Đích Nữ Vương Phi

Chương 146-2




Sắc mặt Quan Bá Luân bỗng chốc trắng bệch, môi run lên, xác thật không dám nhìn vào đôi mắt quá mức sắc bén kia, bàn tay nhu nhược tinh tế tỉ mỉ như một cái bàn ủi phỏng tay, hắn nghĩ trực tiếp đẩy ra cho xong việc, tìm một chỗ trốn đi, nhưng mà, hắn không thể!

“Tiểu Y, nếu, nếu nàng muốn, ta có thể tiếp tục dùng tay……” Quan Bá Luân quay đầu, trong mắt tràn đầy đau xót và bất đắc dĩ, lúc nói ra một câu hoàn chỉnh này, tim hắn giống như bị một con dao nhọn đâm vào, tức khắc máu chảy thành sông.

“Ha hả ~ dùng tay? Chàng lúc trước cho ta dùng rất nhiều lần, chẳng lẽ tính toán cả đời này đều cho ta dùng tay giải quyết sao?” Bất mãn và lời oán hận kiềm nén thời gian dài ở trong lòng Mộ Dung Thanh Y rốt cuộc bạo phát, nàng châm chọc cong khóe môi lên, trong mắt một mảnh lạnh nhạt, trực tiếp bỏ qua kiềm chế của hắn, đứng lên sửa sang lại quần áo, sau đó đưa lưng về phía hắn, giọng nói kiên định lạnh băng: “Bá Luân, ta chỉ chờ chàng lần này, Quan Hữu Tướng cũng nói qua, chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ lần này, mang đầu Tư Nam Tuyệt và Vân Tuyết Phi về, Nhị hoàng tử sẽ tìm thần y giúp tử tôn căn của chàng trở về, đến lúc đó chúng ta liền có thể hạnh phúc mỹ mãn qua cả đời, ta sẽ sinh hài tử cho chàng!”

“Nhận trở về…… Nhưng kia đã không phải là của ta!” Hốc mắt Quan Bá Luân đỏ tươi, ngực càng đau đớn như thiêu như đốt, đáy mắt đắm chìm trong một mảnh đau xót và không chịu nổi, hắn vọt đứng lên, lại thế nào cũng không bước ra được nửa bước, chỉ có thể phẫn nộ nhìn bóng dáng lạnh băng xa lạ của nàng: “Mộ Dung Thanh Y, ta hôm nay nói rõ, ta tình nguyện làm thái giám cả đời, cũng sẽ không mang đồ vật của người khác, làm loại chuyện này với nàng!”

“Chàng……” Thân thể Mộ Dung Thanh Y cứng đờ, như thế nào cũng không nghĩ tới nam nhân ngày xưa ngoan ngoãn phục tùng nàng, sẽ phát cáu lớn với nàng như vậy, nàng kéo kéo khóe miệng, nhưng cuối cùng cũng không phát ra ác khí trong lòng.

Biết hắn trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không tiếp thu được, nàng xoay người, thử ôn hoà nhã nhặn thuyết phục: “Bá Luân, ta biết chàng một chốc một lát không tiếp thu được, chính là ta và chàng còn có cả đời rất dài, chàng khẳng định cũng không muốn luôn bị người ta nhạo báng, có thể nhận thì nhận đi, đồ vật kia của nam nhân không phải đều giống nhau sao?Chàng nhẫn tâm để sau khi con của chúng ta sinh ra thì biết nó có một người cha thái giám sao? Chàng nhẫn tâm để ta vì chàng sống quả phụ thủ tiết cả đời, cả đời buồn bực không vui sao?”

“Huống hồ, đồ vật kia chàng nhận được trên người chàng chính là của chàng, thời gian dài, ai còn nhớ rõ có chuyện như vậy? Chỉ cần chính mình vui vẻ là được rồi!” Mộ Dung Thanh Y nhìn người đang ẩn nhẫn thống khổ, sắc mặt đã từ từ dịu đi, biết mình khuyên bảo hắn đã bắt đầu tiếp thu, tức khắc khóe miệng cong lên, ý cười từng chút tăng thêm.

