Dịch Giả Manga Trở Lại

Chương 5




Lưu Ly nói dối không chớp mắt một loạt rồi đưa ảnh chụp nhà của Phi lên ống kính. "Mọi người né cái nhà ra, tuy tôi không có tấm ảnh mặt cậu ta nhưng trong nhà này chỉ có một đứa con trai duy nhất, đó là Phi."

Video thu hút nhiều lượt chia sẻ, lan rộng trên nhiều nơi ở trang mạng xã hội, đa số đều đồng tình với video, một phần là vì gái xinh nói quá uy tín, một phần là vì khả năng nói dối thành thật của nhỏ quá cao siêu, nét giọng nhấn mạnh theo từng câu chữ như thể người từng trải.

Chính Lưu Ly cũng biết, sức mạnh của nhan sắc là không thể coi thường, lùa được mấy thằng simp là dễ.

Phi không biết gì về chuyện này. Đến sáng cũng không có tâm trạng lên web, cứ ở trong phòng cho đến khi mẹ đi vắng thì cậu mới ra khỏi phòng. Một cậu thanh niên mà Phi không quen đứng trước cổng hô to. "Thằng Phi, mày ra đây."

Ai vậy? Cái giọng đó là có ý đồ gì với cậu đây. Phi ngầm suy đoán đối phương có thể là người quen của cậu đến chơi mà không nói trước. Chỉ là một trong những suy đoán, dựa trên thái độ nói thì chẳng khác gì đến kiếm chuyện.

Cậu bực bội nói. "Cậu là ai vậy?"

Cổng không khóa, cậu thanh niên thấy Phi bước ra, không nói không đằng liền lao vào đánh người.

Phát giác ra được nguy hiểm, cơn buồn ngủ của Phi lập tức biến mất, tay theo bản năng đỡ lấy mặt. Cậu thanh niên đấm với lực mạnh vào bụng khiến Phi muốn gục xuống.

"Tại sao?" Phi mặt đau đớn, tay ôm bụng.

"Thứ cặn bả như mày nên chết đi cho rồi, sống làm gì cho chật đất. Có giỏi thì đánh trả đi." Thằng đánh đấm khiêu khích.

"Tớ đã làm gì cậu đâu."

"Mày quên những gì hôm qua mình làm rồi à?"

"Hả? Chuyện gì?"

"Còn chối nữa."

Phi im lặng giây lát. Có lẽ nào đây là người mà Lưu Ly sai đến. Nhỏ chỉ cần bịa ra một lời nói dối, cùng với khuôn mặt trời ban của mình là đủ để con tốt tin và nghe theo. Đây là quân bài của nhỏ đến để trả thù mình. Biết nói gì với thằng này đều vô dụng, tốt hơn là không dây dưa.

"Đi ra khỏi nhà tớ." Phi lớn tiếng.

"Không thích."

"Được thôi."

Phi ngay lập tức xoay mình chạy nhanh xuống bếp. Thằng đánh đấm thấy con mồi đang bỏ trốn, không do dự đuổi theo.

Cậu ta muốn đánh què chân cho Phi khỏi chạy nhưng không thể, bởi vì trên tay Phi lúc này là một con dao chặt củi, với kích thước to lớn như một thanh kiếm tầm trung, có thể dễ dàng gây ra sát thương lớn chỉ trong một cú vung.

Thằng đánh đấm khựng lại, đồng thời tin chắc rằng Phi sẽ không dám dùng, nhưng nếu bản thân không cẩn thận kích động mạnh lên đối phương, e là phải tạm biệt một cánh tay rồi.

"Đồ hèn, đánh nhau không lại đi chơi bẩn. Đúng cái loại người như mày chỉ có thế."

"Giờ có muốn chết không?" Phi cău mày, vung dao chặt củi lên.

Nói không nóng trong người bởi những lời lẽ này là nói dối. Cậu luôn cố làm mọi cách để người khác không nghĩ xấu về mình, nhất là khi sinh ra đã có một khuôn mặt giống với tội phạm hình sự, nó sẽ rõ ràng hơn khi cậu cău mày, điều đó gây không ít khó khăn trong quá khứ của Phi.



Từ nhỏ, mọi người thường nói Phi trông khá hung dữ, nhưng khi biết cậu hiền khô thì bắt đầu quay sang bắt nạt cậu. Cũng vì thế mà tiếp cận được với mấy em nhỏ là một điều xa vời với Phi. Ít ra thì bé Thư không đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài giống như Thái nên cậu không bị em ấy né tránh.

