Đích Nữ Tàn Phi

Chương 80-4: Thủ Phạm Là Tiết Phong Linh (4)




“Nguyệt... Nguyệt Nhi.” Nhìn thấy thân ảnh của người mới đến, gương mặt Trường Bình Hầu phu nhân thoáng lộ vẻ bất ngờ nhưng sâu trong đôi mắt là vẻ bất an, chỉ là nàng rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt cao quý lãnh đạm như thường ngày khiến người khác không biết nàng đang nghĩ gì, ít nhất thì có đám người Liên Hạo Nguyên, Liên Như Nguyệt, cùng với phu thê Vương gia là không biết xảy ra chuyện gì, bởi vì họ không có chứng kiến một màn Xảo Xảo nhận tội. Mà những người còn lại được chứng kiến như là mẫu tử Diệp thị, Hạ Nguyệt Lam, Nguyệt Viên Viên cho dù không muốn tin tưởng Liên Như Nguyệt là người đứng sau chuyện này nhưng qua lời khai của Xảo Xảo, nàng ta làm như vậy sở dĩ là nghe theo lời của Lục La - nha hoàn thiếp thân bên người Liên Như Nguyệt, nếu nói chuyện này không có liên quan đến Liên Như Nguyệt thì đúng là khó tin, dù sao một nha hoàn nho nhỏ như Lục La, làm sao dám tính kế hai thiên kim tiểu thư nhà Tiết gia cùng Diệp gia?

Cho nên trong chuyện này nhất định là có người đứng sau!

Người bị nghi ngờ nhiều nhất chính là Liên Như Nguyệt.

Liên Như Nguyệt - chủ nhân của bữa tiệc sinh thần ngày hôm nay, vốn dĩ là nhân vật nhận được sự chú ý của mọi người ngay lúc này nàng cũng nhận được sự chú ý đó, hầu hết mọi người ở đây đều có giao tình không thấp với Liên Như Nguyệt, ngay cả Diệp Linh Vi, tuy nói hôm nay là lần đầu tiên nàng gặp gỡ Liên Như Nguyệt nhưng lúc nãy hai người cũng trò chuyện vô cùng vui vẻ, tình bằng hữu cũng từ đó mà được hình thành, không nghĩ đến vị tiểu thư cao quý của Liên gia này lại có liên quan đến việc Diệp gia tiểu thư bị người làm nhục, quả nhiên chốn hậu viện đâu đâu cũng đầy rẫy âm mưu khó lường, bằng hữu tỷ muội gì đó... chẳng qua chỉ là một cách xưng hô, trong lòng nghĩ gì mỗi người đều tự mình rõ ràng.

Liên Như Nguyệt vừa xuất hiện Diệp Linh Vi đã phát hiện ra, ánh mắt nàng nhìn Liên Như Nguyệt mang theo vài phần phức tạp cùng với một ít cảm xúc không rõ là oán giận hay buồn bực, nàng vốn không tin Liên Như Nguyệt là người đứng sau hãm hại nàng, bởi vì giữa bọn họ không chỉ có giao tình của hai nhà Liên - Diệp, mà còn có cả giao tình của hai người bọn họ. Lúc nãy trên bàn ăn hai người bọn họ vẫn còn cười nói vui vẻ, thậm chí đối phương còn mở miệng trêu chọc nàng, tình cảm hết sức thân thiết, tuy chỉ mới gặp lần đầu nhưng Diệp Linh Vi phát hiện Liên Như Nguyệt không quá giống như lời đồn đãi của mọi người, là một người khó ở chung, ngược lại nàng thấy Liên Như Nguyệt rất nhiệt tình với mọi người, không nghĩ đến mới hơn một canh giờ trôi qua mọi chuyện liền đi theo một chiều hướng khác, chiều hướng này phức tạp và không giống như những gì nàng nghĩ, hiện tại nàng cũng không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với Liên Như Nguyệt.

Vui vẻ hòa nhã, xem như không có chuyện gì? Như vậy chẳng phải là quá rộng lượng, quá giả tạo hay sao?

