Một ngày mới đã bắt đầu, tất cả mọi thứ đều trở nên mới lạ tân kỳ, tựa hồ như tất cả ưu phiền, suy nghĩ hôm qua đã hoàn toàn tan biến. Gió nhẹ mang theo sự trong lành mát mẻ, vài tiếng chim lảnh lót truyền đến hơi hướm của mùa hè. Trong tiểu đình của Mẫu Đơn các đang có mấy người lẳng lặng nhìn về mặt trời mọc ở phương đông, biểu hiện trên mặt hoàn toàn không giống nhau.
Hoa Tinh nhìn mọi người trong tiểu đình, ánh mắt đầy vẻ thần bí, mỉm cười đi đến. Lão đạo vừa thấy Hoa Tinh đến, lập tức trên mặt thoáng thay đổi, nhẹ giọng nói:
"Tiểu tử nhà ngươi cũng biết rời giường rồi à? Lúc này mặt trời đã chiếu đến đít, ngươi rồi mới dậy, ngươi thật là biết hưởng phúc đấy.
Hoa Tinh cười nói:
"Lão đạo, ta chừng này tuổi đã đến lúc hưởng phúc. Nếu không thì sẽ trở thành thê thảm như lão, đợi đến khi tóc bạc thì còn hưởng thụ được cái quái gì nữa? Ha ha, phong cách của Hoa Tinh ta tuyệt không thể nào giống lão được."
Lão đạo nghe vậy mắng:
"Tiểu tử, ta già như vậy sao? Lão đạo ta năm nay mới bốn mươi sáu tuổi mà ngươi đã muốn ta nhanh tiến vào quan tài à?"
Hoa Tinh cũng không thèm để ý đến lão nữa, quay sang hỏi Dạ Phong:
"Dạ Phong, hôm nay ngươi có hứng thú đi xem hội hoa cùng chúng tôi hay không?"
Dạ Phong thản nhiên cười nói:
"Các vị cứ tự nhiên, ta còn xem động tĩnh trong thành biến đổi thế nào, đối với hội hoa ta không có hứng thú." Nói xong nhìn về phía chân trời, trong lòng phảng phất như đang lo nghĩ chuyện gì đó.
Hoa Tinh cười nói:
"Cũng tốt, bất quá tại Lạc Dương mấy ngày nay đã xảy ra không ít chuyện, sợ rằng hôm nay sẽ tạm thời bình yên, ngươi sẽ không thấy có gì khác thường đâu. Ta còn phải đi xem chậu Bạch Ngọc Mẫu Đơn của Tô Ngọc thế nào đã. Nói không chừng còn có thể cho chúng ta một số bạc không nhỏ đây." Nói xong mỉm cười tà dị, mơ hồ ẩn chứa trong đó một sự ám muội kỳ lạ. Text được lấy tại truyenfulls.com
Điểm tâm xong, Hoa Tinh vì muốn an toàn đã kéo theo lão đạo, mang theo chúng nữ cùng Cô Ngạo, Khúc Trúc đi đến hội hoa. Dạ Phong cũng rời khỏi Mẫu Đơn các, biến mất trên đường phố phồn hoa của thành Lạc Dương.
Đoàn người Hoa Tinh gồm có Hoa Tinh, lão đạo, Cô Ngạo, Khúc Trúc – bốn nam nhân cùng Mai Hương Ám Vũ, Ám Nhu, Trần Lan, Thượng Quan Yến, Liên Phượng, Lãnh Như Thủy, Đường Mộng – tám nữ nhân. Tổng cộng mười hai người, đội ngũ tương đối lớn, tuy nhiên lại âm thịnh dương suy, hơn nữa trong đó còn có năm mỹ nữ trong Bách Hoa phổ, thực sự là một tổ hợp hấp dẫn ánh mắt người khác.
Đi đến hội hoa thì nơi này đã được sắp đặt rất tốt, hai trăm bốn mươi chậu hoa mẫu đơn đã được định vị chỉnh tề. Trên mười ngàn du khách đang thưởng hoa, các nữ nhân ở Lạc Dương trong trang phục quần là áo lượt cũng đều tề tụ đông đủ, nói chuyện rôm rả, chú ý đặc biệt đến hội thi này. Hiện trường có không ít mỹ nữ xinh đẹp và thiếu niên anh tuấn, tuy nhiên đoàn người của Hoa Tinh vẫn là tâm điểm hấp dẫn vô số sự ái mộ của người khác.
