Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 187: Kinh Văn Kỳ Biến




Ra khỏi cửa phòng Diệp Tinh, Hoa Tinh nhìn thấy Tử Ngọc Hoa đang nói chuyện phiếm với Dạ Phong trong đình viện. Hoa Tinh đến gần, cười hỏi:

"Đang nói chuyện gì thế, nói ta nghe với!" Nói xong nhìn hai người, ánh mắt mang theo vài tia mỉm cười.

Tử Ngọc Hoa nhìn Hoa Tinh, cười nói:

"Hoa đại ca có đúng là vừa nghe lén không? Đệ đang hỏi Dạ Phong đại ca về chuyện trước kia của huynh, muốn nghe truyền kỳ về huynh như thế nào. Hoa đại ca phải chăng là sợ người ta biết chuyện của mình?

Đồng tử Hoa Tinh đảo chuyển, cười nói:

"Ta đương nhiên không sợ ngươi biết, ta chỉ sợ vẻ anh tuấn của ngươi mà thôi. Nói không chừng trong chốn võ lâm lại xuất hiện một gã háo sắc nữa, hắc hắc, người ta vốn nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng mà.

Tử Ngọc Hoa nhìn thoáng qua Dạ Phong bên cạnh, thấy y đang cười, cũng không thèm để ý đến, nhìn Hoa Tinh nói:

"Như thế không phải tốt lắm sao, chúng ta sẽ trở thành song hiệp săn hết mỹ nữ trên thiên hạ!" Lời vừa nói ra xong thì ngay cả Dạ Phong cũng nhịn không được bật cười ha hả. Hoa Tinh thì sắc mặt cũng hơi đỏ, trở nên kỳ quái nhìn Tử Ngọc Hoa.

Cười khổ một tiếng, Hoa Tinh mở miệng nói:

"Xem ra ta phải cố gắng hơn nữa mới được, nếu không sau này sẽ bị đối thủ cạnh tranh mỹ nữ là ngươi đuổi kịp." Nói xong vờ thở dài một tiếng.

Tử Ngọc Hoa mỉm cười, vừa định mở miệng thì bên trái đã vang đến tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại đã thấy Lãnh Như Thủy đang cùng Nguyệt Vô Ảnh đi đến. Tử Ngọc Hoa cười nói với Dạ Phong:

"Xem ra chúng ta phải đi đến nơi khác rồi, nơi này dường như sẽ không tiện lắm." Nói xong ánh mắt hấp háy ra hiệu cho Dạ Phong, sau đó quay người rời đi.

Hoa Tinh nhìn hai nàng, ánh mắt lộ ra sự vui vẻ, đi đến bên cạnh hai nàng, cười nói:

"Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi? Khí trời nóng bức như vậy nếu có thể ngủ lúc này thì da mặt sẽ đẹp lắm, đó chẳng phải là thứ mà mọi nữ nhân đều chú ý hay sao?" Nói nắm tay hai nàng kéo lại gần.

Lãnh Như Thủy lườm hắn, khẽ giãy giụa một chút. Nguyệt Vô Ảnh cũng tương tự như vậy, trước mặt người khác nàng cảm thấy rất mất tự nhiên khi tiếp nhận những cử chỉ thân mật của Hoa Tinh. Song Hoa Tinh chỉ mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt tiết ra vẻ nhu tình đầy quan tâm. Nguyệt Vô Ảnh giãy giụa nhưng không thoát được ra khỏi tay hắn, chỉ biết tỏ vẻ giận dỗi mà thôi.

Hoa Tinh cười nói: "Như vậy đi, bây giờ ta sẽ đưa các nàng cùng nhau trở về, xem như lấy công chuộc tội, được không, haha, thấy ta chân thành quá phải không, vậy các nàng phải thưởng cho ta mới được đấy." Nói xong ánh mắt khẽ quét lên hai bộ ngực mê người của hai nàng, nét mặt lộ ra vẻ dâm tà vô song.