Thanh danh là thứ quan trọng đối với nữ nhân, hiện tại đối phương lại làm ra chuyện này ảnh hưởng đến danh dự của nàng, nàng lại làm như không có việc gì mà bỏ qua, con người nàng từ khi nào trở nên thiện lương, trở nên mặc người khi dễ như vậy chứ?

Cho dù chuyện ngày hôm nay chỉ có vài người biết nhưng không đại biểu là nó không có xảy ra, cho dù ngày hôm nay Vương Kim không có hủy đi trong sạch của nàng nhưng điều này không có nghĩa là nó chưa từng xảy ra, chưa từng tồn tại!

Diệp Linh Vi chỉ là một nữ hài tử, từ nhỏ đến lớn sống trong cuộc sống có phụ mẫu bảo bọc cho nên nàng có chút thanh thuần, còn chưa đủ trưởng thành để che giấu đi suy nghĩ của bản thân, bởi vậy nàng nghĩ gì đều thể hiện rõ nét trên gương mặt của nàng, đặc biệt là đôi mắt nhìn Liên Như Nguyệt mang theo thần sắc phức tạp mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, ngay cả Nguyệt Viên Viên ngày thường không có bận tâm sự đời, ngây thơ đơn thuần cũng phát hiện, huống hồ là một con người nhạy bén như Liên Như Nguyệt đối diện?

Nguyệt Viên Viên đi đến kéo ống tay áo Diệp Linh Vi, ánh mắt nàng nhìn đối phương mang theo vài phần lo lắng, thấp giọng mở miệng: “Mọi chuyện còn chưa có rõ ràng, ngươi đừng kích động.” Đúng vậy, tuy nói Liên Như Nguyệt là người đáng nghi ngờ nhất trong chuyện này nhưng dù sao vẫn chưa có bằng chứng gì chứng minh chuyện này là do đối phương làm ra, lời nói của Xảo Xảo chỉ là nhắc đến Lục La, mặc dù Liên Như Nguyệt là chủ tử của Lục La nhưng chưa chắc nàng đã có liên quan đến chuyện này, nếu hiện tại Diệp Linh Vi tức giận xông lên cùng Liên Như Nguyệt xé rách mặt nạ, chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến mối quan hệ hai nhà mà còn dẫn đến thay đổi về triều chính, lỡ như sau khi điều tra mọi chuyện xét thấy Liên Như Nguyệt vô tội thì chẳng phải càng thêm khó coi hay sao?

Cách tốt nhất chính là im lặng chờ đợi câu trả lời của Liên Như Nguyệt.

“Linh Vi, Viên Viên nói không sai, người đừng kích động.” Tiết Phong Lan bên cạnh cũng tiếp lời, ánh mắt rơi vào bóng dáng bên cạnh Liên Như Nguyệt, không rõ ý vị nhếch môi.

Diệp Linh Vi nghe thấy lời khuyên can của hai người cũng đã khôi phục bình tĩnh, nàng thu hồi ánh mắt từ trên người Liên Như Nguyệt lại, xem như là đồng ý với lời nói của Nguyệt Viên Viên cùng Tiết Phong Lan, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Diệp phu nhân. Diệp phu nhân thấy nữ nhi đến gần, gương mặt thoáng hiện tia yên tâm, nàng cầm lấy tay nữ nhi, nhẹ nhàng an ủi, Diệp phu nhân biết rõ nữ nhi của nàng vốn không hề mạnh mẽ như vẻ ngoài mà nàng thể hiện, dù sao trước giờ nàng vẫn luôn là viên minh châu sáng giá của Diệp gia, từ nhỏ chưa từng phải chịu qua ủy khuất, hiện tại lại bị ủy khuất lớn như vậy, chỉ sợ bức tường thành cứng rắn trong lòng sớm đã sụp đổ.

