cách lo lắng.
Cạnh giường có một cái tủ quần áo, cương thi không có vồ Lý Trường An, là vì vồ trúng tủ quần áo.

Lúc Lý Trường An vào phòng đã quan sát tủ quần áo đó kĩ hơn một chút, nó được làm bằng gỗ rất rắn chắc, nhưng bây giờ chỉ còn một đống gỗ vụn, trên tường vẫn còn hai vết lõm rõ ràng, chính là do con cương thi này đấm bằng tay!
Lý Trường An vừa thấy, trong lòng kinh hãi, nếu như một kích này giáng xuống người, cho dù cách một tấm thép, hắn cũng sẽ bị đánh chết!
Từ lúc đó, cương thi tựa hồ cũng không vội đuổi theo Lý Trường An, nó khẽ nhảy một cái rồi xoay người lại, đôi mắt màu trắng đục dường như đang đánh giá Lý Trường An, chốc lát, một người một cương thi đối đầu với nhau.
Ngoài mặt Lý Trường An bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm kinh đào hải lãng*.

(*)Hải lãng kinh đào(骇浪惊涛) hay Kinh đào hải lãng (惊涛骇浪): sóng to gió lớn.

Chỉ hoàn cảnh ác liệt hay việc phải trải qua những chuyện phức tạp khó khăn.
Tại sao cương thi này đột nhiên xuất hiện? Nếu không phải đúng lúc tỉnh lại, chẳng phải đã trở thành đống phế liệu như tủ quần áo rồi sao?
Phải làm gì đây? Lý Trường An không vội bỏ chạy, mà là quan sát tình hình trước.
Sau khi có được hai siêu năng lực “Thông u” và “Kiếm thuật”, thân thủ của hắn đã mạnh hơn rất nhiều, nếu có kiếm trong tay, hắn vẫn có thể chiến đấu với cương thi nhờ vào “Kiếm thuật” thần kỳ của mình.
Nhưng thanh kiếm của hắn… Lý Trường An hối hận vì sao hắn không duy trì thói quen ôm kiếm khi đi ngủ.

Trước khi đi ngủ, hắn tháo kiếm và túi bùa ra treo trên giá trong phòng.
Cái giá ở ngay phía sau cương thi!
Hai tay không đứng trước mặt cương thi, sợ là không chống đỡ nổi ba giây!
Lý Trường An ước lượng khoảng cách giữa hai bên, cuối cùng kết luận, nếu như hắn cưỡng ép vượt qua cương thi để lấy túi bùa và kiếm, tám phần sẽ bị chọc thủng hai lỗ nửa đường, hai phần còn lại là sau khi lấy được kiếm bị chọc thêm hai lỗ.
Không thể làm gì được, hắn dứt khoát xoay người chạy đi, trước khi chạy đi cũng không quên đóng cửa lại.
Nghe thấy tiếng phá cửa ở sau lưng, Lý Trường An chỉ có thể đội ơn chính mình không có thói quen khỏa thân khi ngủ.

Hắn bỏ lại cương thi, chạy một mạch xuống tầng dưới cùng.
Lúc này, hai cô gái ở quầy lễ tân chỉ còn lại một người, hai mí mắt muốn sụp xuống với quầng thâm phía dưới, dáng vẻ muốn ngủ nhưng lại sợ, đột nhiên nhìn thấy Lý Trường An lao ra, kinh hãi kêu to một tiếng.
Thấy rõ là Lý Trường An, cô ấy xấu hổ cúi đầu: “Lý…”
Cô ấy vừa mở miệng, Lý Trường An đã nói trước: “Mau bấm chuông báo cháy!”
“Hả?” Cô gái ở quầy lễ tân ngơ ngác.
“Không có thời gian giải thích, mau ấn đi, nếu không mọi người bên trong đều toang!” Lý Trường An lo lắng nói.
Lúc này, cô gái ở quầy lễ tân mới vội vàng tìm công tắc.

Ngay lập tức, cả tòa nhà vang lên những tiếng còi chói tai, đèn đỏ ở giữa các hành lang lập lòe.
Lý Trường An kéo cô gái ở quầy lễ tân ra khỏi tòa nhà, nhìn chằm chằm vào lối ra.
Cô gái ở quầy lễ tân nhìn anh như kẻ thù, run rẩy hỏi: “Anh Lý, anh lại bị ma ám à?”
“Không phải ma.”
“Ồ, vậy thì tốt.” Cô gái thở phào nhẹ nhõm.
“Là cương thi.”
“Hả!” Cô mở to mắt.
.
Hai vệ sĩ, thầy trò Tố Huyền, Lưu Trúc Can và cả người phụ nữ có vẻ như bị điên đều chạy xuống.
Chỉ không nhìn thấy ông chủ Lưu và một cô gái lễ tân khác.
Lý Trường An hỏi: “Ông chủ và đồng nghiệp của cô đâu?”
Cô gái ở quầy lễ tân đỏ mặt cúi đầu không nói nên lời.
Lý Trường An còn muốn hỏi thêm, thì có một người phụ nữ khác chạy ra khỏi tòa nhà, cô ấy vừa chạy bằng chân trần vừa khóc, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, vừa chạy, cảnh vật bên trong lúc ẩn lúc hiện, mấy người đàn ông đều bị mù mắt, đó là một cô lễ tân khác.
Lý Trường An không thèm đếm xỉa đến da thịt trắng bóng trong mắt, hắn ngăn người phụ nữ lại.
“Ông chủ Lưu đâu?”
Người phụ nữ khóc đến nỗi cô ấy không thể trả lời được cái gì.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Lúc này, những người khác ở hiện trường cũng xúm lại, bọn họ nghe thấy tiếng còi hú nên mới chạy ra ngoài, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cuối cùng người phụ nữ cũng ngừng khóc, mặc dù vẫn còn thút thít nhưng cũng nói được.
“Cương thi.”
Lời này dường như có một ma lực vô hình, khiến đám đông đang tụ tập sợ hãi lùi lại.

