Đích Nữ Vương Phi

Chương 74-1




Mặt trời đỏ rực từ từ mọc lên ở chân trời phía đông, chân trời trở nên sáng rõ, từ từ bị ráng mây hồng che kín, cuối cùng đêm cũng sáng rõ.

"Vương phi, toàn bộ thích khách đã bị mất mạng!" Cô gái mặc áo đen cung kính phục mệnh.

Vân Tuyết Phi gật đầu một cái, đêm hôm qua thật sự nguy hiểm, bốn cô gái áo đen trước mắt là bốn vị ẩn vệ mà Tư Nam Tuyệt lưu lại cho nàng trước khi đi —— Xuân Thủy, Hạ Nhật, Thu Thực, Đông Tuyết. Nếu như không phải là bốn người trước mặt giúp một tay, sợ rằng nàng hoàn toàn không ứng phó được.

"Có phát hiện đầu mối gì trên người thích khách không?" Vân Tuyết Phi giận tái mặt, nghiêm túc hỏi.

"Những thích khách này đều là tử sĩ, đầu lưỡi bị người ta cắt, cũng không thể tìm ra đầu mối trên người, xem ra người phía sau sớm đã bỏ bọn họ rồi !" Hạ Nhật tiếp tục nói.

Ánh mắt Đông Tuyết lóe lóe, tiến lên nói: "Xung quanh vương phủ đều bày trận pháp, hơn nữa có cao thủ bảo vệ, công phu của những người này không bằng chúng ta, nếu muốn vào vương phủ cũng không dễ dàng như vậy!"

Vân Tuyết Phi gật đầu một cái, cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói: "Các ngươi tiếp tục đi coi chừng Thẩm Lưu Nhiễm, có vấn đề gì kịp thời báo cáo với ta!"

Bốn vị nha hoàn cung kính lĩnh mệnh: "Dạ!"

Đợi khi trong nhà chỉ còn lại một mình Vân Tuyết Phi, móc ra một trang giấy từ ống tay áo, phía trên chỉ có năm chữ: Thẩm Lưu Nhiễm, nguy hiểm! Nếu như không phải có tờ giấy nhắc nhở, sợ rằng hiện tại Thẩm Lưu Nhiễm đã là vong hồn dưới đao rồi. Nàng nhẹ nhàng ma sát tờ giấy tuyên thành này, đột nhiên ngửi thấy được một hương hoa mai kỳ lạ, nàng khẽ nâng khóe môi lên, trong lòng ấm áp.

Đột nhiên một hồi tiếng bước chân hốt hoảng truyền đến, Vân Tuyết Phi vội vàng nhét tờ giấy trong tay áo, cau mày nhìn Ngũ Trà thở hổn hển, nàng đi tới trước bàn rót một ly trà đưa tới: "Chuyện gì mà sợ thành ra như vậy?"

Ngũ Trà nhận lấy ly trà, uống ừng ực nước trong ly đến thấy đáy, sau đó dùng ống tay áo lau thật mạnh, vội vàng nói: "Tiểu thư, hoàng thượng mời người qua gặp hắn!"

Vân Tuyết Phi ngẩn ra, ánh mắt thâm thúy, sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến, có trùng hợp như vậy sao? Sắc mặt nàng nhuộm lên một màu sắc u ám, mặc kệ như thế nào thì nàng nhất định sẽ không giao Thẩm Lưu Nhiễm ra, nàng nhất định phải tra rõ cái chết của Tiết Phỉ!

Nàng đưa tay phất phất tay áo, đi tới trước gương chỉnh sửa dung nhan một chút, sau đó nói với Ngũ Trà: "Chúng ta đi xem xem có chuyện tốt gì?"

Ngũ Trà do dự, nhìn Vân Tuyết Phi muốn nói lại thôi, cẩn thận kêu lên: "Tiểu thư, người. . . . . ."

Vân Tuyết Phi nhíu mày, nghi ngờ nói: "Ta cái gì?"

Nói chuyện này với tiểu thư như thế nào đây? Ngũ Trà khổ não, nhưng không nói, nàng thật sự có chút lo lắng, hiện tại vương gia không có ở đây, nếu hoàng thượng có tâm tư khác với tiểu thư, vậy phải làm thế nào? Không phải hoàng thượng không được, mà là hoàng thượng đã có nhiều nữ nhân như vậy, còn vương gia chỉ thích một mình tiểu thư, vì vậy cây cân của Ngũ Trà liền nghiêng về bên Tư Nam Tuyệt.

