Dịch Giả Manga Trở Lại

Chương 7




"Em thích điểm nào trong bộ truyện 'Giả Gái Vào Trường Nữ Sinh'?" Mang danh là truyện hay nhưng lại không có nổi một bình luận nghiêm túc.

"Em thích nam chính vì cái cách ảnh yêu nữ chính. Nếu người con trai đó có thật ngoài đời, chắc chắn em sẽ yêu người ấy đến cùng." Harim nói ngắn gọn.

"Anh cũng thấy vậy, tuy ngoại hình không đẹp cũng không có gì nổi bật, nhưng sự tốt bụng và tình yêu thật lòng đó là đủ để ăn đứt mấy thứ kia."

"Giai đoạn nam chính giả làm gái cũng thú vị nữa."

"Phải, đó là cảnh anh thích nhất, tác giả như có kinh nghiệm hay sao mà tả như thật."

"Hì hì, em không đọc bản raw, em chỉ chờ đọc truyện do anh dịch." Harim vui vẻ, khó lắm mới có được cơ hội thảo luận truyện cô thích với người khác.

"Vài bữa nữa anh sẽ ra chương mới cho em đọc, coi như là quà cho fan cứng." Phi thấy được sự thích thú trong giọng nói, không thể làm cô gái vui ngay lập tức là cậu thấy có lỗi với bản thân mình.

"Em cảm ơn anh nhiều lắm. Cơ mà.. Tài khoản của anh thì sao?" Harim nhìn Phi với vẻ tò mò, kèm theo đó là sự đề phòng bản thân cô có thể không tự chủ mà nói điều không hay, gây ảnh hưởng đến cảm xúc xấu ẩn bên trong cậu. Thành tựu mà Phi cố gắng là rất to lớn, vì cũng là một độc giả nên cô biết rõ điều đó như ban ngày.

"Bộ này chỉ có mỗi em theo dõi thôi, nên anh gửi qua cho em là đủ rồi." Nhiều lúc cậu muốn drop cả series truyện vì không có ai hóng, nhưng không biết tại sao vẫn cứ ra đều đều.

"Vậy là chỉ có anh với em là hai người Việt duy nhất đọc bộ truyện này."

"Phải là một phẩy năm chứ, em có phải người Việt hoàn toàn đâu."

Nghe Phi nói vậy, Harim cảm thấy nói chuyện với cậu không hề khó khăn, khác một trời một vực so với bề ngoài của cậu, điều đó khiến cô nảy sinh ra ý định mạnh dạn lần nữa.

Harim cầm điện thoại trên tay, ám chỉ hành động trước đó. "Vậy còn.."

"Em tải ứng dụng Wire đi, liên lạc với anh trên đó." Thay vì lập tài khoản Facebook mới mất thời gian, Phi muốn dùng ứng dụng này cho nhanh.

Thấy lạ nhưng Harim cũng không đòi hỏi gì thêm, có được thứ để liên lạc với cậu đã là tốt rồi. Còn kể đến đây là một ứng dụng lạ, giống như một nơi của riêng hai người.

Harim thử gọi điện bằng ứng dụng, chúng hoạt động tốt, không có chức năng nào thiếu so với ứng dụng nhắn tin phổ biến cả. "Em hy vọng chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận nó sau này." Cô gái tỏ vẻ vui mừng, có thể thấy rõ niềm vui trên khuôn mặt.

Nếu đây là trường hợp khác thì Phi cho rằng cậu đã gặp được vàng, có khác gì cơ hội để xây dựng tình cảm với cô gái dễ thương như vậy đâu chứ. Nhưng cũng vì Lưu Ly mà chuyện đó không xảy ra, cậu càng thêm tức giận.

Mà cũng đừng vội vui mừng, vì từng tiếp xúc với Lưu Ly nên Phi sinh ra một linh cảm xấu về bộ mặt thật của gái xinh, có thể bề ngoài hiền lành, tốt bụng nhưng bên trong thì độc ác và nham hiểm. Cậu đã chuẩn bị tâm lý cho trường hợp này xảy ra rồi.

"Anh cũng mong em tiếp tục yêu thích bộ series này."

"Chắc chắn rồi."

Có cái gì tốt hơn để nói ngoài thứ mà cả hai cùng chung sở thích không?