“Mẫu thân đây là có chuyện gì vậy?” Liên Như Nguyệt là người nhạy bén, liếc mắt một cái liền phát hiện không khí nơi này không ổn, thấy mọi người tập trung ở đây đông như vậy đáy lòng hơi tò mò, biệt viện phía Tây này bỏ hoang nhiều năm, hiện tại đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy không cần nghĩ cũng biết là có chuyện, lại nghe Diệp Linh Vi nói đến danh dự gì đó lòng nghi hoặc càng thêm lớn, đặc biệt là khi nhìn thấy thần sắc phức tạp hiện trên gương mặt của Diệp Linh Vi nàng lại càng thêm khó hiểu.

Đây rốt cuộc là có chuyện gì?

Liên Như Nguyệt có thể không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng Tiết Phong Linh bên cạnh thì lại rõ ràng hơn ai hết, vâng, sự thật là Liên Như Nguyệt không chỉ đến đây có một mình, cũng giống như Hạ Nguyệt Lam mang danh là khuê mật của Nguyệt Viên Viên nhìn thấy Trường Bình Hầu phu nhân cho gọi người đến, vì lo lắng cho khuê mật nên nàng cũng đi theo, Tiết Phong Linh cũng vậy, ngoại trừ lúc tách ra đi tìm Lục La thì hầu hết phần lớn thời gian của bữa tiệc nàng đều ở bên cạnh Liên Như Nguyệt không rời một bước.

Ngay lúc Đông Trúc nhận lệnh tìm đến Lục La thì Tiết Phong Linh cũng ở bên cạnh cho nên nàng tùy hứng muốn đi theo, Đông Trúc vốn không muốn để nàng đi, dù sao hiện tại Trường Bình Hầu phu nhân đang tức giận, mà chuyện này vẫn nên càng ít người biết thì càng tốt, Trường Bình Hầu phu nhân chỉ cho nàng đi gọi Liên Như Nguyệt cùng Lục La, hiện tại lại xuất hiện thêm một Tiết Phong Linh, nếu Trường Bình Hầu phu nhân giận cho đánh mèo thì nàng phải làm sao? Cho nên Đông Trúc liền từ chối yêu cầu được xem như là vô lí của Tiết Phong Linh, Tiết Phong Linh thấy Đông Trúc để lộ thần sắc nghiêm trọng, lại thêm lời nói lúc nãy của Lục La thì nàng biết có chuyện cho nên quay sang năn nỉ khuê mật, Liên Như Nguyệt thấy đối phương khăng khăng đòi theo nên cũng chỉ có thể đồng ý, nàng đơn giản chỉ nghĩ đến mẫu thân tìm nàng để tâm sự nên dẫn theo Tiết Phong Linh cũng không sao, cuối cùng là Đông Trúc dẫn theo ba người Liên Như Nguyệt, Tiết Phong Linh và Lục La cùng xuất hiện trước mặt mọi người.

Lúc nãy Tiết Phong Linh cho Lục La đi dẫn dụ Tiết Phong Lan đến hoa viên rồi tìm cớ gọi Đới Tứ thiếu ra để hai người bọn họ ở đó “vô tình gặp gỡ”, tuy nói giữa hai người bọn họ không có xảy ra chuyện gì nhưng cô nam quả nữ ở cùng một chỗ nếu bị người khác bắt gặp cũng tránh không khỏi hiểu lầm, đặc biệt với danh tính phong hoa của Đới Tứ thiếu chỉ cần nữ nhân nào cùng hắn dây dưa đều sẽ nhắc lên một tầng quan hệ khác, nếu thật sự bị mọi người nhìn thấy Tiết Phong Lan dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch tội danh này. Vì muốn làm xấu mặt của Tiết Phong Lan nàng đã tự ý giả truyền lời của Liên Như Nguyệt xuống, nói là muốn dẫn mọi người đến hoa viên ngắm hoa để mọi người bắt gian tại trận, may mắn là đám người đó thấy quan hệ giữa nàng và Liên Như Nguyệt vô cùng thân thiết nên cũng chẳng có nghi ngờ gì, mà Liên Như Nguyệt hoàn toàn không biết đến chuyện này, vì vậy nàng đã gợi ý với đối phương là hoa viên của Trường Bình Hầu phủ đẹp như vậy, hiếm khi có khách dến thăm, không bằng hôm nay để mọi người cùng nhau thưởng thức nó. Liên Như Nguyệt tựa hồ như cảm thấy ý kiến này không tồi nên liền đồng ý, Tiết Phong Linh vụng trộm cười vì kế hoạch có thể diễn biến một cách thuận lợi, không ngờ khi đến nơi lại không thấy người đâu cả, ngay cả Tiết Phong Lan hay Lục La đều không có xuất hiện, mà Đới Tứ thiếu thì lại đi cùng một đám nam khách khác, đi dạo một vòng hoa viên chẳng thấy phát sinh chuyện gì, giờ phút này Tiết Phong Linh cũng biết kế hoạch của bản thân bị phá hư rồi!