"Cái vẻ mặt kinh tởm như nhân cách mày vậy. Chờ đó, tao gọi anh em ra xử lý mày." Nói xong, thằng đánh đấm rời đi.

Nghe như không phải lời nói đùa. Để đề phòng trường hợp xấu nhất xảy ra, Phi dùng hết tốc độ của mình để khóa cổng, đóng cửa. Xong việc, cậu dựa vào tấm kính một chiều theo dõi bên ngoài.

Có khi nếu không đánh Phi trọng thương, Lưu Ly sẽ không bỏ qua cho cậu.

Gần một tiếng sau, có một nhóm người đến như dự đoán. Cũng may cậu có sự chuẩn bị từ trước. Tụ tập đông đủ với tổng là 5 thằng, trong đó có vài thằng nhìn lớn tuổi với to hơn Phi.

"Nó đâu?" Thằng lớn nhất nói.

"Vừa mới thấy nó đây, em chắc chắn nó sợ nên trốn trong nhà rồi."

"Nó trốn rồi thì đánh nó kiểu gì?"

"Nó không ở trong được lâu đâu."

Cả đám nhìn chăm chăm vào nhà, xem có chỗ nào có thể đột nhập vào không. Không đánh được người thì đánh nhà. Chúng cố ném đá làm hỏng cửa kính nhưng không gây ra tổn hại nào, cánh cổng và hàng rào sắt làm cho viên đá ném vào bị giới hạn về mặt kính thước.

Kính nhà Phi đâu có dễ vỡ đến vậy chứ đừng nói đến chúng nó ném toàn hụt, còn chẳng qua được hàng rào sắt. Đã vậy thì ném lên mái tôn gây ra tiếng ồn lớn. Phi nghe rất khó chịu, muốn ra ngoài mắng chúng một câu nhưng sợ bị ném đá.

Mới sáng sớm đã ầm ầm lên, hàng xóm cạnh nhà không khỏi chửi thề. Lũ oách con này chúng mày làm gì mà ồn ào thế hả? Nói xong cũng phải làm ngơ vì nói với chúng không khác gì nước đổ đầu vịt.

Phi từ bé đến giờ chưa gặp trường hợp như này, cậu hoang mang không biết làm gì.

Đột nhiên cậu nảy ra ý nghĩ rời khỏi căn nhà này, bỏ của chạy lấy người.

Nói là làm, Phi mặc áo hoodie, đeo khẩu trang, lấy những thứ cần thiết rồi đi ra đằng sau nhà. Có một cánh cửa thông với một con đường nhỏ ở đây. Nhờ vào đó, cậu thuận lợi thoát ra khỏi căn nhà lúc nào chẳng ai hay.

Cuối con đường nhỏ, dẫn đến đường quốc lộ, đi vài ba bước là đến nhà của một người bạn. Mà người bạn này là người bạn cũ, không ai khác ngoài Lưu Ly.

Bấm chuông, không lâu sau, Lưu Ly xuất hiện trước mặt cậu, một cô gái xinh đẹp đến mức nhiều người sẵn sàng hy sinh tiền tài vật chất để có được một chút tình cảm từ cô.

"Anh là ai vậy?" Lưu Ly nói bằng giọng dễ thương.

Những năm gần đây nhỏ đã thay đổi hoàn toàn thành một cô gái vừa đẹp người vừa đẹp nết. Ít ai biết được đằng sau cái nết đẹp đó là một con người ma mãnh, dữ tợn, ác độc.

Phi kéo trùm đầu xuống, để lộ cặp mắt.

"Mày đến đây làm gì?" Lưu Ly đổi giọng, ngay lập tức lùi về sau.

"Sao cô kêu người đến phá nhà tôi?"

"Tao có kêu đâu, là do chúng tự đến đấy." Lưu Ly cười mỉm, không ngờ quả báo của thằng Phi tới nhanh đến vậy.



"Thôi nói xạo đi, không phải cô làm thì còn ai?" Phi to giọng.

"Mày nghĩ cái clip tao đăng lên không có ảnh hưởng gì sao?"

"Clip nào?" Phi không hiểu nhỏ nói vậy là có ý gì.