Nguyệt Vô Ảnh sắc mặt đỏ bừng, vừa mới gặp thì đã bị hắn dùng động tác thân mật và ngôn ý trêu tức. Về phần Lãnh Như Thủy thì mặc dù nàng đã ở với hắn một thời gian dài, bất quá mỗi lần chỉ cần Hoa Tinh dùng một chút sức mạnh, một chút vô lại thì nàng cũng ngoan ngoãn đầu hàng hắn mà thôi. Lúc này nàng cũng đã hiểu được một đạo lý rằng bất cứ nữ nhân nào đi chung với Hoa Tinh thì dần dần cũng bị hắn chiếm hết tiện nghi. Với tính cách của Hoa Tinh thì hắn sẽ không bao giờ buông tha một mỹ nữ nào. Chính nàng và Nguyệt Vô Ảnh cũng muốn trốn tránh đó thôi, bất quá nàng biết đó là chuyện không thể nào.

Thấy hai nàng không nói lời nào, Hoa Tinh cũng không nói thêm nhiều nữa. Hắn hiểu rằng khi nữ nhân đã thẹn thùng thì không nên truy đuổi đến cùng, sẽ sinh ra phản tác dụng. Hắn nắm tay hai nàng, cùng nhau trở về phòng.

Trong phòng Lãnh Như Thủy, Hoa Tinh mỉm cười nhìn hai nàng, khẽ nói:

"Sao thế, sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta, ta rất đáng sợ ư? Có đúng là ta quá hung dữ đúng không, muốn ta dịu dàng một chút hả?" Nói xong thì ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, ngọt ngào vô cùng.

Nguyệt Vô Ảnh nhìn ánh mắt mê người của Hoa Tinh, khẽ thở dài nói:

"Ngươi không hề có một chút hung dữ, nhưng lại quá bá đạo. Nữ nhân nào ở bên ngươi cũng đều nói ngươi dịu dàng, ngọt ngào. Tuy nhiên thứ mà ta khó tiếp nhận nhất ở ngươi chính là ngươi quá bá đạo. Bất cứ nữ nhân nào đi chung với ngươi một đoạn thời gian đều bị ngươi biến các nàng thành nữ nhân của ngươi, quyết không để cho họ rời đi. Ngươi cứ xâm chiếm dần dần con tim của họ, khiến cho họ bất tri bất giác lâm vào vòng nhu tình của ngươi, không cách nào kiềm chế được. Ngươi dịu dàng như một tình nhân tốt nhất thiên hạ, nhưng ngươi cũng bá đạo như một đế vương, không cho người ta một chút ý niệm phản bác trong đầu."

Hoa Tinh cẩn thận nghe nàng nói, bản thân hắn là người như thế sao? Nghĩ một chút, Hoa Tinh không thể không thừa nhận là nàng đã nói đúng, mặc dù không đầy đủ lắm nhưng tất cả đều là sự thật. Có lẽ bản thân hắn có võ công cao tuyệt, có lợi thế không ai bằng, dần dần phát sinh sự bá đạo trong lòng, gặp ai cũng muốn chiếm đoạt cho bằng hết. Có lẽ đây chính là tư dục của loài người, bất quá tư dục của hắn so với người khác thì quá sức mạnh mẽ mà thôi.

Khẽ thở dài, Hoa Tinh khẽ ôm thân thể mềm mại của hai nàng vào ngực, hít hương thơm bất đồng của hai nàng, dịu dàng nói:

"Có lẽ Vô Ảnh nói đúng, ta chính là một nam nhân như vậy. Ta thích tùy tâm sở dục, lại muốn cái gì được cái đó nên cũng rất tùy ý. Song chuyện này trong mắt các nàng lại dường như biến thành bá đạo. Ta không phủ nhận ta rất bá đạo, nhưng ta đối với mỗi nữ nhân bên người như thế nào thì có lẽ các nàng cũng đã biết. Người gặp người không phải có thể yêu được ngay, nhưng nếu mình có cảm tình thì há gì phải kiềm chế. Đời người nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, quan trọng là trong quãng đời đó có bao nhiêu chuyện được thỏa mãn, để vui vẻ đây? Các nàng gặp ta cũng có tình cảm, vậy thì tại sao lại phải kìm nén giữ khổ trong lòng? Cứ thoải mái có phải vui vẻ hơn rất nhiều không?"