Hoa Tinh mang theo trên mặt một chút tà dị, mỉm cười nhìn tràng diện náo nhiệt nơi này, trong mắt hiện lên một vẻ cảnh giác. Cô Ngạo mua mười hai vé vào cổng xong thì cùng Hoa Tinh đồng thời tiến vào. Đoàn người của Hoa Tinh cũng như mọi người khác, nhàn tản thưởng thức các loại hoa mẫu đơn muôn hình muôn vẻ. Hoa Tinh đặc biệt lưu ý, xem có bao nhiêu chậu có thể so sánh với Bạch Ngọc Mẫu Đơn của Tô Ngọc.
Lẳng lặng đi dạo một vòng, Hoa Tinh đã thấy được một ít tuyệt phẩm, đó chính là ba chậu mẫu đơn. Chậu đầu tiên chính là Tam Tinh Củng Nguyệt, chủ nhân của nó vẫn chưa hề lộ diện, trông chừng ở đó vẫn là một nha hoàn áo xanh, chủ nhân dám chắc phải đến thời khắc quyết định mới xuất hiện. Chậu thứ hai chính là một chậu Tử Ngọc Đan Hoa, chủ nhân là một nữ tử xinh đẹp chừng hai mươi tuổi, nhưng không phải là người trong võ lâm. Thứ ba là một chậu Hắc Ngọc Mẫu Đơn, chủ nhân cũng là vị nữ tử, đáng tiếc là người này lại che mặt, không thể nhìn rõ mặt mũi, nhưng từ bộ dáng thì hẳn là dung nhan không kém.
Đi đến chỗ của Tô Ngọc, chúng nữ đều vây quanh thưởng thức, khiến cho vô số người để ý. Hoa Tinh mỉm cười nhìn Tô Ngọc, nói:
"Từ tình hướng này suy đoán, xem ra sự cạnh tranh sẽ rất quyết liệt, bất quá như vậy cũng tốt, như vậy mới có ý nghĩa. Yên tâm đi, ta sẽ giúp muội. Buổi chiều có muốn dạo chơi với bọn huynh hay không, ta sẽ gọi người thay muội nửa ngày, cam đoan bạc thu được hôm nay sẽ hơn mấy ngày trước rất nhiều.
Tô Ngọc nghe vậy, ánh mắt lộ ra vẻ mong chờ, nhìn Hoa Tinh, thấp giọng nói:
"Như vậy thật sao? Muội sẽ theo huynh đi chơi một phen. Hoa đại ca thực sự là tốt.
Hoa Tinh nghe vậy, vuốt nhẹ mái tóc Tô Ngọc, cười nói:
"Hoa đại ca cũng muốn cùng muội đi chơi một phen, ta sẽ cho người thay thế muội, khi đến vòng cuối cùng thì sẽ để Ám Vũ thay muội. Ám Vũ vốn không lớn hơn muội nhiều lắm, chẳng qua là ta đã dịch dung mà thôi, nếu khôi phục lại chân diện mục thì dám chắc toàn trường hội hoa sẽ chấn kinh khiếp sợ.
Tô Ngọc nghe vậy, nhìn thoáng qua Ám Vũ, ánh mắt lộ ra quang mang kỳ dị, đoạn cười nói:
"Như vậy thì rất tốt, khi đó Bạch Ngọc Mẫu Đơn của muội nhất định có thể tiến vào hàng ngũ tam cường. Hoa đại ca, hôm qua huynh không tới, không lẽ không được khỏe?
Hoa Tinh thở dài một hơi:
"Ngày hôm qua một vị bằng hữu đã rời bỏ ta mà đi, mọi người đều rất buồn bã nên không đến. Hôm nay nếu muội nhìn kỹ vẻ mặt của mọi người thì sẽ thấy vẫn còn có nét buồn bã nhàn nhạt trên mặt đấy thôi.
Tô Ngọc nhìn lướt qua mọi người, gật đầu nói:
"Xem dáng vẻ của mọi người đúng là không cao hứng lắm, trầm tĩnh hơn rất nhiều, so với những ngày trước thì khác nhau rất xa. Hoa đại ca, các người đến thành Lạc Dương rốt cuộc là vì chuyện gì? Muội cũng thường xuyên nghe người khác nhắc đến tên huynh, huynh dường như rất nổi danh đúng không?"
