Dịch Giả Manga Trở Lại

Chương 17: Cho anh xin lỗi




Lưu Ly bất ngờ khi thấy vết sẹo lớn trên người Thái. Nhỏ liền đoán được ý Phi muốn nói tiếp theo là gì. "Vậy thì sao chứ? Có ký ức xấu là được phép loạn luân à?"

"Không phải việc của cô." Cậu nói lớn giọng, cảnh cáo nhỏ đừng nói linh tinh.

Lưu Ly thấy ngay từ đầu Phi đã không có cơ hội để chiến thắng. Ủng hộ việc em gái thích anh trai chưa bao giờ được ai công nhận cả. Cậu càng chứng minh thì càng chứng tỏ bản thân là kẻ có quan niệm quái đản. Cộng thêm những drama xấu diễn ra thì khỏi nói cũng biết chẳng ai thèm nghe cái tên cặn bã này phát ngôn.

Phi biết việc thắng được nhỏ là bất khả thi, nhưng đó đâu phải là điều cậu bận tâm. Thứ cậu bận tâm lúc này là cuộc sống của bé Thư sau ngày hôm nay sẽ ra sao. Ba mẹ cô bé sẽ ép buộc Thái ra ở riêng, cắt đứt mối liên lạc giữa hai người. Không những vậy, bạn bè trên trường sẽ bắt nạt, xa lánh cô bé về hành vi sai trái này. Làm sao Phi có thể đứng làm ngơ chỉ vì sợ Lưu Ly chứ.

"Nghe anh nói này Thư. Em không cô đơn đâu. Em còn có anh và cả chị này nữa, sẽ luôn là người hiểu cho em." Cậu an ủi, đồng thời đưa tay về phía Harim.

Đột ngột bị kéo vào trong câu chuyện. Cô gái nhất thời không biết phải làm gì ngoài ùa theo. "Phải đó, em còn có chị nữa nè."

Người đứng trước mặt bé Thư là một cosplayer có ngoại hình cuốn hút. Ai mà ngờ được đó là Phi cơ chứ. Nhờ vậy mà cô bé mới có thể tiếp cận cậu ở khoảng cách gần, thay vì trốn tránh như trong cơn ác mộng tối qua.

"Có phải đối với em tất cả bọn con trai ngoài kia đều là lũ xấu xa, con gái cũng chẳng tốt lành mà luôn dối trá. Sau quá nhiều phản bội đã làm em dần mất niềm tin vào những mối quan hệ xung quanh, duy nhất chỉ có gia đình là nơi cho em cảm giác an toàn và không bao giờ có những trải nghiệm tồi tệ ấy." Cậu hỏi xác nhận.

Bé Thư gật đầu.

"Và đó cũng là lý do khiến em thà yêu anh trai mình còn hơn chọn một trong số những người ngoài kia có đúng không?"

Lần này thì cô bé không biết phải trả lời có hay là không. Những giọt lệ long lanh ấy vẫn tuôn trào không ngừng.

Bé Thư ngẫm lại về thứ tình cảm này, chẳng biết bản thân đã bao lần suy tư về nó. Chúng đến rất đột ngột khiến cô bé bối rối trong lòng, làm cô nảy sinh ra ý muốn tìm hiểu về anh trai, để ý anh nhiều hơn. Nhưng mỗi khi nó xuất hiện, bé Thư đều nén lại trong lòng, chối bỏ lần này đến lần khác. Vì là người hiểu rõ anh em trong nhà không thể nảy sinh ra tình cảm nam nữ, và ngay từ đầu cô bé cũng không thích anh trai mình, nên cô bé cho rằng cái tình cảm này là lố bịch, giả tạo.

Mọi chuyện sẽ chỉ dừng lại ở đó. Cho đến khi con em họ của bé Thư, người mà cô bé đã trò chuyện trong quán cà phê ngày hôm đó, khuyên rằng hãy thành thật với cảm xúc để rồi như hiện tại.

"Tất cả là lỗi của em.. Lẽ ra em không nên chấp nhận cảm xúc này." Bé Thư vừa khóc vừa trả lời. Tự trách bản thân quá ích kỷ, chỉ muốn giữ anh Thái làm của riêng, mặc kệ anh nghĩ gì và xã hội này đánh giá ra sao.

"Nếu đã biết sai thì tại sao em không từ bỏ tình cảm này đi?" Phi mạnh giọng nói.