Hai nàng nghe vậy thì trầm tư không nói nữa, suy nghĩ về điều hắn vừa nói. Các nàng có đúng là đã tự làm cho trái tim mình đau khổ hay không? Hoa Tinh bá đạo, Hoa Tinh dịu dàng thực ra lại là hai điểm rất hấp dẫn các nàng. Đối với các mỹ nữ trong chốn võ lâm như các nàng, có thể chấp nhận được một đấng trượng phu tầm thường hay không? Sợ rằng các nàng không thể chấp nhận được điều đó. Bởi vậy Hoa Tinh đích thị là một hình mẫu lý tưởng mà các nàng mong ước. xem tại Truyện Full

Trầm mặc khiến cho bầu không khí trở nên nặng nề, Hoa Tinh bèn nhẹ giọng cười nói:

"Bỏ đi, rất nhiều chuyện có lẽ các nàng sẽ dần hiểu ra trong tương lai mà thôi. Mặc dù tuổi các nàng đều lớn hơn ta nhưng có một số việc các nàng lại không có kinh nghiệm bằng ta, chỉ có khi nào các nàng tự thân mình trải qua nhiều chuyện thì khi đó các nàng sẽ tự hiểu ra. Được rồi, ta cũng không nói nhiều nữa. Vô Ảnh cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi." Nói xong hôn khẽ lên má hai nàng, sau đó đứng dậy rời đi.

Lãnh Như Thủy và Nguyệt Vô Ảnh đều nhìn Hoa Tinh, ánh mắt hết sức cổ quái. Nhìn Hoa Tinh rời đi khỏi, Lãnh Như Thủy thở dài nói:

"Mỗi lần ở gần hắn một mình thì lại bị sự ôn nhu của hắn khiến cho trong lòng mình như say như túy. Khi hắn ở cùng mọi người thì lại tỏa ra tà khí khiến cho người ta vừa yêu vừa hận. Nam nhân mà ôn nhu và bá đạo cùng tồn tại lại thêm anh tuấn và tà dị nữa, làm sao không khiến nữ nhân động lòng được. Vô Ảnh à, phải quên hết trước kia đi, thuận theo thiên ý thôi. Mười năm qua ngươi đã không để ý đến bất cứ nam nhân nào, nhưng bây giờ thì sao? Ngươi cuối cùng vẫn gặp gỡ hắn. Có lẽ đây là nhân duyên tiền định mà cổ nhân thường nói. Nữ nhân cho dù có kiên cường thế nào thế nào thì cuối cùng vẫn phải thuận theo thiên ý, chấp nhận số phận đã định. Ngươi cứ suy nghĩ đi. Còn ta, có lẽ ta không có dũng khí chống chọi số phận, ta chấp nhận sự định đoạt của nó."

Nguyệt Vô Ảnh nhìn nàng, khẽ nói: "Bởi vì nam nhân đó là Hoa Tinh phải không?

Lãnh Như Thủy nghe vậy, trầm tư một chút rồi nói:

"Đúng vậy, nếu đổi hắn bằng nam nhân khác thì ta chưa biết sẽ như thế nào. Thế nhưng Hoa Tinh trong lòng ta lại là một nam nhân có sức quyến rũ rất lớn. Mặc dù mặt ngoài hắn cũng là người rất có nguyên tắc. Nhưng quan trọng nhất là ta phát hiện ra ta đã dần dần si mê hắn từ lúc nào nữa không biết."