Hoa Tinh cười nói:
"Sau này muội sẽ biết, trong thành Lạc Dương này, ta đúng là cũng có một chút danh khí, nhưng chuyện này không quan hệ đến muội. Buổi chiều nay ta sẽ dạy muội một phương pháp luyện khí, đối với thân thể muội sẽ rất tốt, nếu siêng năng luyện tập thì muội cũng sẽ có thể giống như ta, có thể bay lượn được."
Tô Ngọc nghe vậy cười nói:
"Tốt lắm, muội nhất định sẽ chuyên tâm học, đến lúc đó có thể giống như Hoa đại ca, tự do bay lượn."
Lúc này người kéo đến thưởng hoa càng ngày càng đông, Hoa Tinh cũng không nói thêm nữa, dắt tay Tô Ngọc trở về cạnh chậu mẫu đơn. Hoa Tinh liếc mắt chú ý bốn phía, tất cả đều là người thưởng hoa bình thường, không hề có người trong võ lâm thì yên tâm rất nhiều, nhìn mấy mỹ nữ bên cạnh nói:
"Chiều nay ta sẽ dẫn Tô Ngọc ra bên ngoài chơi, nhân tiện có việc thương lượng, bởi vậy nơi này cần có người thay cho Tô Ngọc. Trong các nàng thì ai nguyện ý ở lại đây, nhanh nhanh báo danh để ta sắp đặt mọi chuyện.
Lời vừa nói ra, tám người bọn Mai Hương đều chằm chằm vào Hoa Tinh, tựa hồ muốn đoán xem hắn nói thật được mấy phần. Thượng Quan yến là người thích sự náo nhiệt nhất, là người xung phong đầu tiên, tiếp theo Mai Hương cũng báo danh. Ám Vũ bởi vì có muội muội đến nên không mở miệng. Đường Mộng, Lãnh Như Thủy, Liên Phượng đều nhìn hai mắt Hoa Tinh, không hề mở miệng. Trần Lan là người báo danh cuối cùng.
Hoa Tinh liếc nhìn ba người báo danh. Thượng Quan Yến là nhân tuyển tốt nhất, đáng tiếc, nơi này không phải là nơi an toàn, sợ rằng sẽ có nguy hiểm. Mai Hương tuyệt đối không thể để lại nơi này, người duy nhất có thể lưu lại đây chỉ có thể là Trần Lan. Hoa Tinh cười nói:
"Tiểu Yến và Hương nhi vẫn còn mang theo bản tính trẻ con, không thể đứng đây lâu được, ta sẽ để Tiểu Tuyết thay thế Tô Ngọc ở nơi này. Một lát nữa ta sẽ nói với Thiếu Lâm tam phái một tiếng, để cho bọn họ lưu tâm chiếu cố đến Tiểu Tuyết, tin rằng sẽ không có nguy hiểm quá. Tuyển chọn đã sắp diễn ra, bây giờ chúng ta hãy đi ra ngoài chờ xem." Nói xong không để ý đến ánh mắt ai oán của Thượng Quan Yến và Mai Hương, cùng mọi người đi ra.
Cuộc thi này rất đặc biệt, bởi vì từ rất nhiều hoa phải chọn ra ba mươi sáu chậu mẫu đơn đẹp nhất, cho nên quy định xét tuyển cũng rất nghiêm khắc. Hơn mười vị giám khảo chuyên nghiệp cẩn thận phân tích từng chút từng chút ưu điểm, nhược điểm của từng chậu từng chậu, loại bỏ hơn phân nửa số hoa tham dự, cuối cùng mới có thể chọn ra được ba mươi sáu chậu hoa mẫu đơn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một lúc lâu sau, đã có có một trăm hai mươi người tham dự tự thân ôm chậu hoa của mình trở về, vẻ mặt đầy uể oải. Lúc này đã gần giữa trưa, hoa hội chủ quyết định vòng xét tuyển sẽ tiếp tục vào buổi chiều, sẽ từ một trăm hai mươi chậu chọn ra ba mươi sáu chậu. Cuộc thi càng tiến vào sâu thì càng cạnh tranh khốc liệt, nếu người tham gia không chuẩn bị sẵn tâm lý thì rất khó có thể chịu đựng được áp lực cuộc thi đả kích.
