Trong tiểu phòng của Hoa Tinh, Hoa Tinh và Trần Lan đều đang ngồi cạnh bàn. Do Hoa Tinh dịch dung cho nàng, Trần Lan tỏ ra rất bẽn lẽn, bộ mặt đỏ rực, cặp mắt khép hờ, không dám nhìn Hoa Tinh.Tuy rằng ngoài miệng gọi Hoa Tinh đệ đệ, nhưng dẫu sao hai người hôm nay mới lần đầu nói chuyện, còn rất bỡ ngỡ. Nhưng hiện tại lại mặc cho song thủ Hoa Tinh đang không ngừng vuốt trên khuôn mặt mỹ lệ của mình, trong lòng Trần Lan há có thể không thẹn. Lại nhớ tới ánh mắt trắng trợn của Hoa Tinh, Trần Lan không nhịn được khép cặp mắt lại, chỉ có thể mặc ý hắn thanh bạc một lát.
Hoa Tinh nhìn gương mặt mỹ lệ dần dần trở nên đỏ trong tay, càng thêm dụ người, cặp mắt khép hờ, khiến Hoa Tinh không nhịn được trên mặt lộ ra ý cười tà dị, chứa tơ tơ đắc ý. Nhìn người ngọc trước mắt từ từ biến thành một bộ mặt khác, Hoa Tinh nhẹ nhàng cười khẽ, tin rằng không có mấy người có thể nhìn ra nàng đã từng dị dung. Thuật dịch dung của mình đúng là đẳng cấp nhất, không phải ai cũng có thể nhìn ra.
Hoa Tinh đứng dậy cầm lấy gương đồng cười nói: "Thư thư được rồi, thư thư coi thử bộ mặt hiện nay của thư thư thế nào, vừa ý hay không? "
Trần Lan nghe nói mở mắt, nhìn Hoa Tinh một cái, trong mắt có chút cảm kích. Nhìn nữ tử trong gương, đó là bộ mặt của một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, tràn đầy sinh lực tuổi trẻ. Khuôn mặt không phải rất đẹp, nhưng cũng rất không tệ, cho người ta cảm giác xinh xắn lanh lợi. Trần Lan đối với dung mạo này tương đối hài lòng, hơn nữa chủ yếu là, thuật dị dung cao của Hoa Tinh, ngay cả bản thân Trần Lan cũng không nhận ra mình. Từ trên khuôn mặt này, không nhìn ra một điểm hình dạng nào của ngày trước, ai cũng không biết nàng với Huyết Phù Dung liên hệ với nhau.
Trần Lan khẽ nói: "Tạ tạ ngươi Hoa đệ, thư thư rất mãn ý." Nói xong nhìn hắn, trong mắt có một chút cảm kích và một chút nhu tình khó mà nhận ra.
Hoa Tinh cười nói: "Thư thư chưa vội tạ ta trước, chờ đến khi cô trở thành nha hoàn của ta, thư thư đừng nói ta ức hiếp cô. Đến lúc đó trước mặt người ngoài, thư thư có thể sẽ cảm thấy rất tủi thân, có lúc có thể sẽ xuất hiện một số việc khiến cô khó xử, nhưng cô nhất định phải nhẫn nại. Hiểu không, thư thư?"
Trần Lan có vẻ không hiểu, nhưng miệng lại nói: "Thư thư hiểu rồi, bây giờ bọn ta trở lại xem xem bạn ta về chưa trước đã nhé? Đến lúc cũng nên nói với hắn một tiếng."
Hoa Tinh cười nói: "Y phục hiện nay của thư thư cũng phải đổi đi mới được, ta đã chuẩn bị cho cô một bộ rồi, cô thử xem thế nào?" Nói xong liếc liếc song phong nẩy nở cao ngất của Trần Lan, trên mặt lộ ra một chút thần sắc khác thường. Đồng thời từ cái bao nhỏ trên bàn lấy ra một bộ quần áo màu xanh, đưa cho Trần Lan.