Nguyệt Vô Ảnh than nhẹ một tiếng, nhìn ngoài cửa sổ, cảm thán nói: "Để xem thiên ý thế nào, có lẽ cả cuộc đời này sẽ chỉ có thể đạt được một tình yêu không trọn vẹn mà thôi." Giọng nói mang theo sự buồn bã bi thương trong lòng.

Rời khỏi phòng Lãnh Như Thủy, Hoa Tinh tìm đến Lý Thải Tú, cùng nàng rời đi. Ra cửa, Lý Thải Tú dùng ánh mắt cổ quái để nhìn hắn, không rõ hắn sẽ đưa nàng đi đâu. Lúc này, Hoa Tinh quay đầu lại nói:

"Muốn hỏi ta dẫn nàng đến đâu đúng không? Nếu muốn hỏi thì tại sao không mở miệng hỏi? Mấy ngày nay hẳn là nàng đã tương đối hiểu được một chút về ta đúng không?

Lý Thải Tú nhìn bốn phía, khi thấy không có người nào thì nhẹ giọng nói: "Ngươi định cứ mang ta đi theo như thế ư? Tương lại thì sao, chúng ta sẽ chia tay như thế nào đây? Lập trường của chúng ta đối lập, có thể vĩnh viễn như thế này sao? Không thể nào, không có khả năng. Trước tiên phải nói đến ngươi và cha ta đã có thâm thù đại hận, hình thành cục diện đối địch giữa hai chúng ta.

Hoa Tinh cười nói: "Nếu nàng đã hiểu được thì cần gì phải hỏi nữa. Ta muốn xử phạt nàng như thế nào là chuyện của ta, nàng chỉ cần tiếp nhận là được. Bây giờ nàng không có lực phản kháng, ngoại trừ phải tiếp nhận thì làm thế nào nữa? Chuyện sau này cứ từ từ tính, bây giờ ta dẫn nàng đi, muốn nói chuyện với nàng một chút để hiểu rõ nhau hơn. Mặc dù thân thể của nàng ta đã hiểu rất rõ nhưng còn có nhiều chuyện ta không biết. Trước kia nàng có nhiều chuyện không chịu nói ra, bây giờ thì sao? Không lẽ nàng cứ tiếp tục bảo thủ như vậy? Có nghĩ là một ngày nào đó sẽ tự động nói cho ta biết không?" Nói xong thì nắm tay nàng đi ra khỏi cổng thành.

Tuy nhiên lúc này Hoa Tinh đột nhiên phát hiện được một bóng người, ánh mắt khẽ biến, vội dẫn Lý Thải Tú đi theo. Đó là một lão nhân mặc áo vải thô sơ, trang phục hết sức bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng Hoa Tinh liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của người này. Mặc dù trước kia chỉ gặp qua một hai lần, cũng không có nói chuyện với nhau nhiều nhưng Hoa Tinh lại nhớ rất kỹ kẻ này.

Không lâu sau, hai người Hoa Tinh đã đến một con hẻm nhỏ, tiến vào một khu dân cư nghèo khổ. Tuy nhiên đi một lúc thì hai người mới đột nhiên phát hiện ra ẩn giấu trong khu dân cư bần hàn này lại có một đại trang viên hết sức xa hoa. Đứng từ xa quan sát, Hoa Tinh cẩn thận nói với Lý Thải Tú:

"Chúng ta vào xem sao, người đó tại sao lại xuất hiện ở chỗ này! Đi thôi, chú ý đừng phát ra tiếng động." Nói xong, ôm Lý Thải Tú, thân hình linh hoạt búng lên nóc nhà.