"Em.. Em không biết." Cô bé nghẹn ngào, không thể nói ra câu trả lời.

Cậu đồng cảm với bé Thư. Thái không chỉ là người mà cô bé thích, mà cậu ta còn là động lực để cô bé tiếp tục sống giữa xã hội loài người chỉ toàn là dối trá.

Thái nở nụ cười, cắt ngang cuộc đối thoại nặng nề này. "Tới bao giờ cậu mới hết làm tớ bất ngờ đây? Giả gái kinh khủng quá đó, có nằm mơ tớ cũng không hình dung được cậu giả gái xinh đến vậy."

Mọi người ở đây đều chung một ý nghĩ sau khi nghe: Cậu ta vốn là người vô duyên nói chuyện không đúng lúc như vậy à? Riêng chỉ có Phi biết, sau câu nói cười đùa không liên quan vừa rồi, cũng là lúc thành thật hơn.

Thái nhẹ nhàng đưa tay lên khép mi mắt của cô bé và lau đi những giọt lệ đang không ngừng chảy xuống trên đôi mắt xinh xắn của cô. "Thư à, cho anh xin lỗi vì anh không thể đáp lại tình cảm này của em được. Nhưng anh sẽ không bỏ em đâu. Cho đến khi em tìm được một người có thể thay thế được anh trong trái tim em. Thì lúc đó anh sẽ vẫn là người trong mộng của em."

Cậu ta nói cẩn trọng hết mức. Đây là lời tuyên hứa đầu tiên giữa hai anh em và cũng có thể là cuối cùng.

Khi Thái không còn ở bên cũng là lúc bé Thư không biết tương lai sẽ đi về đâu. Nhưng khi dũng cảm mở mắt ra, thứ mà cô bé thấy được là mọi người vẫn đứng về phía mình dù cho cô có phạm sai lầm khó ai có thể chấp nhận.

Lưu Ly thở dài, đặt tay lên chán với vẻ mặt chán nản. "Nói qua nói lại rồi bây vẫn chẳng thay đổi được gì. Chỉ cần hai anh em sống ra ở riêng là xong, mọi việc được giải quyết. Chứ cứ này thì con Thư chỉ càng thêm ý muốn loạn luân thôi."



Nhỏ đưa ra phương án giải quyết, được sự ủng hộ đông đảo của những người đang xem đoạn livestream này.

Cũng đúng, làm gì có ai sẽ có thể thấu hiểu và đồng cảm được cho cô bé chỉ sau vài câu Phi vừa nói. Bọn họ nào biết bé Thư đã trãi qua cái địa ngục gì trong quá khứ.

Cậu tức giận, nói một mạch. "Cô biết Thư đã trải qua những gì không? Thư đã bị bạn bè dẫn dụ đến gặp tên biến thái. Nếu Thái không đến cứu kịp thì chắc bây giờ Thư đã không còn ở đây nữa rồi. Chấn thương về tâm lý còn chưa được xóa bỏ nữa. Cô có tư cách gì tách hai người họ ra."

Lúc cậu hỏi bé Thư tại sao không muốn có bạn. Cô bé trả lời vì bị phản bội nói ra bí mật. Nhưng đó chỉ là một phần, nguyên nhân chính là do bọn bạn xấu đã hãm hại cô bé đến mức nguy hiểm đến tính mạng. Đó cũng là dấu chấm hết cho niềm tin về tình bạn của bé Thư.

Lưu Ly làm gì quan tâm đến những thứ đó. Và chẳng phải Phi là tên biến thái sao? Cũng có tư cách gì mà đồng cảm với người bị hại chứ. Chỉ nhiêu đây thôi là đủ để mọi người biết ai đúng ai sai.

Nhỏ đến gần cậu và nói nhỏ một câu. "Tao sẽ tính món nợ mày làm bẩn tay tao sau."

Nói xong, Lưu Ly dẫn dì Hạ đi. Nhưng Thái đâu thể để nhỏ đi dễ dàng như vậy. "Đứng lại đó, tao còn chưa xong chuyện với mày đâu."

Phi lập tức ngăn cậu ta lại. "Mặc kệ ả ta đi. Có nói thêm cũng không giải quyết được gì đâu."

Mấy tên hóng hớt thấy bộ dạng của cậu, ý muốn ra tay đánh người liền dập tắt. Cái vẻ mặt ai nhìn cũng muốn đấm đâu mất rồi, sao lại thành con gái thế này. Thế là bọn chúng quyết định đi theo Lưu Ly.