Trần Lan nhìn xem, là một bộ y phục màu xanh, rất giống y phục của nha hoàn trong nhà đại phú. Nhìn hắn, Trần Lan có vẻ bẽn lẽn nói: "Tạ tạ Hoa đệ, bây giờ mời đệ đệ ta ngoài một lát, thư mới đổi y phục được." Ánh mắt nhìn một bên, không dám nhìn mắt hắn.
Hoa Tinh cười cười, đứng dậy rời khỏi. Miệng nói: "Thư thư yên tâm đi, ta ở ngoài cửa, có việc gì thì kêu ta." Xoay người đi trên mặt lộ ra ý cười tà dị, khiến người đoán không ra là ý gì.
Sau khi đưa Hoa Tinh ra cửa, Trần Lan đóng chặt cửa phòng, đảo mắt nhìn, cửa sổ đã khép, mới an tâm thay quần áo. Nhẹ nhàng cởi áo vải trên người xuống, đặt lên bàn, rất nhanh lộ ra áo lót sát người bên trong. Chỉ thấy yếm màu mẫu đơn đỏ chót bó chặt hai tòa ngọc nhũ tròn trịa cao ngất bên trong, lộ ra làn da trắng muốt như ngọc trước ngực, vô cùng dụ người. phía dưới là quần trong sát người, phác họa hết sức lâm ly đường cong lung linh của cặp đùi và phong đồn, đáng tiếc cảnh đẹp như vậy, Hoa Tinh không hề nhìn thấy.
Dường như vì xấu hổ, sợ bất cứ lúc nào Hoa Tinh ở ngoài cửa cũng có thể tiến vào, cho nên động tác của Trần Lan hơi vội, hai ba cái đã thay xong y phục, Trần Lan phát giác y phục trên người rất tốt, dài ngắn vừa vặn, chỉ là áo dường như hơi nhỏ một chút, chỉ thích hợp cho những thiếu nữ mười bảy mười tám mặc. Trần Lan là nữ nhân nẩy nở thành thục mặc vào, tỏ ra hơi nhỏ, song phong trước ngực bị vẽ ra hiển lộ rõ ràng, hình dáng diễm lệ, nhô lên tròn trịa cao ngất, khiến người vừa nhìn thì không có cách nào rời mắt đi chỗ khác được.
Trần Lan sắc mặt hơi đỏ ra mở cửa, nghênh đón là ánh mắt kinh diễm và ca tụng của Hoa Tinh. Cặp mắt Hoa Tinh chăm chăm nhìn hai tòa ngọc phong sừng sững, trong mắt có một chút thần sắc kỳ đặc. Trần Lan vừa thấy ánh mắt ấy, bộ mặt đỏ lên, hiển nhiên hiểu rõ ánh mắt ấy có ý gì. Trong lòng đã ngượng lại mừng, kiêu ngạo bởi vẻ mỹ lệ của mình, ngượng ngùng bởi ánh mắt trần truồng của Hoa Tinh. Nhìn Hoa Tinh luôn nhìn chòng chọc vào bộ ngực mình, Trần Lan không nhịn được thấp giọng nói: "Hoa đệ, ngươi đừng nhìn thư thư như thế được không? Thư thư cảm thấy rất khó chịu."
Hoa Tinh nghe nói đảo mắt nhìn nàng, nhẹ nhàng đóng cửa. Mở miệng nói: "Thư thư thực đẹp, quả thực khiến đệ đệ ta luyến tiếc không thể rời mắt. Có điều như thế cũng không được, rất dễ lộ ra sơ hở."
Ngồi ở cạnh bàn, ánh mắt tán thưởng của Hoa Tinh không kiêng nể gì cả nhìn hai tòa ngọc nữ phong mỹ lệ cao vút, trong lòng đang nghĩ, chung quy có một ngày nào đó phải nắm bọn chúng vào tay, tận tình phẩm hàm và xoa bóp. Ánh mắt Trần Lan nhìn một bên, khẽ nói: "Ngươi nói sẽ lộ ra sơ hở, dựa vào cái gì, thư thư không hiểu rõ lắm."
