Đích Nữ Vương Phi

Chương 117-2




Vân Tuyết Phi rút tay ra khỏi bàn tay hắn, sau đó sử dụng lực đâm vào thân thể hắn, rời xa vòng ôm kia, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: “Nếu huynh bị ta trêu chọc giống như vậy, coi huynh có tức giận không!” Nói xong lời cuối cùng, giống như từ giữa kẽ răng nặn ra, mang theo một ít oán khí.

Tư Nam Tuyệt không có biện pháp, bất đắc dĩ nhìn Vân Tuyết Phi, vắt hết óc, muốn giảm bớt tức giận trong lòng nàng, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý tưởng, hắn chợt nói: “Phi Nhi, Ngũ Trà nhờ ta nói với nàng, nàng ấy đã an toàn trở về vương phủ rồi, kêu nàng không cần lo lắng cho nàng ấy!”

Ánh mắt Vân Tuyết Phi chợt hiện, kiềm chế lửa giận, nhớ lại lúc đi ra không thấy Ngũ Trà đâu, trong lòng nàng vẫn luôn lo lắng, sợ Tiêu Nhụy Vũ giữ nàng ấy lại, phòng ngừa nàng chạy trốn xuất cung, bây giờ nghe Tư Nam Tuyệt nói như thế, rốt cuộc nàng có thể an tâm rồi.

“Phi Nhi, Tiêu Nhụy Vũ làm như vậy, chính là muốn bên cạnh nàng có người của mình!” Tư Nam Tuyệt nhìn thẳng vào Vân Tuyết Phi, trong mắt tràn đầy lo lắng: “Từng cử động của nàng có thể đều sẽ bị người giám thị, ở đây không có tự do, lúc nào cũng phải đề phòng, cuộc sống như thế không thích hợp với nàng!”

Vân Tuyết Phi ngớ người, kế tiếp cúi đầu im lặng một hồi lâu, thời gian từng giây từng phút trôi qua, nàng ngước mắt kiên định nói: “Ta nhất định sẽ xuất cung, chẳng qua ta sẽ không lén lén lút lút ra ngoài như vậy, ta muốn đường đường chính chính đi ra từ cửa chính hoàng cung!”

Đã sớm biết sẽ nhận được đáp án như vậy, Tư Nam Tuyệt khe khẽ thở dài, đưa tay sờ sờ gương mặt trắng nõn bóng loáng của nàng, xúc cảm trơn nhẵn quen thuộc, kích thích nơi mềm mại sâu nhất trong lòng.

“Nếu đây là quyết định của nàng, vậy ta tôn trọng nàng!” Tư Nam Tuyệt ngưng mắt nhìn xoáy sâu vào Vân Tuyết Phi, trong mắt thoáng qua sự âm u, hắn lần nữa cúi đầu ấn xuống một nụ hôn nồng cháy lên đôi môi nàng, sau đó ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Thời gian không còn sớm, ta phải rời đi, nàng phải chăm sóc mình thật tốt, ta sẽ thường xuyên qua đây thăm nàng!”

Sau khi Vân Tuyết Phi gật đầu, trong nháy mắt Tư Nam Tuyệt không nỡ buông tay ra, liên tục nhìn thêm vài lần, mới biến mất ở trong phòng.

Thế giới giống như ngay một khắc kia chỉ còn lại sự an tĩnh, Vân Tuyết Phi đưa tay vuốt ve cánh môi của mình, phía trên kia giống như còn lưu lại hơi thở và nhiệt độ của hắn.

“Bái kiến Lữ mỹ nhân, Lê mỹ nhân!” Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nha hoàn cung kính vấn an.

Vân Tuyết Phi nhíu mày một cái, dừng bước, suy nghĩ một chút, trở lại trước bàn, rót cho mình ly trà, khẽ nhấm nháp.

“Tất cả các ngươi đều tránh ra cho bản tiểu thư, ta muốn coi thử người ở bên trong này là dạng mỹ nhân gì, thế nhưng khiến hoàng thượng sáng sớm đã vội chạy đến đây!” Giọng điệu Lữ Lệ Hoa không vui xen lẫn nồng nặc đố kỵ.

“Ơ, ơ, mời Lữ mỹ nhân về cho, hoàng thượng đã dặn, không để cho bất luận kẻ nào quấy rầy vị tiểu thư này đấy!” Nha hoàn khó xử khuyên can.

“Các ngươi cứ coi như không nhìn thấy ta và Lê mỹ nhân đi vào là được, hoàng thượng biết cũng sẽ không trách tội các ngươi!” Lữ Lệ Hoa vẫn cao ngạo phách lối như trước đây nói: “Nếu còn cản đường bản tiểu thư, đừng trách roi bản tiểu thư vô tình, sợ rằng hoàng thượng còn chưa trách tội xuống, roi bản tiểu thư đã quất các ngươi răng rơi đầy đất!”

Sau khi yên lặng một lúc lâu, tiếng bước chân thâm trầm càng ngày càng gần, khóe miệng Vân Tuyết Phi khẽ nâng lên, thật là không để cho người ta tỉnh tâm!

“Ơ ~ Lê tỷ tỷ, tỷ nhìn xem những thứ kia đều tốt hơn hai viện chúng ta, xem ra con hồ ly tinh đó rất có bản lãnh!” Ngữ điệu Lữ Lệ Hoa mang theo sự chua xót nói.