"Tiểu thư, nếu như hoàng thượng thổ lộ với người, người cần phải chịu đựng, ngàn vạn lần không thể động lòng, người đã có vương gia rồi !" Ngũ Trà khẩn trương nhắc nhở, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Vân Tuyết Phi trợn trắng mắt, làm ơn, nàng cũng không phải là thủy tính dương hoa (chỉ người phụ nữ lẳng lơ), thấy một người liền yêu một người, hơn nữa kiếp trước nam nhân này còn là đầu sỏ hại nàng thê thảm, nàng muốn giết hắn còn không kịp, lại thích hắn nữa, trừ phi não nàng úng nước, tìm tai vạ!

"Ngươi cho rằng tướng mạo của tiểu thư nhà ngươi đẹp tựa thiên tiên, là nam nhân liền nhắm vào sao?" Vân Tuyết Phi thật sự muốn cạy đầu dưa của nha hoàn này ra xem một chút, rốt cuộc bên trong là cái gì, lại có thể nghĩ như vậy!

Ngũ Trà le lưỡi một cái, ngượng ngùng nói: "Nô tỳ cũng chỉ lo lắng, ai bảo tiểu thư nhà ta ưu tú như vậy!"

Vân Tuyết Phi cười nhàn nhạt một tiếng, giọng nói hết sức dịu dàng: "Ngươi nghĩ lung tung nữa, ta liền tìm tướng công cho ngươi, quản thúc ngươi một chút!" Dừng một chút, nhìn thấy mặt Ngũ Trà hiện đầy đỏ ửng, trừng mắt nhìn: "Yên tâm, tiểu thư ta nhất định tìm một tướng công đẹp mắt cho ngươi!"

Ngũ Trà lập tức đưa tay che miệng lại, uất ức lắc đầu một cái: "Nô tỳ không cần tướng công đẹp mắt, tiểu thư, người đừng đuổi nô tỳ đi, nô tỳ không bao giờ nghĩ lung tung nói lung tung nữa!"

Sau một câu nói, lập tức im bặt.

Vân Tuyết Phi khẽ thở dài, cũng không nói thêm gì, trực tiếp xoay người, Ngũ Trà lập tức đi theo sau.

Hạ Hầu Huyền ở trong viện bên cạnh viện Đông Lâm, viện này là đặc biệt để cho khách quý ở tạm, trước Tần Lan, còn có Hạ Hầu Cảnh cũng từng ở nơi này, nhưng cũng là lần đầu tiên Vân Tuyết Phi đi vào trong viện này, toàn cảnh là cành liễu bay tán loạn, rơi tươi đẹp rực rỡ, cầu nhỏ nước chảy, đình đài lầu các, so sánh với phía ngoài xanh vàng rực rỡ, nơi này nổi bật đúng là tao nhã và sang trọng.

Mặc dù trước đó nàng từng gặp Hạ Hầu Huyền hai lần, nhưng hai lần đó đều có Tư Nam Tuyệt ở đây, cho nàng ủng hộ và dựa vào, hiện tại để cho nàng đơn độc gặp mặt hắn, trong lòng nàng cũng hơi lo lắng.

Nàng chần chừ chốc lát ở cửa ra vào, đột nhiên có âm thanh từ bên trong truyền đến: "Nếu tới cửa rồi, tại sao không tiến vào?"

Giọng nói quen thuộc, hơi thở quen thuộc, trước kia nàng sẽ vui mừng khôn xiết chạy vào ngực của hắn, ôm hắn, dính hắn, ước gì mỗi lúc mỗi giây đều ở cùng hắn, nhưng bây giờ, giọng nói và hơi thở giống vậy, lại làm cho nàng chán ghét muốn chạy trốn.

"Tiểu thư, hoàng thượng mời chúng ta vào đi!" Ngũ Trà nhìn nét mặt mờ mịt luống cuống của tiểu thư, thậm chí là bộ dạng khẩn trương, nàng lên tiếng nhắc nhở.