Cứ nói chuyện về truyện mãi không phải ý hay, thay vào đó có thể nói về chủ đề khác, như là đời sống hằng ngày, tình yêu, học đường chẳng hạn. Phi sẽ dễ dàng có được thông tin của Harim thông qua giao tiếp, nếu may mắn thì có thể biết được mối quan hệ giữa cô và Lưu Ly là như thế nào.

Nhưng dù có được thông tin rồi thì cũng không nên đánh giá cao nó, vì suy cho cùng cậu cũng đang là con mồi, thợ săn có thể ngụy trang thành bụi cây, nếu cậu cứ tin tưởng đó là bụi cây thật thì rất dễ bị thợ săn tóm gọn.



"Anh hỏi cái này, em nghĩ sao về tình yêu giữa anh em ruột?" Phi hỏi Harim một câu hỏi kỳ quặc. Không phải hỏi ngẫu nhiên, mà là hỏi có mục đích.

Cậu bị Lưu Ly nghi ngờ là có ý đồ mờ ám với bé Thư, có lẽ chuyện này đã được kể với cô gái, thậm chí có khi còn phóng đại lên.

Nếu cậu nói rõ đầu đuôi câu chuyện thì có lẽ Harim sẽ hiểu được cậu không phải người xấu, cậu chỉ là đang giúp đỡ một cô bé lạc lối.

"Tình yêu nào cũng đáng được trân trọng cả, em không có quyền gì mà phán xét tình yêu của người khác."

Sao nghe quen vậy ta.

"Nhưng anh thấy nếu tình yêu đó bị gia đình, họ hàng và xã hội ngăn cấm mà vẫn bất chấp tiếp tục mối quan hệ, thì cũng đồng nghĩa với việc chống lại luôn cả gia đình. Tệ nhất là cả hai cùng nhau đi trốn, từ biệt bố mẹ, từ biệt bạn bè thân thiết và đi đâu cũng không được đón nhận. Em nghĩ xem khi đó thì có còn hạnh phúc không?"

Harim suy nghĩ lời Phi nói một chút rồi trả lời. "Nếu nói như anh thì thà không yêu còn hơn, cứ giữ mối quan hệ anh em nhưng thân mật một chút là được rồi, chỉ cần không bước xa hơn."

"Đúng vậy, anh hỏi để nhờ em giúp đỡ. Em gái của thằng bạn anh nó yêu anh trai mình mà thằng bạn anh không biết. Anh không muốn cô bé đó bị tổn thương vì bị anh trai từ chối tình cảm nên anh đang cố gắng chuyển tình cảm của cô bé lên một người con trai khác tốt hơn, đó sẽ là kết thúc viên mãn nhất."

"Em hiểu ý anh rồi, nhưng mà anh muốn em nói cho bạn ấy biết yêu người cùng huyết thống là không ổn đúng không?"

"Không đơn giản vậy đâu, anh muốn em tìm một người bạn trai cho ẻm."

Harim cảm thấy Phi hơi quá đáng khi vừa gặp đã đưa ra yêu cầu khó.

"Em không làm được đâu."

Dĩ nhiên rồi, cậu đây còn không làm được thì sao Harim làm được chứ.

"Hoặc em chỉ cần kết bạn với cô bé đó, vì theo như anh được biết thì cô bé sống rất khép kín nên không có nổi một người bạn." Đưa ra yêu cầu khó, sau đó đưa ra yêu cầu dễ sẽ làm tăng tỉ lệ đồng ý. (Chắc thế)

"Anh đã quyết tâm như vậy thì em sẽ giúp anh được phần nào hay phần đó."

Tuy là quân cờ của phe địch nhưng nếu dùng được thì cứ dùng.

"Có em thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."

Cùng lúc đó, cách đây không xa, Phi thấy bé Thư đang trèo lên một chiếc xe máy, có cả cô bé lạ mặt đi cùng.

"Anh đang nhìn gì đấy?" Thấy Phi nhìn chăm chăm vào một hướng, Harim không biết có phải cậu đang nhìn về hướng của người quen không.

"Cô gái trên chiếc xe màu trắng bên kia là bé Thư." Phi chỉ tay.

Harim cố nhìn theo hướng Phi chỉ, có một cô bé như lời cậu nói ở đằng đó.

"Em ấy cũng ở đây à? Có cần qua chào hỏi không?"



"Không cần đâu, em ấy còn bận đi học nữa. Có điều anh thấy lạ là tự nhiên hôm nay xuất hiện một cô gái lạ đi cùng với bé Thư. Mặc dù rõ ràng là em ấy nói không có bạn nhưng giờ lại thấy giống như có."