"Ơ, bất ngờ ghê ta, anh Phi còn không thèm xem clip của em luôn." Lưu Ly giả bộ bất ngờ.

Cậu không phải đồ ngốc, nhỏ nói rõ ràng như vậy rồi, nguyên nhân tụi mà cậu cho là con tốt kia đến nhà cậu phá phách không phải vì nhỏ sai đến, mà là xem phải clip bịa đặt của nhỏ rồi đến diệt trừ kẻ xấu.

"Cô.. Cô.." Phi không giữ được sự bình tĩnh của mình, nhất thời thấy Lưu Ly không phải loại người dễ đụng chạm.

"Ahaha, chết đến nơi rồi còn không biết. À, hay là để em chụp lại cái mặt để anh nổi tiếng nhé, có khi được lên cả TV luôn đó." Biết Phi không dám làm gì mình, nhỏ không sợ sệt mà kéo khẩu trang của Phi xuống.

Biết địa chỉ nhà rồi cũng thôi đi, biết mặt cậu thì sao dám ra đường đây. Phi hốt hoảng quay người chạy đi. Sau đó là tiếng cười thoải mái của nhỏ.

Tạm thời đi trốn đã, có khi trốn cả tuần luôn mất.

Trong khoảng thời gian này, Phi đi đến một quán cafe cách đây khá xa.

Không có gì phải sợ cả, mình không làm gì sai hết, dù Lưu Ly có nói xấu mình đến mức thậm tệ thì đó cũng chỉ là lời nói dối. Rất nhiều người rồi sẽ nhận ra nhỏ nói dối nhằm dìm người khác xuống thôi.

Trong quán cafe đông người, có mỗi mình Phi ngồi một bàn. Cắm mặt xuống bàn tự trấn an bản thân. Được một lúc, cậu thành công giảm sự kích động trong người sau khi nghĩ ra cách đối phó.

Chỉ cần nói với Thái là được mà, cậu ta như thần thánh vậy, kiểu gì cũng tìm ra cách giải quyết. Nhưng mệt ở chỗ cậu ta không có ở đây vào lúc này cơ chứ.

Nhìn thoáng qua quán cà phê, Phi đột nhiên dừng con mắt vào một hướng.

Hình như đó là người quen phải không? Không thể nào.

Cách vài cái bàn, có hai cô bé cấp hai đang trò chuyện với nhau.

Tại sao bé Thư lại ở đây? Kia là ai vậy? Là bạn ẻm sao? Vậy mà nói với mình không có bạn.

Cậu cho rằng bé Thư vì đề cao cảnh giác mình nên cố tình nói dối thông tin đời tư.

Có bạn là tốt rồi, chỉ cần mọi chuyện đi đúng hướng thì sớm muộn gì bé Thư cũng tìm được bạn trai và từ bỏ ý nghĩ thích anh trai mình. Phi cảm thấy chuyện của bé Thư không phức tạp như cậu nghĩ. Nhưng cậu chỉ suy đoán thôi, vẫn có khả năng đó là người nhà, họ hàng thân quen hoặc một thứ quan hệ nào đó khác không phải bạn bè. Nghĩ theo hướng này thì đúng thật là bé Thư không hề nói dối việc bé không có bạn.

Phi rất muốn đến gần hơn để nghe rõ cuộc trò chuyện giữa hai người. Dựa vào đó, cậu có thể kết luận ra mối quan hệ của hai người là gì, từ đó nghĩ ra cách giải quyết.

Cậu nhìn chằm chằm vào khẩu hình miệng của cô gái đi cùng bé Thư một lúc lâu mà không biết rằng có một số ánh mắt đang nhìn mình với vẻ phán xét.

"Ê, nhìn gì mà nhìn dữ vậy mày?" Một gã con trai trong quán cà phê nói.

Câu nói đánh thức việc cậu là đang nhìn chằm chằm người ta. Ai bảo cô gái kia xinh đẹp quá, rời mắt không được. Không muốn bị bé Thư phát hiện, Phi lập tức di chuyển sang chỗ khác xa hơn, lờ đi lời nói của gã con trai kia, gã cũng lười để tâm. Việc mình lo chưa xong, lại đi lo cho bé Thư làm gì.

Phi vội ngồi xuống bàn, vừa ngồi vừa nhìn về hướng bé Thư, xác nhận bé không để mắt đến mình, cậu mới yên tâm quay đầu về.