Lý Thải Tú nhìn Hoa Tinh, trong mắt lộ ra một cái nhìn kỳ dị. Nếu chiếu theo quan hệ của hai người thì đúng ra Hoa Tinh không nên tín nhiệm nàng như vậy mới được. Nếu đổi là kẻ khác thì dám chắc trước khi đi thám thính sẽ phong bế á huyệt nàng lại để tránh bại lộ hành tung. Duy chỉ có Hoa Tinh là rất quái lạ, không thèm để ý một chút đến nàng. Loại biểu hiện như thế nếu nói Hoa Tinh nhất thời đại ý khinh thường thì sẽ chả ai tin. Chỉ có thể cho rằng Hoa Tinh tin tưởng nàng, cho rằng nàng không có ý gây bất lợi với hắn cho nên mới thản nhiên như thế. Có lẽ đây cũng là một điểm hắn khác với những nam nhân khác.

Hoa Tinh ngồi xuống, dùng linh giác cẩn thận quan sát động tĩnh bốn phía, rất nhanh chóng phát hiện ra mục tiêu mình muốn tìm. Xem xét quanh đại viện thì nơi này tựa hồ rất bình thường, chỉ có hai ba người qua lại, ngoài ra không còn ai khác. Hoa Tinh lộ ra một nụ cười, thân thể nhấp nhô, vô thanh vô tức tránh được sự chú ý của những người đó, tiến vào gần một tòa lầu trong đại viện. Chỉ thấy đó là một tòa đại lâu ba tầng cao mấy trượng, hết sức hoa lệ. Lúc này Hoa Tinh đang ở mái hiên giữa tầng hai và tầng ba, cẩn thận quan sát tình huống bên trong.

Đó là một gian phòng rất lớn, bên trong đang có ba người, hai nam một nữ. Chỉ thấy trong hai nam nhân đó thì có một nam nhân là người mà Hoa Tinh đã theo dõi đến khu này. Lúc này nhìn kỹ lại thì người đó chính là chưởng môn Túy Kiếm Môn Thái Bạch Túy Kiếm Lý Nhạc. Người kia cũng là người mà Hoa Tinh biết, tuy nhiên sự xuất hiện của y ở đây thật sự nằm ngoài ý muốn của Hoa Tinh. Người đó chính là Tôn Vân Long của Hoa Sơn phái, là cao thủ xếp thứ chính trong Long bảng lần này. Về phần nữ nhân thì Hoa Tinh tuyệt không nhận ra, chỉ thấy người đó rất xinh đẹp, ước chừng hai sáu hai bảy tuổi, mi vũ có phần dâm mị, ánh mắt có phần tà môn. Thân thể mặc một bộ trang phục bó sát người, hiện ra vóc người đầy mê hoặc, thần sắc có vẻ thất thần mân mê chéo áo, hiển nhiên trước khi Lý Nhạc tiến vào đây thì nàng và Tôn Vân Long hẳn phải đang thân mật với nhau.

Lúc này, Lý Nhạc cười nói:

"Tôn thiếu hiệp ở chỗ này thì quá hoàn hảo rồi, có mỹ nữ nổi danh trong võ lâm, Đào Hoa Tiên Tử Chung Vân bồi bạn thì nhất định là rất sảng khoái đúng không? Không biết thiếu hiệp đã quen ở đây chưa?

Tôn Vân Long đỏ mặt nói:

"Lý tiền bối dùng tình khoản đãi chu đáo, vãn bối cảm kích vô cùng. Mấy ngày nay đều rất thoải mái, đa tạ tiền bối. Lần này đi ra ngoài, không biết có tin tức gì về phái Hoa Sơn của vãn bối không?