Hoa Tinh đi đến bàn công chứng tịch, mỉm cười nhìn chưởng môn Thiếu Lâm – Từ Vân đại sư, chưởng môn Võ Đang – Ngọc Chân Tử và ba người Hoa Sơn Trương Tuyết, nói:
"Đại sư, chân nhân, chưởng môn phu nhân mỹ lệ, mấy hôm nay mọi người có khỏe không?
Từ Vân đại sư cười nói:
"Rất tốt, rất tốt, mọi chuyện vẫn diễn tiến hoàn hảo, không phát sinh đại sự, nếu không thì mấy người lão nạp sẽ thật phiền toái. Hoa thiếu hiệp chỉ trong mấy ngày đã danh dương thành Lạc Dương, lão nạp càng ngày càng phải bội phục thiếu hiệp. Mời thiếu hiệp ngồi."
Hoa Tinh đáp lời:
"Thứ cho vãn bối không thể ngồi, tại hạ lúc này đang có chút việc thỉnh mời đại sư và chân nhân hỗ trợ một chút. Dưới kia có một chậu Bạch Ngọc Mẫu Đơn rất đẹp tham gia cuộc thi. Chủ nhân chậu hoa đó là bạn cũ của vãn bối, chiều nay vãn bối muốn mời nàng rời khỏi nơi này một chút, để lại nha hoàn của vãn bối là Tiểu Tuyết tạm thời thay thế nàng. Mong rằng ba vị hỗ trợ để ý một chút, tránh cho người khác tìm đến gây phiền toái." Nói xomg mỉm cười nhìn ba người, ánh mắt dừng lại bộ ngực đầy vẻ mê hoặc của Trương Tuyết một chút, sau đó mới chịu di dời sang chỗ khác.
Ngọc Chân Tử lúc này mới mở miệng:
"Đó là việc nhỏ, Hoa thiếu hiệp yên tâm. Trưởng lão Xuất Trần của bản môn đã may mắn được thiếu hiệp ra tay cứu giúp mới có thể giữ được tính mạng, Ngọc Chân Tử xin thay mặt phái Võ Đang gửi lời cảm tạ đến Hoa thiếu hiệp đã ra tay trợ giúp.
Hoa Tinh cười nói:
"Nhấc tay nhấc chân một chút có tính là chi, chân nhân quá khiêm nhường đó thôi. Hoa Tinh xin cáo từ." Nói xong liếc mắt nhìn Trương Tuyết, trong ánh mắt ẩn tàng một ý vị thần bí. Trương Tuyết bắt gặp ánh mắt đó, tim lập tức đập mạnh, tư tưởng rúng động, thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại như trước.
Nhìn theo bóng dáng Hoa Tinh đang khuất dần, ánh mắt Trương Tuyết lộ ra vẻ mê mẩn. Có lẽ hắn không giống thường nhân, đáng tiếc, có một số việc ta không thể nào chủ động được, đoạn mở miệng nói:
"Hoa Tinh không phải là người tầm thường, là một nhân vật hiếm thấy trong thiên hạ. Đại sư và chân nhân có nghĩ như vậy không?" Quay sang nhìn hai người, chỉ thấy Từ Vân và Ngọc Chân Tử đều gật đầu. Bà cũng không nói nữa, chỉ im lặng, trầm tư suy nghĩ.
Hoa Tinh để Trần Lan ở lại hội hoa, mang theo Tô Ngọc và những người khác rời khỏi, trở lại Mẫu Đơn các. Cô Ngạo gọi hạ nhân chuẩn bị bữa trưa, Hoa Tinh dẫn theo Tô Ngọc về phòng mình. Sau khi đóng cửa, Hoa Tinh nhìn Tô Ngọc nói:
"Bây giờ muội ngồi trên giường, làm theo lời ta, ta sẽ truyền cho muội khẩu quyết một đoạn nội công tâm pháp, muội cần phải nhớ kỹ là không được truyền cho bất cứ kẻ nào. Cho dù là những người bên cạnh ta cũng không được truyền, hiểu không? Một khi muội học xong thì có thể gảy được hết đoạn thủ cầm mà mẹ muội đã dạy cho muội.