Trên mặt Hoa Tinh lộ ra nụ cười tà dị, tràn đầy mị lực. Nhìn Trần Lan, Hoa Tinh khẽ nói: "Thư thư, ta nói thực cô đừng tức giận, vì cái ta nói đều là bản tính của con người. Có thể thư thư nghe xong cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng đệ đệ ta tuyệt đối không cố ý muốn làm thư thư xấu hổ, ta không nỡ để thư thư chịu một điểm ủy khuất nào." Nói đến lời cuối, trong mắt có chứa thâm tình chân thành, yên lặng nhìn Trần Lan.
Trần Lan nhìn ánh mắt ấy, trong lòng hơi hơi nổi sóng, điều này từ trước tới nay chưa hề có, bản thân nàng cũng không rõ ràng. Lẽ nào Hoa Tinh thực có mị lực làm mê mệt nữ nhân, nàng không biết, nàng chỉ biết, dường như mình đã bắt đầu, từ từ rơi vào ánh mắt say người của Hoa Tinh. Đó là việc quyết không thể nào xảy ra được, trong lòng nàng hiểu rõ, nhưng nàng có thể làm được không? Tự nàng cũng không dám khẳng định, có thể ư, cũng có thể - Trần Lan thầm than một tiếng, mở miệng nói: "Đệ đệ ngươi nói đi, thư thư ta sẽ không trách ngươi."
Hoa Tinh nhìn nàng, ánh mắt rơi trên hai tòa sơn phong dụ người. Nhẹ nhàng, Hoa Tinh nói: "Thư thư hiện tại mặc dù đã được ta dị dung cải trang, che đi dung mạo mỹ lệ. Nhưng thư thư cũng hiểu, khi nam nhân nhìn nữ nhân, không hề chỉ nhìn dung mạo, rất nhiều lúc đều sẽ nhìn vóc dáng của nữ nhân. Hình dạng hiện nay của thư thư, nói thực, đệ đệ nhìn mà nhịn không nổi muốn ôm thư thư vào lòng, hết sức âu yếm một phen, huống hồ nam nhân khác ư? Vóc người thư thư nẩy nở mượt mà, đối với nam nhân tràn đầy lực lượng dụ hoặc, đặc biệt sau khi mặc y phục này vào, phong cảnh mỹ lệ ở thân trên càng có thể hấp dẫn vô số nam nhân trong thiên hạ.
Thư thư có thể nghĩ một cái xem, khi một nam nhân nhìn thấy bộ ngực mỹ lệ của cô, hắn có thể nhìn mắt của cô không? Thư thư thân trên mỹ diệu dụ người, vừa ra ngoài thì sẽ hấp dẫn tương đối nhiều nam nhân chú thị, lúc đó thế nào cũng có người để ý biểu tình sắc mặt cô, ánh mắt biến đổi, thời gian lâu dài, ngươi rất dễ lộ ra sơ hở, bây giờ cô hiểu lời nói vừa rồi của ta chứ? Chính là đạo lý này."
Trần Lan nghe nói, mắt không dám nhìn hắn, hiển nhiên hiểu câu hắn vừa nói ấy, muốn đem mình ôm trong lòng hết sức âu yếm, tuy rằng nghe ra là ca ngợi sự mỹ lệ của mình, nhưng trong lòng Trần Lan ít nhiều cũng hiểu, câu nói của Hoa Tinh cũng tiêu biểu cho tâm tư hắn, bởi vì hắn cũng là nam nhân. Có điều lời của Hoa Tinh tương đối có đạo lý, vóc người nẩy nở của mình đích xác có thể hấp dẫn ánh mắt của vô số nam nhân, như vậy cơ hội mình lộ ra sơ hở cũng tăng lên cực lớn, hơi vô ý sẽ lộ ra sơ sót ngay, đối với mình tương đối bất lợi.
Trần Lan cúi đầu, khẽ hỏi: "Đệ đệ ngươi nói cái này làm sao mới được?"
Hoa Tinh cười đáp: "Thư thư từ trước đến giờ đều như thế này cả, nhưng đã từng hóa trang thành nam nhân chưa?"
Trần Lan ngây ra một cái nói: "Vậy được không, Hoa đệ ngươi hỏi cái đó làm gì?"