Thái nhìn bóng nhỏ đi mà hận không làm gì được. "Em thấy ổn hơn chưa?"

Bị anh nhìn thẳng vào mặt, cô bé ngại ngùng quay sang hướng khác rồi ừm một tiếng. Không muốn anh thấy vẻ mặt đáng xấu hổ này thêm nữa.

Harim đứng một bên nhìn hai người mà cười thầm trong lòng. Cả hai giống nhau quá đó, vừa nãy ông anh cũng quay mặt y chang như vậy.

Về phần Phi, cậu biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Sau ngày hôm nay, cuộc sống của Thái sẽ bị đảo lộn. Sớm muộn gì chuyện này cũng lọt vào tai gia đình cậu ta và hai anh em cứ thế bị ép dọn ra ở riêng. Việc giải thích với gia đình trong chủ đề này là hành động thừa thãi, không bao giờ có thể thuyết phục được thế hệ đi trước.

Chỉ có một cách là cầu xin cho hai anh em một chút thời gian. Nói vậy có nghĩa là thời gian Thái có thể ở bên cô bé không còn nhiều.

"Cậu đưa Thư về nhà nghỉ ngơi đi."

Cậu ta thấy Phi vẫn ổn, không giống như những gì Thái nghĩ. Ổn ở đây tức là vẫn còn có tâm trạng giả gái, xem ra có thể tự lo liệu một mình được.

Cậu ta cũng đi rồi. Giờ chỉ còn cậu và Harim ở đây. Mà rốt cuộc người này là ai vậy?

Lúc Phi nói với bé Thư rằng Harim cũng đứng về phía em nữa thì cô gái thừa nhận ngay. Nếu trong trường hợp là con tốt của Lưu Ly thì cô gái không đời nào dám nói vậy. Nhỏ cũng chẳng để tâm đến Harim.

Vậy thì có khả năng cô gái này là một fan chính hiệu của cậu. Dĩ nhiên là Phi không tin rồi. Thay vào đó cậu biết Harim không phải là con tốt của Lưu Ly, mà là một anti fan giả dạng fan để hại cậu.

Đối với suy nghĩ này, cô gái không hề biết Phi đang có suy nghĩ xấu về mình.

Thứ Harim quan tâm là.. Cái gì thế này? Một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng trước mặt cô. Mà đây là con trai đó, CON TRAI ĐÓ. Cứ như từ truyện bước ra vậy.

Nhìn bộ dạng cậu như vậy, cô gái không nhịn được bật thành tiếng làm cậu khó hiểu hỏi. "Em cười cái gì?"

"Không có gì đâu. Cho em chụp với anh một tấm có được không?" Cô gái mong chờ Phi đồng ý.

"Không được, anh ngại lắm. Anh cũng đâu có muốn thành bộ dạng này đâu. Là do bị ép đấy chứ." Cậu từ chối với lý do xấu hổ.

Ngại không phải là nguyên nhân chính. Chẳng là Harim bị Phi gắn mác người nguy hiểm không kém gì Lưu Ly. Tránh xa người như vậy là cách tốt nhất để có thể sống yên ổn hơn.

Một lần nữa, cậu lại chạy trốn.

Cô gái hơi buồn khi thấy Phi liên tục có hành động trốn tránh khỏi mình. Bản thân có ý đồ xấu đâu.

Thoát khỏi Harim, cậu trở lại căn phòng của dì Hạ. Cẩn thận trả lại bộ đồ và tẩy trang. Để lại một dòng tin nhắn trên tờ giấy nhỏ với nội dung.

Con cảm ơn dì đã cho con ở đây mấy ngày qua. Giờ con biết mình phải làm gì rồi, con sẽ về xin lỗi mẹ. Và sắp tới khi có dịp, con sẽ đến đây trông trẻ giúp dì coi như trả tiền cho dì về khoảng phí makeup cũng như thuê bộ đồ.

Phi viết ngắn gọn, đặt trên bàn trang điểm ở nơi dễ thấy nhất. Thật sự thì cậu còn có nhiều điều muốn nói với dì hơn, nhưng nghĩ đến cảnh Lưu Ly có nhìn thấy tờ giấy tin nhắn này, cậu chỉ dám viết trong phạm vi an toàn.