Tô Ngọc nghe vậy, trong mắt hiện lên quang mang kỳ lạ, lẳng lặng ngồi trên giường Hoa Tinh, vẻ mặt hơi bẽn lẽn. Hoa Tinh ngồi bên giường nhẹ giọng nói:
"Muội ngồi xếp bằng, lòng bàn tay lật ngửa lên, lòng bàn chân ngửa lên, ngửa đầu lên. Đây chính là ngũ tâm hướng thiên, ngồi được như vậy rồi thì phải thanh trừ hết tạp niệm, tựa như trạng thái trong lúc ngủ. Muội không cần suy nghĩ gì hết, mọi chuyện để ta, sẽ nhanh chóng hoàn tất.
Tô Ngọc rất thông minh, nàng rất nhanh chóng thực hiện đúng theo lời hắn nói. Hoa Tinh nhìn Tô Ngọc nhắm mắt tĩnh tọa, ánh mắt lóe lên, chưởng tâm tỏa ra một làn khí thể màu xanh, chậm rãi đặt lên lưng Tô Ngọc. Một cỗ chân khí mạnh mẽ nhưng nhu hòa rót vào kinh mạch toàn thân nàng. Sau một canh giờ, Hoa Tinh mới thu tay lại, thở phào một hơi, giờ phút này hắn cũng không biết là việc làm của hắn là đúng hay sai, đành quên đi, tùy theo duyên phận.
Tô Ngọc tỉnh lại, cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, cả người thoải mái, hơn nữa còn cảm thấy một cảm giác sung sướng luân chuyển trong lòng. Nàng quay sang, chỉ thấy Hoa Tinh đang mỉm cười nhìn mình. Tô Ngọc mặt đỏ lựng, nhỏ nhẻ nói:
"Hoa đại ca, muội cảm thấy rất thoải mái, thân thể như ẩn chứa kình lực, thật là kỳ lạ. Đây chính là võ công ư? Thần kỳ thật, huynh nói dạy muội khẩu quyết tâm pháp, bây giờ bắt đầu dạy sao?" Nói xong chớp mắt nhìn Hoa Tinh, mắt to lóng lánh, trong veo như làn thu thủy, khiến cho người ta như say như túy.
Hoa Tinh cười nói:
"Tốt rồi, bây giờ ta sẽ dạy cho muội. Thật ra ta đã truyền vào cơ thể muội một ít nội công, bây giờ muội chỉ cần học cách vận dụng là được. Nếu vận dụng thành công thì có thể sánh với người học võ trong mười năm. Nội công tâm pháp mà ta truyền cho muội gọi là Bách Nhu Thần Công. Lúc này trong cơ thể muội đã có tám phần chân khí của Bách Nhu Thần Công. Chỉ cần muội hiểu được cách vận dụng thì tin chắc chưa đến một năm đã đạt đến tầng thứ mười Bách Nhu Thần Công. Khi đó muội có thể dễ dàng tấu hết khúc nhạc mà mẫu thân muội đã lưu lại. Bây giờ ta sẽ truyền cho muội khẩu quyết tâm pháp, muội phải nhớ kỹ.
Nửa canh giờ sau Hoa Tinh mới hoàn thành nhiệm vụ truyền khẩu quyết cho Tô Ngọc.
Hai người rời khỏi phòng, Hoa Tinh trên mặt mang theo một nụ cười bí hiểm, đưa Tô Ngọc cùng đi ăn cơm Lúc này mọi người đã ăn xong, chỉ nhìn hai người ăn. Ăn xong, Hoa Tinh cười nói:
"Chiều này chúng ta sẽ đi dạo, thưởng cảnh phồn hoa của Lạc Dương." Tất cả mọi người đều đồng ý, đặc biệt là Thượng Quan Yến và Mai Hương, hai người này tuyệt đối yêu thích việc đi chơi, thích những nơi náo nhiệt.
Đoàn người rời khỏi Mẫu Đơn các, chậm rãi bước trên đường. Thượng Quan Yến và Mai Hương là hai người háo hức nhất, luôn đi trước. Cô Ngạo cũng vì thế mà phải cong đuôi theo sát hai nàng để bảo vệ. Thành Lạc Dương vì tranh giành hộp gấm nên thế lực của các đại bang phái đều tổn thất thảm trọng, giờ phút này các thế lực đều bế quan tọa cảng, đóng cửa không ra, khiến cho thành Lạc Dương nhất thời trở nên thanh tĩnh hơn rất nhiều, ngoài đường đều là dân chúng bản địa, rất ít thấy các nhân sĩ võ lâm.