“Tiểu Y, kỳ thật ta chỉ cần một hài tử là được! Nhưng mà, ta không nghĩ để hài tử của ta bị người ta nhạo báng, cho nên nàng để ta suy nghĩ kỹ lại, suy nghĩ thật tốt……” Quan Bá Luân băn khoăn như bị mất linh hồn, lẩm bẩm tự nói, cả người hiện ra màu sắc lụn bại, không còn cao gầy xinh đẹp nho nhã như lúc trước.

“Ừ, ta cho chàng thời gian suy nghĩ lại thật tốt, vì ta và hài tử, Bá Luân, chàng nhất định đừng làm ta thất vọng!” Mộ Dung Thanh Y ít nhiều thở dài nhẹ nhõm một hơi, cơn giận còn sót lại trong mắt cũng dần dần tiêu tán, nàng biết rõ một người nam nhân đều có điểm mấu chốt của mình, không thể bức bách quá độ, nam nhân trước mắt thật sự yêu nàng, điểm này nàng không chút nghi ngờ!

Nếu nàng đã không làm được hoàng quý phi, như vậy phải tính toán thật tốt cho tương lai của chính mình, Mộ Dung phủ nàng trở về không được, mẫu thân nàng chỉ sợ đã sớm đã tiếp thu sự thật nàng đã chết, nàng không có giá trị lợi dụng, phụ thân và mẫu thân căn bản sẽ không nhìn nhiều một cái, mà bị người khác khinh thường, không bằng ở lại chỗ này, hữu tướng cũng coi như là quyền khuynh triều dã (vua và dân), chỉ cần khống chế tốt Quan phủ, nàng vẫn có thể vinh hoa phú quý cả đời!

“Thiếu gia, phu nhân đã truyền tin tức lại, Hộ quốc vương phi đã trúng mê dược, giờ phút này đang hôn mê, hỏi là trực tiếp giết hay là mang về kinh thành!” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm giọng nói cung kính báo cáo của thị vệ.

Ánh mắt Mộ Dung Thanh Y bỗng chốc vui vẻ, thần thái trong trẻo nhưng lạnh lùng mới vừa biến mất, giờ phút này cả người nàng đầy vẻ vui sướng, không nghĩ tới cho dù sống lại một lần, nữ nhân kia cuối cùng vẫn rơi vào trong tay mình!

“Bá Luân, chúng ta nhanh đi xem!” Mộ Dung Thanh Y không che dấu được giọng nói vui mừng, vội vàng thúc giục nam nhân đang ngu ngơ trước mắt.

Lông mi Quan Bá Luân run một chút, cũng không cao hứng như trong dự đoán, chỉ là bình thản lên tiếng.

Mộ Dung Thanh Liễu vẫn không nhúc nhích ngồi ở trước bàn, ngơ ngác nhìn nữ tử đối diện ghé vào trên bàn lẳng lặng ngủ say, lúc này nàng thật sự không có đường lui, nếu đã quyết định, như vậy tuyệt đối không thể hối hận!

Cửa đột nhiên răng rắc một tiếng bị đẩy ra từ bên ngoài, tiếng bước chân quen thuộc từ phía sau truyền đến, càng ngày càng gần, như từng cây kim thép đâm vào trong tim nàng, lạnh đến xương, đau đến xương, nỗ lực nhiều năm như vậy, cầm tay gắn bó với hắn lại là một nữ nhân khác!

Mộ Dung Thanh Y tùy ý ôm lấy Quan Bá Luân, yểu điệu đi đến, ánh mắt đầu tiên đã sốt ruột tìm kiếm bóng dáng Vân Tuyết Phi, thấy người vẫn không nhúc nhích trước bàn kia, trong mắt nàng hiện lên tia sáng đắc ý ngoan độc.

“Thủ đoạn của tỷ tỷ thật là tốt, nhanh như vậy đã bắt được nữ nhân này!” Mộ Dung Thanh Y dừng bước chân lại, nhìn bóng dáng thanh lãnh tịch mịch kia, trong lòng một trận vui sướng. Đích nữ! Đây là cái gọi là đích nữ thế gia, còn không bằng một thứ nữ do nha hoàn sinh!

Mộ Dung Thanh Liễu cuối cùng áy náy liếc mắt nhìn Vân Tuyết Phi một cái, đỡ bụng đã nhô lên chậm rãi đứng lên, xoay người lạnh lùng nhìn đôi cẩu nam nữ trước mắt, trong mắt nàng thoáng hiện lên vẻ cười nhạo, nhưng mà càng có nhiều đau xót.