Hoa Tinh cười đáp: "Thư thư trước đây nếu đã từng hóa trang thành nam nhân, thì sẽ hiểu rõ ý ta. Có điều thư thư chưa từng làm qua, thì hãy cứ để ta nói cho cô biết vậy, nhưng thư thư không thể nói là ra ức hiếp cô, cố tình muốn làm thư thư xấu hổ nhá."
Trần Lan nghe xong thì hiểu rõ, lời nói của Hoa Tinh có thể là chủ đề mẫn cảm. Nhẹ nhàng, Trần Lan nhìn Hoa Tinh nói: "Đệ đệ mời nói, thư thư không phải là người nhỏ mọn, quyết không tức giận. Bằng không thư thư sẽ không nhận ngươi làm đệ đệ đúng không?"
Hoa Tinh thu lại nụ cười, thấp giọng nói: "Hiện tại cái thư thư phải làm là kiếm tấm kéo ngực, bó chặt hai tòa ngọc phong mỹ lệ động người ấy lại, cố gắng ép bằng chúng xuống, sau đó mới mặc quần áo, khiến bọn nó không hiển lộ ra, như vậy thì không hấp dẫn nam nhân nào nữa, cũng giảm bớt rất nhiều phiền phức. Thư thư hiểu chưa? Có điều một lần ấy, thư thư có thể phải chịu mấy ngày đau đớn, thư thư cần phải biết rất khó chịu, chẳng qua cũng không còn biện pháp nào khác."
Trần Lan nghe nói liền đỏ mặt, tránh né mắt Hoa Tinh. Không ngờ Hoa Tinh sẽ nói ra câu này, thực là khiến Trần Lan xấu hổ vô bì. Có điều lời Hoa Tinh lại luôn luôn có lý, khiến nàng cũng không dễ gì bài bác. Chỉ là nàng từ trước đến nay chưa từng buộc ngực, sao lại biết kéo ngực xuống chứ? Mở miệng yêu cầu Hoa Tinh, nàng không thể nói ra lời.
Hoa tinh thấy vẻ mặt của nàng thì hiểu nàng thẹn, Hoa Tinh nhẹ nhàng nói: "Đệ đệ đã chuẩn bị cho thư thư một cái, thư thư tự mình động thủ đi. Ta ra ngoài trước." Nói xong rời khỏi, đứng yên lặng ngoài cửa canh giữ cho nàng.
Trần Lan nhìn bóng lưng một cái, trong mắt thoáng qua nhu tình cả mình cũng không biết. Nhẹ nhàng đóng cửa, Trần Lan cầm mảnh buộc ngực nhìn một phen, bản thân đúng là từ trước đến giờ chưa hề dùng, có phần bỡ ngỡ. Tiếc là không thể kiếm người giúp đỡ được, chỉ có thể tự mình động thủ thử xem. Nhìn cửa phòng một cái, Trần Lan hơi hơi bẽn lẽn, kỳ thực nàng hiểu rõ, Hoa Tinh mặc dù nói chuyện có ba phần tà khí, nghĩ gì thì nói nấy, nhưng cũng không phải những kẻ hiếu sắc kia có thể so sánh với Hoa Tinh được, thực sự hắn không hề lợi dụng khi người ta gặp nguy hiểm.
Trần Lan nhẹ nhàng cởi bỏ y phục, rất nhanh lộ ra mảnh yếm đỏ chót, làn da tuyết bạch và hai bờ vai mượt mà đều cực kỳ mê người, đôi cánh tay bạch ngọc nhẹ nhàng lay động, sinh ra ánh sáng lóa mắt. Vừa rồi khi mặc y phục không cần cởi mảnh yếm đỏ, nhưng bây giờ lại nhất định phải cởi ra. Trần Lan nhẹ nhàng đẩy yếm xuống, lộ ra hai tòa song phong mê người, cầm mảnh buộc ngực bắt đầu quấn. Đáng tiếc nàng cũng là lần đầu làm việc này, chân tay tỏ ra vụng về, liên tục mấy lần đều không quấn được.