Không có trò gì nổi bật, đi dạo hoa viên không thì đúng là nhàm chán, cho nên mọi người cũng lần lượt trở về chính viện, so với ở hoa viên vắng vẻ ngắm hoa thì không bằng đến chính viện cùng mọi người tâm sự, đánh đàn vẽ tranh, một bức tranh tiêu dao tự tại, Liên Như Nguyệt cũng cảm thấy chán nản nên quay về cùng mọi người, lúc này đây Lục La mới hốt hoảng xuất hiện trước mặt hai người. Trước những câu hỏi của Liên Như Nguyệt, Lục La chỉ trả lời cho có lệ, Liên Như Nguyệt tất nhiên là không hài lòng trước câu trả lời của đối phương nhưng xét thấy hôm nay là sinh thần của nàng nên chẳng tiện tức giận, vì vậy mà không có tiếp tục truy cứu đi xuống, mà Lục La khi nhìn thấy Tiết Phong Linh liền lộ ánh mắt chuột thấy mèo, e ngại trốn tránh, Tiết Phong Linh liền biết người này vô dụng, không thể hoàn thành nhiệm vụ mà nàng giao phó.

Nàng cùng Lục La nhận thức nhau cũng xem như đã lâu, Lục La là nha hoàn của Liên Như Nguyệt, nàng lại là khuê mật của Liên Như Nguyệt, đối với nha hoàn bên người đối phương nàng cũng xem như hiểu rõ, ngày thường thấy nàng ta thông minh nhanh nhẹn lại được việc nên nàng đối với nàng ta cũng có chút xem trọng, không ngờ hôm nay chỉ có một nhiệm vụ cỏn con như vậy mà cũng làm không xong, nàng thật sự muốn đi lên giáo huấn đối phương nhưng bởi vì có Liên Như Nguyệt bên cạnh nên nàng có chút e ngại không dám ra tay. Dù sao Lục La cũng không phải người của nàng, nếu nàng tùy tiện ra tay sẽ chọc giận Liên Như Nguyệt, Liên Như Nguyệt ghét nhất là người khác dám động vào đồ vật của nàng, người của nàng cũng vậy, cho dù làm sai cũng phải do nàng giáo huấn, cho nên trong Liên phủ mọi người đối với vị Đại tiểu thư này vô cùng sợ hãi, tính tình của Liên Như Nguyệt quả thật giống như lời đồn, rất là không tốt, chỉ cần vô ý cũng có thể chọc giận đối phương.

Tiết Phong Linh trừng mắt nhìn Lục La, Lục La rụt đầu, tựa hồ như đấu tranh tư tưởng một hồi lâu nàng ta mới đi đến bên cạnh nàng, thấp giọng mở miệng, nàng nói chỉ có một chữ “Diệp”, nếu người khác nghe được cũng không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ có những người trong cuộc mới biết được, Lục La không đề cập đến Tiết Phong Lan có nghĩa là kế hoạch hãm hại đối phương đã thất bại, lúc này nàng ta lại nhắc đến chữ “Diệp”, điều này có nghĩa là kế hoạch bên Diệp Linh Vi thành công rồi. Diệp Linh Vi đã thay thế nàng rơi vào vòng tay của cặn bã Vương Kim kia nhưng chuyện này cũng không khiến Tiết Phong Linh cảm thấy vừa lòng lắm, bởi vì mục đích của nàng là muốn hại Tiết Phong Lan, Diệp Linh Vi chỉ là bị vạ lây do có mối quan hệ tốt với Tiết Phong Lan mà thôi.