“Sư phụ Lý, xin hãy rũ lòng thương xót.” Người phụ nữ nắm lấy cánh tay Lý Trường An, van xin: “Anh ấy vẫn còn ở bên trong.”
Lý Trường An suy nghĩ một chút, quay đầu hỏi thầy trò Tố Huyền.
“Hai người có kiếm không?”
Hai thầy trò nhìn nhau, đồng thời gật đầu.
Sau khi Tố Huyền trở về từ sau núi, đống pháp bảo của hắn ta cũng được mang về nhét vào trong xe.

Đồ đệ của Tố Huyền lục lọi trong xe vài lần, lấy ra một thanh kiếm rồi chạy trở lại.
Lý Trường An nhận lấy nó.
Mẹ nó, làm bằng gỗ!
Với 0,0001% hy vọng, hắn hỏi: “Nó làm bằng gỗ đào phải không?”
Vẻ mặt đồ đệ nhỏ hoang mang.
Lý Trường An không chịu thua, tiếp tục hỏi: “Từng khai quang?”
Vẻ mặt của đồ đệ nhỏ vẫn hoang mang.
Trước khi hắn có thể hỏi thêm điều gì đó, trong tòa nhà đột nhiên vang lên một tiếng hét.
Cmn!
Lý Trường An mang theo thanh kiếm gỗ, lao vào tòa nhà đang nhấp nháy đèn đỏ cùng với tiếng còi hú inh ỏi.
Lúc này, hắn ước gì mình có thể gọi cho Độc Cô Cầu Bại.
.
Lý Trường An lao vào hành lang, đụng phải ông chủ Lưu… Và con cương thi đó!
Ông chủ Lưu đang bị cương thi siết cổ, hai chân bị nhấc khỏi mặt đất, lơ lửng trên cao.

Đôi răng nanh cứng ngắc màu trắng nhô ra từ khóe miệng, chuẩn bị cắn ông ta.
Lý Trường An bước hai ba bước xông tới, trong tích tắc rút kiếm đâm vào giữa hàm răng của cương thi, chống đỡ lực cắn.
Hắn đá mạnh vào đầu gối của cương thi, nhưng cương thi không nhúc nhích chút nào, mà bản thân Lý Trường An lại cảm thấy lòng bàn chân tê dại.
Hắn lùi lại hai bước, rồi đâm sầm vào, cuối cùng cương thi trắng cũng bị hắn hất văng ra xa, ông chủ Lưu ôm cổ ngã xuống đất.
Ông chủ Lưu ho vài cái.

“Cảm…”
Ông ta còn chưa nói hết lời đã bị Lý Trường An túm lấy cổ áo, lôi ra phía sau.
“Đi nhanh!”
Nói xong, Lý Trường An chạy tới bên cạnh cương thi, giống như bươm bướm lượn một vòng quanh cương thi, thỉnh thoảng đâm một kiếm, mặc dù không tạo thành thương tổn gì cho cương thi, nhưng cũng dần dần dụ cương thi đi.
Ông chủ Lưu chật vật đứng dậy, chạy ra khỏi tòa nhà.
“Loảng xoảng.”
Lý Trường An bọc mình trong vụn thủy tinh, nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống.
Ông chủ Lưu chạy chậm tới, chắp tay trước ngực, vẻ mặt đầy sợ hãi.
“Sư phụ Lý, nếu như ngài không tới kịp, tính mạng của tôi đã… Thật sự cảm ơn…”
“Dừng tay.” Lý Trường An xua tay: “Cảm ơn có ích lợi gì?”
“Lúc đầu nói là bị ma ám, sau đó biến thành yêu quái, bây giờ lại còn xuất hiện một cương thi?” Lý Trường An xoa xoa ngón tay: “Anh trai à, anh cần trả thêm tiền đó!”
“Thêm! Nhất định phải thêm!” Ông chủ Lưu vội vàng vỗ ngực bày tỏ ý kiến.

Bây giờ tất cả đều do người này cứu mạng, đừng nói là thêm tiền, cho dù muốn ông ta trần truồng chạy về phía Thiên Môn, ông ta cũng sẽ đáp ứng trước!
“Chuyện thêm tiền tạm thời chưa vội…” Lý Trường An chỉ vào tòa nhà: “Chẳng phải vị bên trong còn đang ầm ĩ hay sao?”
“Vậy làm sao bây giờ?” Ông chủ Lưu lập tức nhăn mặt.
Bất cứ ai có mặt ở đây đều có thể rời đi ngay lập tức, nhưng tài sản khổng lồ này là của hắn ta, đừng nói là vứt nó đi, mỗi ngày chậm trễ sẽ tổn thất một số tiền không hề nhỏ!
Lý Trường An nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện mấy bó dây thép chất đống trong góc.

Hắn tính toán rồi kết luận trong lòng, nói:
“Tôi có một ý tưởng, nhưng phải mạo hiểm…”
Lý Trường An nói ra suy nghĩ của mình một cách ngắn gọn.
Mọi người có mặt đều tỏ ra do dự và sợ hãi sau khi nghe, chỉ có ông chủ Lưu vỗ tay một cái.
“Được! Cứ làm như vậy đi!”