Vân Tuyết Phi gật đầu một cái, ổn định tâm tình xong, cuối cùng cũng phải đơn độc đối mặt, nàng không thể sống cả đời ở trong bóng ma của Tiết Phỉ, nàng đưa tay đẩy cửa, đồng thời quay đầu phân phó: "Ngươi chờ ta ở bên ngoài, có chuyện thì ta gọi ngươi!"

Ngũ Trà vốn lo lắng cho tiểu thư, muốn đi vào chung với tiểu thư, làm tiên phong cho tiểu thư, nhưng không ngờ tiểu thư muốn nàng ở lại bên ngoài, nàng tràn đầy nhiệt tình lập tức bị tưới một chậu nước lạnh, nhỏ giọng trả lời: "A ~" vẫn lo lắng, nàng ngẩng đầu lên nghiêm túc bổ sung: "Tiểu thư, nô tỳ ở bên ngoài, nếu như cần Ngũ Trà, cứ gọi!"

Bộ dạng nắm chặt quả đấm, nghiêm túc, khiến trong lòng Vân Tuyết Phi tỏa ra hơi ấm, nàng gật đầu một cái, dùng sức đẩy cửa.

Theo cửa mở ra, một lần nữa nàng gặp được một nam tử y hệt như trong mộng, vĩnh viễn một bộ đồ đen, tóc dài quấn lên, toàn thân cao thấp lộ ra thờ ơ lạnh lẽo.

Sau khi Hạ Hầu Huyền nghe tiếng cửa chính, xoay người lại, gió mát từ cửa sổ thổi tới, sợi tóc phất phơ, càng thêm anh tuấn bức người.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau một lúc lâu, Vân Tuyết Phi thu hồi ánh mắt, cúi đầu, tay trong tay áo khẽ nắm chặt, nàng cố gắng khiến cho giọng nói của chính mình ổn định nói: "Không biết hoàng thượng tìm ta có chuyện gì?"

Hạ Hầu Huyền cúi đầu xem xét Vân Tuyết Phi kỹ lưỡng, ánh mắt bén nhọn khẽ lộ ra ý lạnh: "Ngươi và Tiết Phỉ quan hệ thế nào?"

Lần đầu tiên gặp mặt, hắn có thể cảm thấy cảm xúc phức tạp của nàng đối với hắn, nhìn không rõ, nhưng có thể biết, nàng hận hắn!

Lần thứ hai gặp mặt, từ nàng ra mặt vì Tiết Phỉ, bắt đầu chất vấn hắn, rõ ràng có rất ít người biết chuyện, nàng lại biết rất rõ ràng, hắn hoài nghi là Tư Nam Tuyệt nói cho nàng biết, nhưng tại sao Tư Nam Tuyệt muốn nói cho nàng biết những chuyện này? Hơn nữa nữ nhân này bực tức chất vấn hắn như vậy, thậm chí làm cho hắn có ảo giác, đứng chất vấn ở trước mặt hắn là Phỉ Nhi của hắn!

To gan chất vấn hắn như vậy, chẳng thèm ngó tới như vậy, rõ ràng hắn nên tức giận, nên phẫn nộ, nên trị tội, nhưng hắn lại không làm gì! Người khác đều cho rằng hắn là ngại vì mặt mũi của Tư Nam Tuyệt, cho phép nàng càn rỡ, chỉ có chính hắn biết, trong một khắc kia, nàng khiến cho hắn nhìn thấy Phỉ Nhi mà hắn ngày nhớ đêm mong, dựa vào một điểm này, hắn xuống tay không được, tha thứ sự vô lễ của nàng!

Lông mi thật dài như bươm bướm vỗ cánh nhè nhẹ, trong mắt nàng chợt lóe lên vẻ tối tăm, biến mất trong nháy mắt, nàng khẽ nói: "Vì sao hoàng thượng hỏi như thế?" Có hai lần gặp mặt trước, trong lòng nàng chán ghét muốn chạy trốn, nhưng vẫn có thể ổn định tốt cảm xúc của chính mình, bình tĩnh hoà nhã với nam nhân này.

"Ngươi cho ta một loại cảm giác rất quen thuộc, tuy nhiên nó nói không ra, nhưng. . . . . ." Nhìn đôi mắt rũ xuống này, hắn chẳng biết tại sao, muốn để cho nàng nâng mắt, muốn chân chính nhìn nàng một cái, có lẽ bởi vì nàng và Phỉ Nhi có quan hệ tốt, như vậy hắn cũng có thể tiến một bước đến gần Phỉ Nhi của hắn.