“Nguyệt Nhi, đến đây.” Trường Bình Hầu phu nhân nhìn thấy nữ nhi cũng không có vui vẻ như thường ngày mà thay vào đó là sắc mặt có phần nghiêm trọng, ngay cả gương mặt của Liên Hạo Nguyên bên cạnh cũng tránh không khỏi có chút khó coi, hắn lúc đầu cũng không rõ chuyện gì nên mới có thể duy trì bình tĩnh, sau khi nghe thấy những gì Diệp Linh Vi nói, Liên Hạo Nguyên là người thông minh nên rất nhanh liền hiểu rõ mọi chuyện đang diễn ra. Vương Kim trà trộn vào Trường Bình Hầu phủ sau đó lại ra tay với Diệp Linh Vi, Diệp Linh Vi là nạn nhân, Vương Kim bên kia là thủ phạm sớm đã bị đánh đến bất tỉnh, hiện tại mẫu thân lại cho người gọi Như Nguyệt đến, nếu không phải giống như hắn hỏi rõ ra chuyện Vương Kim vì sao lại có mặt ở đây thì chính là... ánh mắt Liên Hạo Nguyên rơi vào người Diệp Linh Vi, hỏi nguyên nhân vì sao Diệp Linh Vi lại xuất hiện ở đây!

Hắn quản lí nam khách, Như Nguyệt quản lí nữ khách, Diệp Linh Vi xảy ra chuyện ở nơi này, chỉ sợ Như Nguyệt tránh không khỏi việc truy cứu trách nhiệm.

“Mẫu thân...” Liên Như Nguyệt ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Trường Bình Hầu phu nhân, còn chưa kịp lên tiếng đã bị một giọng nói thất thanh cắt đứt: “Là ngươi!”

Mọi người đồng loạt quay đầu hướng về phía nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy thiếu nữ đứng bên cạnh Diệp phu nhân một tay nắm váy, một tay chỉ thẳng về phía đối diện, gương mặt mềm mại lúc này đã nhăn thành một đoàn, môi mỏng mím lại, đôi mắt trong đêm tối ẩn hiện tia lửa giận, người này chính là Diệp Linh Vi.

“Là ngươi! Ngươi là người đã dẫn ta đến đây!”

Mọi người dõi theo hướng ngón tay Diệp Linh Vi đang chỉ về phía đối diện, nơi đó có ba người đang đứng, một người là Đông Trúc - nha hoàn bên người của Trường Bình Hầu phu nhân, lúc nãy Diệp Linh Vi thấy Đông Trúc cũng không có phản ứng lớn như vậy cho nên mọi người đồng loạt đều đem Đông Trúc bỏ qua. Người thứ hai là thiếu nữ thân váy đào tươi tắn, bộ y phục này khá giống với bộ y phục lúc nãy Diệp Linh Vi mặc, mặc dù kiểu dáng giống nhau nhưng hoa văn lại khác nhau, người này chính là Tiết Phong Linh, bất quá các thiên kim tiểu thư tập trung ở nơi này đều là người ngồi cùng một bàn, cho nên mọi người cũng xem như nhận thức, vậy nên Diệp Linh Vi không thể nào nhìn thấy Tiết Phong Linh mà lại kích động như vậy. Huống hồ khi Liên Như Nguyệt cùng với Tiết Phong Linh bước vào, Diệp Linh Vi cũng chỉ nhìn Liên Như Nguyệt mà không để ý đến Tiết Phong Linh, chỉ khi Liên Như Nguyệt vừa mới rời khỏi chỗ đó, nghĩ vậy mọi người ngay lập tức chuyển mắt đến vị trí mà Liên Như Nguyệt vừa đứng, nơi đó lộ ra bóng dáng của một nữ tử.

