Hạ Vũ Thụy, chỉ cần bước chân vào hắc đạo, không ai lại không nghe đến tên này. “Nếu vô tình chạm đến Hạ Vũ Thụy thì lo về chuẩn bị lấy quan tài cho mình. Nếu khiến Hạ Vũ Thụy lưu lại một ánh mắt, thì đến quan tài cũng không cần chuẩn bị nữa, căn bản sẽ không còn chỗ dùng đến.” Đứng trên vạn người, Hạ Vũ Thụy là kiêng kị của bạch đạo, là nể sợ của hắc đạo. Sự tàn độc của loài sói, gian trá của loài rắn, tàn nhẫn của Tu La. Hạ Vũ Thụy đích xác là bước ra từ Địa Phủ, một ánh mắt tính bằng mạng người, một phất tay tính bằng mạng của cả một gia tộc.
Nhưng…tâm hồn Tu La là lại ẩn chứa dưới gương mặt chân chính của…THIÊN THẦN. Hạ Vũ Thụy khiến nữ nhân ganh tị, nam nhân thèm muốn. Không ít kẻ như thiêu thân nhào vào, chỉ cần một phút mơ tưởng hoang lạc cũng đánh đổi bằng cả mạng sống. Thiên võng lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát. Nhân gian này sau trước vẫn luôn có ngoại lệ a. Hạ Vũ Thụy, trên đầu vạn người, đêm đêm vẫn phải dưới một người, một người với thân phận đàn áp, một kẻ như móng tay nhọn đâm vào tận cốt lõi trái quýt thép Hạ Vũ Thụy. Số trời đã định…”Em là tự mình tìm đến, vậy đời này đừng mong thoát khỏi tay tôi”