Hắn chậm chạp nói, trong mắt có lộ ra vẻ lưu luyến: "Nhưng mà ta lại không ghét!" Hắn nghĩ hắn thật sự điên rồ rồi, quen tìm được an ủi từ trên người tương tự với Phỉ Nhi.

Vân Tuyết Phi nhíu chân mày thoáng qua một chút châm chọc, cũng không ngẩng đầu lên, vẻ mặt ung dung nói: "Tạ hoàng thượng ưu ái!"

"Tại sao ngươi vẫn cúi đầu?" Hạ Hầu Huyền khẽ cau mày, hắn ghét bị nàng bỏ rơi, rõ ràng chỉ từng gặp mặt hai lần, đây là lần thứ ba, tại sao lại có cảm giác kỳ quái như vậy?

Nàng cứ như vậy cúi đầu cung kính đứng ở nơi đó, không kiêu ngạo không tự ti, nếu như không phải là hắn hỏi, thỉnh thoảng nàng trả lời qua loa, thật sự giống như một người trong suốt.

Chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên có chút rất muốn hiểu rõ một mặt bình tĩnh ung dung khác của nàng, hắn đột nhiên cất bước đi tới trước mặt Vân Tuyết Phi, trong miệng càng không ngừng nỉ non: "Vân Tuyết Phi, Tuyết Phi, Tiết Phỉ, Phỉ Nhi. . . . . ." Giống như mê muội, hắn đột nhiên có một cảm giác, Phỉ Nhi cách hắn rất gần rất gần!

Hơi thở trong trẻo lạnh lùng xông vào mũi, Vân Tuyết Phi nhíu nhíu mày, rất muốn lui về phía sau mấy bước, rời khỏi chỗ khiến người ta hít thở không thông, nhưng nàng không thể lui, không thể để cho hắn nhìn thấy nàng xao động lo lắng!

Một tiếng gọi thâm tình kia, nếu như nàng không phải Tiết Phỉ, là một người ngoài, thật sự sẽ cho rằng tình cảm của hắn đối với Tiết hoàng hậu rất sâu, nhưng ông trời có mắt, nàng sống lại, nam nhân dối trá trước mặt, nàng sẽ không bao giờ động lòng nữa, chuyện nàng phải làm là khiến nam nhân trước mặt phải nếm thử nỗi khổ kiếp trước của nàng!

"Ngẩng đầu lên!" Giọng nói hơi trầm xuống, có chứa khí thế không giận mà uy, tác phong của Đế Vương chân chính.

"Nếu như hôm nay hoàng thượng tìm ta tới đây chính là vì hỏi quan hệ của ta và Tiết hoàng hậu!" Vân Tuyết Phi không bao giờ muốn nói chuyện với nam nhân nàng hận thấu xương trong bầu không khí ngột ngạt này nữa, nàng trực tiếp ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Hạ Hầu Huyền, mím môi nói: "Vậy ta khẳng định có thể nói cho hoàng thượng, trước kia ta và Tiết hoàng hậu không có một chút quan hệ nào, về sau nàng là người chết, ta là người sống, càng không thể nào có quan hệ!"

Cuối cùng nàng hài lòng nhìn thấy trong mắt của hắn xuất hiện rạn nứt, hai tay nắm chặt của hắn khẽ run, vốn không ghét nàng, thậm chí hơi cảm thấy ưa thích, đều biến mất hầu như không còn gì vì một câu Tiết Phỉ là người chết.

"Trẫm không cho phép, trẫm không cho phép ngươi nói Phỉ Nhi là người chết!" Hắn đột nhiên vươn tay, kiềm chế cằm của nàng, buộc nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, mặt mũi tức giận, cảnh cáo: "Về sau không để trẫm nghe ngươi nói người chết, nếu không trẫm khiến cho ngươi tới báo cáo Diêm Vương trước!" Trong lòng hắn Phỉ Nhi còn sống, chẳng qua là nàng đi mất, chờ hắn tìm nàng trở lại!

Đột nhiên tay hắn hơi dùng sức, bóp xương hàm khiến Vân Tuyết Phi đau đớn không chịu nổi.