“Lữ muội muội, lời này chớ nói lung tung, để hoàng thượng nghe được sẽ không tốt!” Lê Họa cẩn thận nói.

Vân Tuyết Phi giễu cợt cười một tiếng, hai người kia không phải như nước với lửa sao? Thế nào lâu ngày không thấy, thì tỷ tỷ muội muội thân thiết như vậy rồi, quả nhiên không có kẻ địch vĩnh viễn, trong hoàng cung đứng đầu vẫn là lợi ích!

“Tại sao lại là ngươi!” Lữ Lệ Hoa đi vào trong phòng còn chưa kịp bị sự xa xỉ xung quanh hấp dẫn, lập tức nhìn thấy Vân Tuyết Phi ngồi thẳng lưng ở giữa phòng, nhàn nhã thưởng thức trà.

“Tại sao không thể là ta?” Vân Tuyết Phi cau mày, buồn cười nhìn vẻ mặt như gặp phải quỷ của nữ nhân, nàng đáng sợ như thế sao? Khiến sắc mặt hai nữ nhân này xanh mét hết vậy.

“Sao ngươi lại ở trong hoàng cùng? Mà còn là Trường Nhạc điện?” trong lòng Lữ Lệ Hoa đột nhiên có một phỏng đoán không tốt, nàng lo lắng quét mắt về phía Lê Họa, chỉ mong điều đó không phải là thật.

Sau khi hai người trao đổi ánh mắt cho nhau, Lê Họa tương đối bình tĩnh hơn Lữ Lệ Hoa, nàng khoan thai tiến lên, cất giọng du dương nói: “Sao Vân tỷ tỷ tới hoàng cung làm khách vậy? Vương Gia cũng đến nữa à?” Nói xong đôi mắt đẹp nhìn xung quanh.

“Chắc chắn ngươi được con hồ ly tinh kia mời tới đây làm khách rồi!” Lữ Lệ Hoa lập tức phản ứng kịp.

“Khỏi nhìn, ở đây chỉ có một mình ta!” Vân Tuyết Phi miễn cưỡng giải thích với bọn họ, đón nhận ánh mắt không tin kia, nàng khẽ cười nói: “Hai vị xem xong rồi xin mời rời đi, ta còn phải nghỉ ngơi!”

Mặt Lê Họa liền biến sắc, uất ức cắn chặt miệng, tố cáo nhìn Vân Tuyết Phi.

Rốt cuộc Lữ Lệ Hoa cũng hiểu được, thì ra Kim Ốc Tàng Kiều* của hoàng thượng chính là vị Hộ quốc vương phi này, quả nhiên là con hồ ly tinh, có được vương gia ưu tú như vậy, thế nhưng còn tranh giành hoàng thượng với nàng!

* Dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình

“Ngươi nữ nhân này thật không biết xấu hổ, lại dám quyến rũ hoàng thượng!” Lữ Lệ Hoa tức giận chỉ trích, ánh mắt phẫn hận gắt gao nhìn chằm chằm Vân Tuyết Phi. Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì trên người Vân Tuyết Phi đã bị trăm ngàn vết thương rồi.

Bịch một tiếng, Vân Tuyết Phi ném ly trà ngã trên bàn, nước trà bắn tung tóe khắp nơi, Vân Tuyết Phi đứng dậy, con ngươi âm trầm cảnh cáo nhìn chằm chằm lữ Lệ Hoa: “Ta không tức giận không có nghĩa là ta không biết giận, ngươi nói chuyện chú ý chọn lựa từ ngữ cho ta. Ta là do hoàng thượng các ngươi mời tới, về phần quyến rũ gì đó, đơn thuần vô nghĩa, ta và hắn một phân tiền quan hệ cũng không có, các ngươi muốn tranh thủ tình cảm muốn ăn dấm, không cần tìm ta xúi quẩy!”

“Thế, vậy sao ngươi ở Trường Nhạc điện?” Lữ Lệ Hoa cũng không phải là kẻ ngu, hai mắt nàng nhìn xung quanh một vòng, bảo bối giá trị liên thành cũng không ít, có thể thấy được hoàng thượng rất có long. Nàng tuyệt đối không tin giữa nữ nhân này và hoàng thượng một chút quan hệ cũng không có!

Vân Tuyết Phi buông tay ra, nhàn nhạt cười một tiếng, gằn từng chữ: “Ta được Tiêu thái hậu của các ngươi mời làm khách, nếu các ngươi chọc ta mất hứng, nói không chừng đến lúc nào đó ta không cẩn thận nói lộ ra, vậy sẽ không tốt đâu!”

Quả nhiên hai nữ nhân trước mặt liền biến sắc, Tiêu thái hậu là mẫu hậu của hoàng thượng. Hai người các nàng vào cung được một khoảng thời gian rồi, nhưng chưa từng được gặp mặt, nghe nói hoàng thượng cực kỳ tôn kính vị mẫu thân này. Nếu như đến lúc đó thật sự bị Thái hậu chán ghét, các nàng......

Ngắn ngủn trong vài giây, hai người đều có tính toán riêng, một lúc sau, rối rít bày ra nụ cười thân thiện với Vân Tuyết Phi.

Vân Tuyết Phi đi đến trước mặt Lê Họa, nhìn bàn tay cẩn thận che chở bụng, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng, nàng che miệng cười khẽ, nói với Lê Họa: “Xem ra Lê mỹ nhân rất nhanh sẽ sinh hoàng trường tử cho hoàng thượng rồi!”