Đó là thiếu nữ một thân lục y, chất liệu vải không tồi, chỉ cần là người có hiểu biết thì nhìn sơ qua vòng eo thanh mảnh được y phục ôm lấy cũng có thể nhận ra, kiểu dáng này là thiết kế dành cho nha hoàn, tất cả mọi người đều biết, hơn nữa còn là nha hoàn của Trường Bình Hầu phủ, đi bên cạnh Liên Như Nguyệt lại còn là nha hoàn, chỉ sợ vị này chính là “kẻ chủ mưu” trong lời nói của Xảo Xảo - Lục La!

Lục La bị ánh mắt mọi người nhìn cho run rẩy cả người, trong lòng lúc này hối hận muốn chết vì đã đi theo Liên Như Nguyệt đến đây, lúc nãy Đông Trúc đến nói là Trường Bình Hầu phu nhân có việc tìm Liên Như Nguyệt cùng nàng, nàng cũng không có nghĩ sâu xa đến việc của Diệp Linh Vi, dù sao Trường Bình Hầu phu nhân cũng là người xem trọng sỉ diễn, loại chuyện này xảy ra ở trong phủ đệ của nàng thì chỉ sợ nàng liền đem chuyện này giấu đi, càng ít người biết thì càng tốt cho nên Lục La mới yên tâm đi theo Đông Trúc, không ngờ khi đến đây nhìn thấy nhiều người như vậy, Lục La liền biết có chuyện, vậy nên nàng vẫn luôn núp sau lưng Liên Như Nguyệt, bên cạnh lại có Tiết Phong Linh và Đông Trúc che chắn cho nên nàng liền bị che khuất đi, ai biết được Trường Bình Hầu phu nhân gọi Liên Như Nguyệt đến bên cạnh khiến cả người nàng đều để lộ ra trước tầm mắt của mọi người.

“Lục La!” Nghe thấy Diệp Linh Vi kêu lên, Trường Bình Hầu phu nhân cũng hoàn hồn, trước khi đợi Diệp Linh Vi nói ra mọi chuyện, nàng đành phải tiên hạ thủ vi cường mở miệng: “Ngươi có biết tội chưa?!” Mặc kệ chuyện này có liên quan đến nữ nhi hay không thì nàng cũng sẽ đem chuyện này đổ lên đầu Lục La, nữ nhi của nàng tuyệt đối không thể bị mang tiếng xấu này được.

“Phu... phu nhân...” Lục La giật mình, nhìn về phía Trường Bình Hầu phu nhân, chỉ thấy gương mặt đối phương lúc này hiện đầy hai chữ “tức giận”, điều này khiến đáy lòng nàng run rẩy không ngừng.

“Quỳ xuống!”

“Mẫu thân...” Liên Như Nguyệt cũng là lần đầu tiên thấy Trường Bình Hầu phu nhân tức giận như vậy nhất thời kinh ngạc, không rõ là đã có chuyện gì.

“Phu nhân, nô tì...” Lục La mấp môi định biện minh nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Trường Bình Hầu phu nhân cắt đứt: “Quỳ xuống cho ta!”

Hiện trường tĩnh lặng, không một ai dám lên tiếng cãi lại lời nói của Trường Bình Hầu phu nhân, ngay cả Vương lão gia cùng Vương phu nhân một bên ôm nhi tử, một bên im lặng lắng nghe câu chuyện, mà Liên Như Nguyệt thần sắc phức tạp nhìn Trường Bình Hầu phu nhân rồi lại nhìn Lục La, hoang mang không biết đã xảy ra chuyện gì, Lục La thấy Liên Như Nguyệt không có giúp nàng lên tiếng bèn cắn răng quỳ xuống, gương mặt lộ vẻ ủy khuất thấy rõ.

“Phu... phu nhân, nô tì không biết đã làm sai... sai chuyện gì...”

“Ngươi không biết? Hay là biết nhưng lại giả vờ không biết?!” Trường Bình Hầu phu nhân cười lạnh, thái độ so với ngày thường khó đối phó hơn nhiều, cả người đều mang theo hàn khí khiến Lục La đang quỳ cũng phải run rẩy.

Nếu hỏi trong Trường Bình Hầu phủ ai là người đáng sợ nhất, Lục La liền không chút suy nghĩ trả lời, người đó là Trường Bình Hầu phu nhân!