Lý Nhạc mỉm cười nói:

"Lần này tin tức thu được không ít, trước tiên nói về kẻ được chú nhất hiện nay là Hoa Tinh. Bây giờ hắn đang ở trong thành Tế Trữ này, có thể ngày mai sẽ ra đi. Bên người hắn lúc này còn có thêm ba người lạ mặt. Trong đó có một thiếu niên tên Tử Ngọc Hoa, võ công cao tuyệt, ngay cả người đứng đầu Mai Hoa sơn trang trong Võ Lâm Thất Tuyệt cũng bị y đánh trọng thương đào tẩu. Thiếu niên này hết sức thần bí, không có một chút tin tức nào về y cả. Mặt khác, hai người Diệp Tinh cũng đã gặp và đi chung với Hoa Tinh, khiến cho rất nhiều người quan tâm đến nhưng lại không dám xuống tay. Dù sao thì đồ đao trong tay Hoa Tinh không phải tầm thường, cho nên không ai dại gì tìm đến cái chết trước cả."

Tôn Vân Long biến sắc, ánh mắt lộ ra vẻ hận thù, lạnh lùng nói: "Hoa Tinh, hừ, hắn căn bản chỉ là một gã lưu manh. Nếu không có hắn thì sư muội Thu Nguyệt nhất định đã theo ta, thật là đáng hận mà. Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ tiêu diệt hắn." Giọng nói lộ ra vẻ đố kỵ vô cùng.

Lý Nhạc cười nói: "Chuyện này không cần vội, Hoa Tinh cao ngạo đắc ý, tương lai nhất định có người sẽ thu thập hắn. Chúng ta bây giờ không nên ngạnh tiếp với hắn. Bây giờ cao thủ Tây Tà môn đã thất bại dưới tay hắn, chúng ta lại càng phải bất động quan khán. Quan trọng nhất lúc này là sự tình của thiếu hiệp, về phái Hoa Sơn của ngươi. Bây giờ Trương Tuyết và Chu Lượng, Doanh Phong đều đang ở trong thành Lạc Dương. Nghe nói bọn họ vì truy tung hộp gấm mà đã bắt đầu hướng về phía này. Như vậy thì thực lực còn lại của Hoa Sơn không quá mạnh, chỉ cần ba người đó cùng với lão quỷ sư phụ thiếu hiệp chết đi thì chức chưởng môn chẳng phải sẽ rơi vào tay thiếu hiệp hay sao. Khi đó, sư muội cũng chỉ là vật ở trong túi thiếu hiệp mà thôi."

Tôn Vân Long nghe đến đây thì sắc mặt biến chuyển rất lớn, cả người cơ hồ rơi vào trong suy nghĩ. Thật lâu sau mới thấy hắn ngẩng đầu, trầm giọng nói: "Bây giờ thực lực phái Hoa Sơn mặc dù không mạnh nhưng sợ rằng chỉ bằng vào hai chúng ta thì không thể giải quyết được lão quỷ sư phụ. Hơn nữa, nếu chuyện này bị bại lộ ra ngoài thì thiên hạ to lớn cũng khó có chỗ cho ta dung thân." Rất rõ ràng, Tôn Vân Long cũng không ngốc, cũng biết được đại thế của thiên hạ.

Lý Nhạc cười nói: "Nói thật nhé, muốn giết sư phụ thiếu hiệp đối với ta mà nói thì là chuyện rất dễ dàng. Chỉ cần thiếu hiệp dẫn dụ được hắn ra ngoài, đến lúc đó, chỉ cần bố trí một chút thì cũng đủ để sư phụ ngươi chết thảm, sau đổ toàn bộ sự việc lên đầu Chu Lượng hoặc Doanh Phong. Nói bọn chúng thừa dịp không có ai ở đó giết chết sư phụ ngươi, muốn nhân cơ hội đoạt lấy chức chưởng môn. Như vậy thì có thể một đá ném chết hai chim, đối với thiếu hiệp hoàn toàn có lợi. Về phần ba người Chu Lượng, Trương Tuyết, Doanh Phong còn sống nhưng bọn họ chưa thể quay về Hoa Sơn được. Bây giờ Trung Nguyên đại loạn, chỉ cần thi triển một chút xảo kế thì có thể giết chết ba người bọn họ. Đến lúc đó lại một lần nữa dùng kế di họa giang đông, chẳng phải mọi chuyện sẽ đại cát hay sao? Kỳ thực không có chuyện gì khó cả, chỉ cần ngươi giữ vững quyết tâm là có thể làm được. Hơn nữa còn có ta đứng sau trợ giúp, ngươi còn lo lắng cái gì nữa. Chỉ cần ngươi đừng quên giao ước của chúng ta thì ta sẽ toàn lực trợ giúp cho ngươi đạt được ý nguyện."