“Ta đã theo lời các ngươi nói, làm nàng hôn mê!” Mộ Dung Thanh Liễu che dấu cảm xúc thật, sắc mặt thanh thanh đạm đạm, giọng nói không cao không thấp, lại mang theo mười phần lạnh lẽo: “Nàng đã ở chỗ này, các ngươi đã đồng ý sẽ đưa giải dược cho ta!” Mộ Dung Thanh Liễu vươn một bàn tay, cánh môi nhếch lên, nặng nề nhìn hai người trước mặt.

Thanh Liễu như vậy Quan Bá Luân chưa từng nhìn thấy, từ nhỏ đến lớn, mỗi một lần nàng đều giống cái đuôi nhỏ đi theo hắn, bất luận hắn phát giận như thế nào, né tránh như thế nào, nàng đều không thuận theo không buông tha đi phía sau, trong mắt tràn đầy tình yêu say đắm với hắn, nhưng giờ phút này trong mắt nàng một mảnh tro tàn, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn không còn thấy chút ánh sáng nào trong mắt nàng.

Thân mình mềm mại như vậy, bụng tròn vo, mặt đầy mỏi mệt, mấy ngày này không biết nàng trải qua như thế nào? Nàng mang thai mỗi một ngày mỗi một giây, hắn đều không quan tâm đến, nhưng Tiểu Y mỗi một phút mỗi một giây hắn đều ở bên, tự nhiên biết nữ nhân mang thai vất vả, hắn là kiếp số của nàng, là hắn xin lỗi nàng, nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, như vậy hắn liền thả nàng, từ đây nàng hãy quên đi mọi chuyện, ngao du thiên hạ!

Nghĩ đến đây, hắn duỗi tay từ trong quần áo lấy ra một cái bình sứ Thanh Hoa nhỏ, trực tiếp duỗi tay đưa qua, thanh âm mang theo một tia né tránh và áy náy: “Tiểu Liễu, cái này chính là giải dược, ngươi cầm xong liền rời đi, đi được càng xa càng tốt!” Còn có một câu về sau chết già cũng không gặp nhau, hắn vẫn không thể nhẫn tâm nói ra.

Mộ Dung Thanh Liễu nhẹ cong khóe môi, trên mặt là ý cười lạnh lùng, làm như trào phúng và khinh thường, nàng lạnh nhạt nói: “Ngươi yên tâm, cả đời này ta hối hận nhất chính là yêu ngươi, nếu ta sống lại một lần nữa, hai người thối nát các ngươi, ta khẳng định trốn xa bao nhiêu hay bấy nhiêu!”

Tiếng nói vừa dứt, nàng đi lên trước vài bước, duỗi tay qua lấy giải dược.

Chính là khi sắp chạm vào, tay vẫn luôn trắng nõn óng ánh trơn bóng, nhanh hơn nàng một bước, đoạt giải dược qua.

“Ngươi muốn đổi ý!” Trong mắt Mộ Dung Thanh Liễu dâng lên lửa giận hừng hực, mở to hai mắt, hung hăng trừng mắt nữ nhân vẻ mặt đắc ý, trong tay cầm giải dược.

“Tiểu Y, nàng hoàn thành nhiệm vụ, cái giải dược này nàng cho nàng ta là được rồi!” Quan Bá Luân không dám nhìn ánh mắt chỉ trích kia, bàn tay trong ống tay áo cuộn tròn, trong lòng một trận co rút, ánh mắt hơi mang vẻ khẩn cầu nhìn nữ nhân trước mắt.

“Cho nàng? Chàng cho rằng ta thật khờ sao!” Mộ Dung Thanh Y khinh thường hừ một tiếng: “Vân Tuyết Phi là nữ nhân xảo trá hay thay đổi, ta tốt xấu cũng phải đến kiểm tra xem các nàng có phải liên hợp nhau cùng lừa gạt ta hay không!” Về phần giải dược này, nàng khẳng định sẽ không giao ra, Vân Tuyết Phi phải chết, Mộ Dung Thanh Liễu càng phải chết!