Thân là chủ mẫu của Liên gia, trên người Trường Bình Hầu phu nhân ít nhiều vẫn có chút thủ đoạn, sở dĩ Hầu gia chỉ có chính thê mà không có thê thiếp khác không phải là bởi vì ân tình nghĩa nặng với đối phương mà là bởi vì phu nhân có thủ đoạn giữ Hầu gia bên người, khiến tất cả nữ tử khác trong mắt hắn chẳng qua chỉ là bùn đất dơ bẩn, chỉ có bản thân nàng là cao quý, loại thủ đoạn này không phải bất kì nữ nhân nào cũng có thể làm được, cho nên nói về thủ đoạn không có nữ nhân nào có thể so sánh với phu nhân.

Ngày thường phu nhân ôn hòa lễ độ, đối với mọi người đều rất tốt nhưng khi tức giận lên rồi thì vô cùng đáng sợ, so với Đại tiểu thư chỉ có hơn chứ không có kém, mà tính tình của Đại tiểu thư hoàn toàn di truyền từ phu nhân.

“Phu nhân... nô tì không rõ...” Lục La cắn môi, bàn tay nắm chặt mép váy, không dám ngẩng đầu lên nhìn Trường Bình Hầu phu nhân, sợ đối phương nhận ra sự khác thường trong đôi mắt nàng.

“Xảo Xảo đã nói ra hết rồi, ngươi còn không mau khai ra?!”

Xảo Xảo?

Lục La không thể tin được ngẩng đầu, ánh mắt nhìn xung quanh tựa hồ như đang tìm kiếm bóng dáng ai đó, quả nhiên trong một góc Xảo Xảo đang quỳ nơi đó, thấy Lục La đang nhìn nàng nàng hơi chột dạ mấp môi: “Lục La tỷ, muội... muội thật sự xin lỗi, muội chẳng qua chỉ là muốn bảo toàn cho bản thân, dù sao cũng chỉ là nghe lời tỷ nên mới lừa gạt nhị vị tiểu thư, muội thật sự...”

“Ngươi câm miệng!” Lục La lên tiếng cắt ngang lời của Xảo Xảo, ánh mắt thoáng hiện lên tia lửa giận, quả nhiên là trên đời này không ai có thể tin được, lúc nàng đến tìm Xảo Xảo cùng nhau hợp tác, nàng ta đã thề là cho dù thế nào cũng sẽ không khai ra nàng, nàng thấy nha đầu này ngày thường ngoan ngoãn, nghe lời cho nên nàng mới tin tưởng đối phương, trước khi rời đi còn cho đối phương một ít bạc, xem như là phí giữ kín miệng, không ngờ... không ngờ đối phương lại khai ra tất cả với Trường Bình Hầu phu nhân, một cảm giác phản bội xông lên trong lòng nàng.

“Ta không biết rõ ngươi đang nói gì, ngươi đừng có mà vu oan cho ta.” Lục La hung ác trừng mắt nhìn Xảo Xảo, quyết định không chịu nhận tội, nàng làm chuyện này nên cũng biết rõ sức ảnh hưởng của nó lớn thế nào, nếu lúc này nàng nhận tội, chắc chắn không chỉ đơn giản là bị đuổi ra khỏi phủ, mà đón nhận nàng là một hình phạt tàn khốc khác nữa.

“Lục La tỷ, ngươi...” Xảo Xảo bị bộ dạng của Lục La dọa cho ngu người, còn chưa đợi nàng nói xong thì Lục La liền cướp lời: “Phu nhân, nô tì không biết chuyện gì đang diễn ra cả, lời nói của Xảo Xảo là đang vu oan cho nô tì, thỉnh phu nhân minh xét.”

“Kẻ nói dối là ngươi!” Diệp Linh Vi rốt cuộc nhịn không được mà lên tiếng: “Ngươi là kẻ đã dẫn ta đến đây, ta nhận ra ngươi, ngươi đừng có mà nói dối.” Đối với kẻ đã hại nàng, cho dù có hóa thành tro Diệp Linh Vi nàng cũng sẽ nhận ra đối phương, huống hồ đó lại là một nha hoàn trên đầu còn cài thêm một chiếc trâm hồng ngọc quý giá.