Ánh mắt Tôn Vân Long biến ảo không ngừng, hiển nhiên nội tâm đang mâu thuẫn dữ dội. Đột nhiên Đào Hoa Tiên Tử Chung Vân chợt cười quyến rũ nói:

"Nam tử hán đại trượng phu làm việc phải dứt khoát cương quyết, như vậy mới có khí phách của nam nhân. Công tử trước sợ sói, sau sợ hổ thì làm sao có thể thành đại sự được? Công tử phải nghĩ đến sư muội công tử, chẳng phải công tử rất muốn đạt được hay sao?"

Thần quang trong mắt Tôn Vân Long chợt lóe lên, lớn tiếng nói: "Ai nói ta không dám, ta chỉ suy tính cẩn thận mà thôi. Đại trượng phu nếu muốn thì sẽ quyết không hứa sai. Chuyện này đã có các người hỗ trợ, ta bây giờ đã hạ quyết tâm, nhưng ta có một điều kiện, các người phải đáp ứng ta mới được."

Lý Nhạc cười nói: "Chuyện gì thiếu hiệp cứ nói ra, chỉ cần ta có thể làm được thì ta nhất định sẽ đáp ứng."

Tôn Vân Long trầm giọng nói: "Các người không được giết chết Trương Tuyết, phải giao nàng ta cho ta xử trí. Hơn nữa không cho ai chạm đến thân thể nàng, nếu không thì ta sẽ rút lui."

Lý Nhạc nghe vậy thì thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh chóng nở nụ cười trên môi. Chỉ thấy Lý Nhạc trên mặt tươi cười nói: "Tốt lắm, chuyện này sẽ đáp ứng với ngươi, nhưng ngươi không thể lộ diện cho nàng biết, nếu không sẽ ảnh hưởng đến chuyện của chúng ta. Ánh mắt của ngươi xem ra cũng lợi hại lắm, Trương Tuyết chính là cá thịt béo, rất mê người, tương lai ngươi cứ từ từ thưởng thức đi." Nói xong thì cười phá lên.

Tôn Vân Long nghe vậy thì sắc mặt ửng đỏ nói: "Đó là chuyện của ta, ta hy vọng không ai lên tiếng về chuyện ta với Trương Tuyết. Hy vọng mọi người đồng tâm hợp tác."

Lý Nhạc cười nói:

"Yên tâm, ta hiểu mà. bây giờ tiếp tục chuyện của ngươi đi, ta đi đây." Nói xong đứng dậy rời đi. Lão vừa đi thì Đào Hoa Tiên Tử kiều mỵ cười nói:

"Vân Long, đến đây, chúng ta tiếp tục đi, thiếp muốn, chàng thật là mạnh mẽ đấy." Nói xong thân thể khẻ lắc lư uốn éo, lộ ra vẻ mê hoặc vô cùng.

Tôn Vân Long nhìn nàng, ánh mắt lộ ra một tia yếm ác, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Được rồi, mỹ nhân của ta, đến đây đi." Nói xong ôm lấy Chung Vân đi đến chiếc giường cách đó không xa. Rất nhanh chóng tiếng rên rỉ khoái lạc của nữ nhân đã từ đó vang lên.

Trên nóc nhà, hai bóng người nhanh như chớp biến mất. Hoa Tinh không hề làm gì khác, chỉ xem một hồi xuân hí trong phòng, sau đó mang theo Lý Thải Tú rời đi.