Đoàn người Hoa Tinh từ trong thành đi về phía đông, sau đó đi một vòng quanh thành Lạc Dương, chậm rãi xem xét phong thổ nhân tình, lịch sử văn hóa của Lạc Dương. Dọc đường đi, Tô Ngọc bám sát cùng một chỗ với Hoa Tinh, cười cười nói nói, cao hứng cực kỳ. Tô Ngọc văn chương Phi phàm, tuyệt đối có thể sánh với đại học sĩ, đối với phong thổ nhân tình Lạc Dương đều có thể giải thích rõ ràng cho Hoa Tinh hiểu.
Hoa Tinh vẫn mỉm cười nghe nàng nói, thỉnh thoảng lại gật đầu, tuy nhiên hai mắt lại chú ý đến động tĩnh ở bốn phía. Dù sao thì tổ chức Ám Ưng vẫn chưa tiêu diệt được, bởi vậy khi xuất môn ra ngoài đều phải chú ý cẩn thận. Hôm nay Hoa Tinh không hề phát hiện ra người của Ám Ưng nhưng lại nhìn thấy một người đã từng gặp ở hoa hội. Người này chính là một thiếu niên mặc trang phục vải gai mỏng, tay cầm chiết phiến, mỗi khi xòe chiết phiến thì thấy trên cây quạt có hình một đóa Đại Hồng Mẫu Đơn. Thiếu niên này có dáng vẻ hết sức thần bí, cho đến lúc này thư viện vẫn chưa thu thập được tin tức nào của hắn.
Thiếu niên vẻ mặt tươi cười từ một hẻm nhỏ bước ra khiến Hoa Tinh chú ý. Hoa Tinh khẽ hỏi Ám Vũ:
"Tiểu Vũ, có thấy gã thiếu niên tay cầm chiết phiến kia không? Muội lập tức theo hắn điều tra xem sao. Ám Nhu đi theo ta sẽ không sao. Nhớ cẩn thận nhé, có nguy hiểm thì lập tức thối lui, không cần phải nóng lòng.
Ám Vũ nhìn theo thân ảnh đã đi xa của thiếu niên, nhanh chóng đuổi theo. Ám Nhu nhìn Hoa Tinh hỏi:
"Tỷ tỷ sẽ không sao chứ? Sao huynh không gọi người khác đi?" Rõ ràng là Ám Nhu cảm thấy khó hiểu và bất bình, nghi hoặc không thôi.
Hoa Tinh mỉm cười, dắt tay nàng đi cùng mình và Tô Ngọc, cười nói:
"Yên tâm, tỷ tỷ của muội rất lợi hại, không có nguy hiểm đâu. Sở dĩ ta bảo tỷ tỷ muội đi là vì tỷ tỷ của muội có kinh nghiệm phong phú nhất, người khác không thể nào sánh bằng. Chúng ta cứ thong thả chờ tin tốt lành của tỷ tỷ muội mang về. Phía trước có rất nhiều nơi náo nhiệt, sầm uất, muội có muốn mua gì thì nói, ta sẽ mua cho muội, có được không?" Nói xong nhìn nàng hấp háy hai mắt, vẻ mặt buồn cười vô cùng.
Ám Nhu nhìn Hoa Tinh, nhe răng cười khúc khích, nói:
"Được, cái này là chính huynh nói đấy nhé. Lát nữa muội sẽ mua thật nhiều thứ, huynh sẽ phải mua cho muội thật nhiều trang phục, trang sức mới. Ôi! Thích thật đấy." Ám Nhu vui vẻ cười nói, dáng vẻ giống hệt một tiểu cô nương.
Hoa Tinh thấy nàng vui vẻ, gật đầu:
"Tốt lắm, cứ mua, ta sẽ xách cho muội, nhớ là đừng quên mua cho tỷ tỷ của muội nữa. Nào, chúng ta tiếp tục lên đường." Vừa nói xong thì nghe Thượng Quan Yến từ phía trước lớn tiếng gọi:
"Mau đến đây xem, có người thật đáng thương đây này, sao không có ai giúp." Hoa Tinh nghe gọi, vội kéo nhị nữ cùng ba người Đường Mộng tiến nhanh lên phía trước, đến bên cạnh Thượng Quan Yến và Mai Hương.