Hồng ngọc cũng không phải là loại ngọc bình thường, nếu là tiểu thư khuê các cài nó Diệp Linh Vi sẽ không có lưu tâm nhưng một nha hoàn thân phận thấp kém lại có trong tay trâm cài hồng ngọc, nàng tất nhiên là có ấn tượng sâu sắc.

Lục La nhìn Diệp Linh Vi, gương mặt lộ vẻ ủy khuất: “Vị tiểu thư này, nô tì... nô tì không biết người là ai, thỉnh người không cần nhận sai người.”

“Nhận sai? Ta làm sao có thể sai người đã hại ta chứ?” Diệp Linh Vi tựa hồ như đã nghe thấy một câu chuyện cười, môi mỏng nhếch lên nụ cười lạnh, ánh mắt tỏa đầy nhiệt khí.

“Linh Vi nói không sai.” Tiết Phong Lan im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng: “Ngươi nếu không nhận ra Linh Vi, thế ngươi có nhận ra ta không? Ta là người bị người đẩy ngã a.” Thân sắc Tiết Phong Lan bình tĩnh đảo qua người Lục La, sau đó liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đối với Tiết Phong Linh đứng ở đằng xa thần sắc kinh nghi nhìn nàng, kể từ khi đối phương bước bào nàng ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho đối phương.

“Tiết... Tiết tiểu thư này, ta... ta không biết ngươi nói cái gì...” Không hiểu sao nhìn đến ánh mắt của Tiết Phong Lan, Lục La hơi chột dạ, đôi mắt đối phương như nhìn thấu lời nói của nàng, bộ dạng của nàng trong mắt đối phương chẳng khác nào là một trò cười.

“Không biết a? Vậy vết thương trên tay ngươi...”

Lục La thần sắc kinh hoảng kéo ống tay áo che đi băng gạc màu trắng, hành động này của nàng lọt vào mắt của không ít người, đồng thời người thông minh cũng nhìn ra vấn đề.

“Là do ai gây ra?”

“Tiết tiểu thư, ta...” Lục La định mở miệng giải thích nhưng lời còn chưa kịp nói đã bị Tiết Phong Lan giành trước: “Đừng nói với ta là ngươi không biết. Ta chính là người đã đâm ngươi bị thương, chiếc trâm dính máu đó ta vẫn còn đang giữ đấy.” Dứt lời nàng lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc trâm dính máu, đầu trâm sắc nhọn, dưới ánh đèn hiện rõ ra vết máu dính trên đó.

Mọi người há to miệng, nhìn chiếc trâm mà Tiết Phong Lan đang cầm rồi lại nhìn vết thương trên tay đã Lục La giấu đi, đối với việc Tiết Phong Lan ra tay đâm người thật sự có chút kinh ngạc, thân là tiểu thư khuê các, liễu yếu đào tơ, làm sao Tiết Phong Lan lại có thể ra tay tàn nhẫn với một nha hoàn như vậy?

Chỉ sợ nếu không tận mắt chứng kiến sẽ không có ai tin tưởng vào chuyện này.

Hạ Nguyệt Lam không tiếng động đánh giá Tiết Phong Lan, xem ra nhận thức của nàng về đối phương phải đổi mới một lần nữa rồi, ra tay đâm kẻ đã đẩy mình té ngã, tâm ngoan thủ lạc cỡ này không phải ai cũng có thể làm được, hơn nữa còn duy trì bình tĩnh đến như vậy, khóe môi nàng không khỏi cong lên, trên bàn cờ này, ai là con cờ, ai là người giữ cờ quả thật là chưa biết đâu.

Thái hậu chỉ sợ cũng không biết kẻ mà bản thân nàng ta nghĩ là con cờ lại là...

Chuyện này thật sự là ngày càng có ý tứ!

Mọi người năm mới vui vẻ, lì xì đầu năm (tuần sau mình sẽ không đăng chương mới đâu nên mọi người không cần phải đợi nhé)