Khi trong lòng nàng đang phiền muộn, đột nhiên nghe được một thanh âm kỳ quái. Vang lên veo veo, càng lúc càng gần, lúc này Trần Lan song thủ cầm mảnh buộc ngực, đang làm lại lần nữa, vừa nghe thanh âm ấy bất giác ngoảnh đầu lại nhìn. Trần Lan trông thấy một con tiểu xà dài ba tấc, toàn thân màu đỏ tươi, đang nhẹ nhàng thè cái lưỡi đỏ ra, di động mau chóng về phía mình. Tiểu hồng xà thân thể nhỏ nhắn xinh xắn ở trên đất một lát, rồi bay lên. Khoảnh khắc này, Trần Lan hoàn toàn quên mất lúc này ở phía trên mình không mặc gì, trong miệng phát ra một tiếng kêu hoảng sợ, cơ thể tụt lùi ra sau. Nhưng tiểu hồng xà lại hướng tới giường bay vọt tới.
Hoa Tinh đứng ở ngoài cửa, vừa nghe tiếng kêu hoảng sợ, trên mặt lộ ra nụ cười tà dị, rất nhanh biến mất. Hoa Tinh quay người, hữu thủ nhẹ nhàng rung trên cửa một cái, liền rung đứt móc cửa, lánh người tiến vào, đồng thời tả thủ khẽ phất, một luồng lực đạo đóng chặt cửa lại. Hoa Tinh nhìn Trần Lan thân trên trần trụi, đang quay lưng về phía mình, trong mắt lộ ra có vẻ hơi cười. Nhẹ nhàng nhìn đường cong trên lưng một cái, thâm thâm in trong lòng.
Hoa Tinh mở miệng hỏi nhanh: "Thư thư, thế nào, xảy ra việc gì." Đồng thời từ phía sau ôm lấy cơ thể Trần Lan, song thủ vừa khéo luồn qua hai cánh tay của nàng, vừa vặn ở trên hai tòa ngọc nhũ cao ngất, nhân lúc nàng xung lực lùi về sau, song thủ bất giác dùng lực nắm lấy hai tòa ngọc nhũ nẩy nở trắng nõn. Nắm chặt trong tay, trong lòng Hoa Tinh rung động, xúc cảm tuyệt vời, đầy ắp mềm mại, nhẵn mịn trơn tuột, nắm trong tay êm ái như bông, mà lại tràn đầy đàn tính, cảm giác khít khao, như nhũ phòng của thiếu nữ, khoan khoái vô cùng. Hoa Tinh không nhịn được dùng sức chà xát, rất lớn rất tuyệt, song thủ hoàn toàn không có cách nào nắm chắc được.
Trần Lan bị tiểu hồng xà hăm dọa, thì quên mất tình huống của mình, hoảng sợ hô một tiếng dẫn tới Hoa Tinh ngoài cửa. Trần Lan cùng dạng với nữ nhân bình thường khác, đối với con rắn lạnh tanh đều cực kỳ sợ hãi, thấy tiểu xà bay tới phía giường, tự mình vội vàng lùi ra sau. Đến khi nghe được tiếng của Hoa Tinh, cũng chưa ý thức được tình huống của mình, mở miệng nói: "Hoa đệ có rắn, thư thư sợ rắn." Vừa nói xong thì chạm phải cơ thể Hoa Tinh, trong lòng hơi yên.
Nhưng đồng thời, song nhũ mềm mại nơi ngực bị tập kích, Trần Lan chấn động trong não, tựa hồ mới phản ứng lại. Vẫn còn chưa kịp nói được, hai tòa ngọc nhũ của mình ngoại trừ trượng phu ra, từ trước đến giờ chưa từng bị nam nhân khác chạm vào, đã rơi vào tay Hoa Tinh, bị hắn tận tình chà xát, đồng thời trận trận cảm giác tê dại từ ngực truyền lại. Trần Lan toàn thân rung động, mở miệng khẽ nói: "Không được, không, Hoa đệ ngươi mau ngừng tay, mau buông thư thư ra, không thể như thế." Song thủ đẩy song thủ của Hoa Tinh.