"Hừm, em thấy chỉ cần hai người nói chuyện hợp nhau thì kiểu gì cũng trở thành bạn. Sống khép kín chứ đâu phải sợ xã hội."

"Chắc là do anh không biết gì về bé Thư cả."

"Biết nhiều về người khác cũng không tốt đâu." Harim nói câu nghe mà thấm.

"Rồi, vậy là biết sơ sơ thôi."

Có đôi lúc Phi nghĩ đến khả năng Harim không phải người của Lưu Ly, nhưng liền chối bỏ khả năng này vì được nói chuyện với một cô gái xinh đẹp giống như là phước lành với cậu vậy, hoặc không thì cũng là một bông hoa có độc thôi.

Tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên khiến Phi nhớ lại một chuyện bản thân đang không để ý đến. Lũ đầu đường xó chợ chắc chắn vẫn còn ở trước nhà phá rối. Lúc mẹ đi làm về thì kiểu gì chúng nó cũng nói xấu cậu với mẹ cho mà xem.

Không nằm ngoài dự đoán, người gọi điện là mẹ cậu. Phi căng thẳng, rời khỏi ghế đi vào một góc yên tĩnh trong quán cafe. "Anh nghe điện thoại một chút, chờ ở đây."

"Được anh."

Phi bắt máy, đầu dây bên kia liền lớn giọng. "Con làm gì mà có cả đống thằng đứng trước cổng vậy?"

"Ai biết gì tụi nó."

"Tụi nó mắng mẹ này, hôm qua có đi xin lỗi không đó?"

"Xin lỗi rồi, nhưng tụi này nó thích thì nó đến phá, sao con biết được." Phi bất lực, bị mẹ nghi ngờ khiến cậu liên tục chảy mồ hôi do căng thẳng.

"Con về đây giải thích đi,"

Cúp máy.

Cứ tiếp tục trốn tránh không giải quyết được gì, ngay cả mẹ còn không tin tưởng mình thì Phi biết đi đâu cho khỏi nắng. Bực ở chỗ không có Thái ở đây mới đau chứ, nếu cậu ta có ở nhà kiểu gì Phi cũng nhờ cậu ta giúp. Trong tình cảnh như này, cậu không biết dựa dẫm vào ai, chỉ có thể tự mình giải quyết.

"Anh có việc ở nhà rồi, hôm nay đến đây thôi nhé." Nói xong, Phi đưa tiền cho Harim thanh toán cả hai. "Đây, trả tiền giúp anh."

"Anh không cần phải trả luôn phần em đâu."

"Anh muốn khao em một ly cho lần đầu gặp, không cần phải khách khí."

Biết nếu cứ chậm trễ thì càng khiến mẹ cảm thấy khó chịu, Phi liền chạy về với tốc độ nhanh vừa phải. Harim nhìn bóng lưng cậu chạy vội về nhà, như thể cậu có việc rất gấp cần được giải quyết. Không phải cô gái không đoán ra được, mà cô biết rõ cậu đang gặp phải rắc rối gì.

Đây không phải lần đầu Harim gặp Phi, trước đó đã gặp một lần nhưng chỉ có mỗi cô là người gặp cậu. Giây phút đó Harim đã thầm ghi nhớ khuôn mặt của cậu trong lòng, thậm chí còn biết rõ nhà của cậu nằm ở đâu. Cho đến khi xem được video của Lưu Ly, cô gái đã rất vui mừng vì cuối cùng cũng biết danh tính thật của hoa hướng dương, không ngờ lại gần đến nhà cô đến vậy.

Phi về đến nhà với tâm trạng bồi hồi. Năm cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu, còn cậu thì không nhận ra được điều đó vì chạy mệt đến mức mờ cả mắt. Thở không ra hơi một lúc rồi ngó đầu lên, đúng thật là năm người, thằng đánh đấm không có ở đây.

Mấy thằng đầu đường xó chợ đứng một bên hóng, xem Phi sẽ bị mẹ nó xử lý như nào, hẳn là thú vị lắm, bởi chúng nó vừa kể ra một câu chuyện bịa đặt cực xấu về Phi cho mẹ cậu nghe. Người phụ nữ nghe xong không nén được sự tức giận khi biết đứa con ngoan ngoãn của mình sa đọa như vậy.