Trên mặt đất có một thiếu nữ chừng hai mươi tuổi, toàn thân đầy máu, đang trong tình trạng hấp hối, nhưng ánh mắt vẫn hiện rõ vẻ không cam lòng chịu chết. Chung quanh có rất đông người đứng xem, nhưng không ai ra tay cứu giúp, có lẽ họ không muốn, cho dù có muốn thì cũng không có khả năng.
Thiếu nữ toàn thân đầy máu, vết thương trên đùi không ngừng ứa máu nhưng hai mắt vẫn kiên cường nhìn về phía xa, tay phải cố gắng với về phía trước, tựa hồ muốn nắm bắt thứ gì đó, đáng tiếc là nàng ta không thể nào đạt được. Thượng Quan Yến và Mai Hương nhìn thấy tình trạng đáng thương của thiếu nữ đều cảm thấy bất nhẫn, thương xót. Mai Hương kéo ống tay áo Hoa Tinh lắc lắc, thanh âm đầy vẻ bi thiết nói:
"Huynh xem có thể giúp được nàng ta hay không? Mắt nàng vẫn nhìn về phía xa tựa như vẫn còn nuối tiếc điều gì đó, huynh mau giúp nàng ta được không?
Hoa Tinh nhìn thiếu nữ đang hấp hối, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Nếu là một thiếu nữ bình thường lâm vào tình huống này thì đã sớm mất mạng từ lâu, người này nhờ thứ gì mà có thể cầm cự được lâu như vậy? Có lẽ chuyện này còn ẩn chứa một bí mật không muốn người khác biết.
Hoa Tinh buông tay Ám Nhu và Tô Ngọc, đi đến trước mặt thiếu nữ, ngồi xuống nhìn vào mắt nàng, đoạn thở dài một tiếng. Sau đó khẽ đưa song thủ lên, tay trái xuất hiện một đạo chân khí đỏ sậm, dần dần hình thành một cái lồng khí, tay phải ngưng kết thành một đạo chân khí sáng bạc. Một tả một hữu đồng thời xuất hiện hai loại chân khí bất đồng về màu sắc lẫn tính chất. Hai mắt hắn bắn ra quang hoa, song thủ đồng thời áp vào thân thể thiếu nữ, hình thành một không gian dày đặc chân khí bao trùm lên thiếu nữ, cảnh tượng quỷ dị vô cùng.
Mọi người xung quanh đều trợn mắt, há hốc mồm nhìn Hoa Tinh. Cảnh tượng này trước nay bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy, nhìn Hoa Tinh như nhìn một vị tiên hạ phàm, nét mặt tôn kính vô cùng. Đám người Mai Hương, kể cả lão đạo cũng chăm chú nhìn Hoa Tinh, riêng Cô Ngạo thì cẩn thận chú ý xung quanh, sẵn sàng ra tay bảo vệ cho Hoa Tinh.
Thiếu nữ trên mặt đất nhìn Hoa Tinh, ánh mắt khẽ rung lên, tựa hồ muốn nói điều gì đó, tuy nhiên miệng hơi hé thì máu tươi đã trào ra, không thể phát ra thanh âm. Quan sát tình huống thì dường như thiếu nữ cố gắng duy trì sự thanh tỉnh là để trước khi chết có thể nói ra bí mật trong lòng, nhưng trong tình trạng này thì không thể nào thực hiện được, chỉ có thể ngưng thần dùng ánh mắt nhìn Hoa Tinh, vẻ mặt vừa sầu thảm vừa bất bình, như muốn oán trách lão thiên vô tình.
Lúc này Hoa Tinh lắc lắc đầu, thấp giọng nói:
"Ta đã cố gắng hết sức để giúp cô, phần còn lại chỉ có thể phó thác cho số phận. Nếu chiếu theo thảm trạng của cô thì đúng ra đã phải chết từ lâu, nhưng bởi vì trong lòng cô còn có oán hận cực điểm nên mới có thể cầm cự được đến lúc này. Có lẽ cô vẫn còn chuyện khiến cho chết không thể nhắm mắt, đáng tiếc, ta bây giờ cũng không có cách nào có thể giúp được cô nữa.