Hoa Tinh cất lời: "Thư thư đừng sợ, đệ đệ ở đây, ta sẽ bảo vệ thư thư." Tay vẫn không ngừng chút nào, gắng sức chà chà đôi ngọc nhũ nẩy nở mê người, tận lòng hưởng thụ xúc cảm mỹ lệ, mềm mại như bông, bật lên như thỏ. Trong lòng Hoa Tinh hiểu cơ hội này là khó có được, một khi nàng hoàn toàn bình tĩnh lại, mình không còn cơ hội nữa, trừ Phi dùng cứng, nhưng đó không phải là suy nghĩ của Hoa Tinh. Hoa Tinh muốn không chỉ là thể xác của Trần Lan, cái hắn muốn là con người và trái tim của nàng, hoàn toàn chinh phục nàng, cái này mới là cái Hoa Tinh muốn làm, hắn hy vọng thông qua thâm tình của mình, từng bước từng bước chinh phục nữ nhân cao quý mỹ lệ này, khiến nàng hoàn toàn thần phục mình, tâm tư tự nguyện hiến dâng hết thảy.
Hoa Tinh biết cơ hội này tương đối hiếm có, há có thể dễ dàng buông tay. Thấy song thủ Trần Lan đưa ra, tới đẩy song thủ mình, song thủ Hoa Tinh liền vê vê hai hạt bồ đào màu tím đỏ đã chín muồi của song nhũ, dùng lực vê một cái, nhìn thấy bồ đào mềm như bông ấy đột nhiên trở nên cứng ngắt, thể hội được cơ thể Trần Lan bỗng nhiên rung động mạnh. Song thủ vô lực buông thõng xuống. Hoa Tinh lộ ra nụ cười đắc ý, hắn phát giác cơ thể Trần Lan tương đối nhạy cảm, mình lại có thể mượn cơ hưởng thụ xúc cảm mỹ diệu này một hồi rồi. Song thủ Hoa Tinh liền lưu lại ở trên ấy, không ngừng dùng sức chà xát, nhìn hai tòa ngọc nhũ tròn trịa mỹ lệ cao ngất, đang liên tục biến ảo các loại hình dáng trong tay mình, trong lòng Hoa Tinh cũng tràn đầy đắc ý và thỏa mãn, kết cuộc dưới tình huống thi hành một kế nhỏ, đã phẩm hàm được mùi vị của ngọc nhũ mỹ lệ dụ người này, thực là sảng khoái, rất diệu, hắc hắc.
Trần Lan đại chấn toàn thân, ngọc nhũ mẫn cảm mềm mại bị Hoa Tinh nắm trong tay, tận tình chà xát, trong lòng nàng cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Định đưa tay ra đẩy Hoa Tinh, nhưng đầu nhũ mẫn cảm của mình bị hắn vê nặn, toàn thân mình liền vô lực, còn đâu lực khí để đẩy hắn. Nghĩ xem cuộc đời này của mình, ngoài được chồng mình vuốt ve xoa xát cơ thể ra, thì chỉ có hôm nay bị Hoa Tinh kiếm được cơ hội, dưới tình huống đặc thù này, bị hắn tận tình một lần chiếm hết tiện nghi.
Nhưng nghĩ lại, cái này cũng không trách được Hoa Tinh, hắn cũng xuất phát từ sự quan tâm đối với mình, mới lao tới, mà đúng lúc gặp mình đang để trần thân trên, liền bị hắn chiếm hết tiện nghi. Thử nghĩ đổi là nam nhân nào đó, ở tình huống này, e rằng cũng sẽ làm ra việc như vậy, huống hồ là Hoa Tinh. Từ lúc Trần Lan bắt đầu hiểu Hoa Tinh có ý với mình, chỉ là thân phận mình không giống, không thể dành cho hắn, nhưng tình huống đặc thù này, hắn lại há có thể bỏ qua ư?