Thiếu nữ tựa hồ hiểu được lời Hoa Tinh nói, trước khi chết cố dùng chút khí lực cuối cùng, mở miệng thốt ra mấy chữ, thanh âm mỏng mảnh như tơ:
"Ác ma, con ta, Thiên Anh Huyết..." Chỉ nói được đến đây thì khí tuyệt vong mạng, trước khi chết hai mắt vẫn mở to, nàng ta chết nhưng không hề cam lòng.
Hoa Tinh thở dài nói:
"Hy vọng ta có thể giải được câu nói cuối cùng của cô, hoàn thành cho cô tâm nguyện này. Cuộc đời của cô mặc dù không được thanh thản nhưng ta vẫn hy vọng cô có thể nhắm mắt lại, thảnh thơi rời bỏ cõi thế tục." Nói xong quay ngươi lại, ánh mắt đầy vẻ ưu sầu.
Trên đường đi, Tô Ngọc và Ám Nhu đều im lặng nắm lấy tay Hoa Tinh, hai người đều nhìn thấy hắn đang có tâm sự trong lòng, nhưng hỏi thế nào hắn cũng không nói. Lão đạo nhìn vẻ mặt âm trầm của Hoa Tinh, bèn hỏi:
"Hoa tiểu tử, ngươi làm sao thế? Từ khi ta gặp ngươi đến nay cũng chưa từng thấy vẻ mặt của ngươi như lúc này. Rốt cuộc thiếu nữ kia trước khi chết nói bảy chữ đó ẩn giấu chuyện gì vậy? Sao ngươi không nói ra cho mọi người biết?
Hoa Tinh vẫn lạnh lùng, dõi ánh mắt về phương xa, chậm rãi nói:
"Cô Ngạo, lập tức truyền lệnh của ta cho người của thư viện biết, lập tức ngừng mọi hành động đang tiến hành lại, thông tri cho tổng viện ở Nam Kinh phải dùng tất cả lực lượng điều tra cho ta biết địa phương nào trong ba tháng vừa qua xảy ra việc mất tích trẻ con nhiều nhất, sau đó lập tức báo lại cho ta." Hoa Tinh nói xong hai mắt bắn ra hàn quang lạnh lẽo khiến cho mọi người đều cảm thấy sợ hãi.
Cô Ngạo sắc mặt đại biến, từ lúc hắn theo Hoa Tinh cho đến nay, đây là lần đầu tiên Hoa Tinh ra lệnh cho hắn, hơn nữa trong mệnh lệnh còn nhấn mạnh thư viện phải dừng tất cả các việc khác lại, tập trung điều tra việc hài nhi mất tích. Từ đó có thể thấy được chuyện này hết sức nghiêm trọng. Những người khác nghe Hoa Tinh nói thì càng hoảng sợ, lần đầu tiên cảm nhận được từ thân thể Hoa Tinh toát ra hàn khí lạnh lẽo, lạnh buốt đến tận tâm linh của người khác.
Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra, Hoa Tinh tại sao lại có phản ứng mãnh liệt, yêu cầu Phượng Hoàng thư viện đình chỉ hết mọi hành động khác chỉ để tập trung điều tra việc này?
Nhìn thoáng qua mọi người, Hoa Tinh khôi phục lại vẻ thản nhiên thường ngày, từ tốn nói:
"Không cần hỏi tại sao, tương lai mọi người sẽ hiểu. Không nghĩ ra chuyến đi dạo Lạc Dương lần này lại mang lại cho ta không ít chuyện. Có lẽ ta sẽ không thể dễ dàng rời khỏi nơi này. Được, để xem lần ai có thể nắm giữ được số mệnh." Nói xong chậm rãi bước đi, để lại lão Đạo, Liên Phượng, Đường Mộng, Lãnh Như Thủy, Thượng Quan Yến, Mai Hương, Khúc Trúc ngẩn ngơ chôn chân tại chỗ. Bảy người kinh ngạc vô cùng, không hiểu chuyện gì lại có thể làm cho Hoa Tinh sợ hãi như vậy, trước nay chưa từng thấy hắn như thế. Có lẽ thiên hạ võ lâm đã chuẩn bị rơi vào một trận tinh phong huyết vũ chăng?