Trần Lan trời sinh có khí chất cao quý, vô cùng hấp dẫn người khác. Nhưng chính nàng không phải là người dâm đãng, suốt từ trước đến giờ nàng đúng là một nữ nhân đoan trang hiền huệ, lúc này bị Hoa Tinh xoa bóp chà xát đến toàn thân vô lực, mặt ngọc đỏ rực, nhưng trong lòng nàng vẫn cứ hiểu rõ, vụ này là không thể. Như vậy là có lỗi với trượng phu mình. Trần Lan cứng cỏi chịu đựng trận trận khoái cảm tê dại dụ người truyền lại từ ngực, mở miệng khẽ nói: "Đệ đệ, ngươi buông thư thư ra đi, thư thư không thể có lỗi với chồng mình. Đệ đệ, thỉnh cầu ngươi, nếu như ngươi thực yêu thương thư thư, không mong muốn thư thư chịu một điểm ủy khuất nào, thì thả thư thư ra, nếu không từ nay thư thư không để ý đến ngươi nữa."
Hoa Tinh mặc sức vuốt ve song phong khinh người ấy, phẩm hàm đóa hoa phù dung bài danh thứ sáu trên Bách Hoa Phổ mười năm trước này, trong lòng cảm thấy cao hứng vô bì. Nhớ lại lần đầu đến Trung Nguyên, gặp một nữ tử mỹ lệ chính là nàng. Nghĩ lại anh tư bức người của nàng hôm ấy, hình dáng tràn đầy kiêu ngạo và cao quý, Hoa Tinh không nhịn được tay dùng lực, yên lặng nắm hai tòa ngọc nhũ tuyết bạch không ngừng nảy lên trong tay, để tâm cảm nhận vẻ mỹ lệ kinh người. Nhớ lại ngày ấy vừa gặp nàng liền muốn ôm nàng trong lòng tận tình thưởng thức, ngày hôm nay kết cuộc nếm một lần toại nguyện.
Nghe được lời của Trần Lan, Hoa Tinh biết nên kết thúc rồi. Như quả mình sau này mình muốn có cơ hội giành được nàng mãi mãi, vậy bây giờ nhất định phải buông nàng ra, nếu không hôm nay mình xem như là cường hành chiếm đoạt cơ thể nàng, vậy cũng là vĩnh viễn mất nàng. Hoa Tinh nhìn nhân nhi đang tựa trong lòng một cái, gương mặt hồng hồng hết sức mê người, nếu mà không dịch dung, có thể nhìn được bộ mặt ban đầu của nàng thì càng sảng khoái.
Song thủ Hoa Tinh vẫn cứ dùng lực xoa xát, miệng hôn nhẹ tai Trần Lan một cái. Hoa Tinh nhẹ nhàng nói: "Thư thư quá đẹp, đệ đệ muốn hôn thư thư một cái, mới buông thư thư ra, nếu không ta không làm." Ngữ khí có chút vô lại. Trần Lan cảm thụ tay của hắn vẫn không ngừng giở trò xấu, cứ như vậy nữa, e rằng mình nén chịu không nổi. Trần Lan cũng không biết, mặc dù mình hiểu rõ để Hoa Tinh vuốt ve ngọc nhũ của mình như thế, là không nên. Nhưng nàng lại lờ mờ cảm thấy, cảm giác chống cự của mình đối với Hoa Tinh lại không hề quá lớn. Tin rằng nếu mà đổi là nam nhân khác đối xử với mình như vậy, Trần Lan biết, mình nhất định sẽ liều mạng phản kháng, quyết không thể giống như hiện tại.
Nghe thấy lời nói vô lại của Hoa Tinh, Trần Lan cũng không có cách nào bắt chẹt hắn, vì để cặp ma thủ của hắn không trêu chọc ngọc nhũ mẫn cảm của mình nữa, Trần Lan cũng chỉ có thể đáp ứng hắn. Trong miệng ừ một tiếng, xem như là đồng ý.
Hoa Tinh thấy Trần Lan ưng thuận, trên mặt lộ ra ý cười vì đạt được quỷ kế. Song thủ xoa xát ngọc nhũ trương phồng đỏ rực, miệng nhẹ nhàng hôn trên miệng nhỏ của Trần Lan, nhẹ nhàng nhấm nháp mỹ vị của đôi môi mềm mại. Trần Lan toàn thân chấn động, đôi môi bị hoa Tinh ngậm lấy tận tình nếm, cái duy nhất mình có thể làm là đóng chặt răng lại, bảo lưu một chút tôn nghiêm và e thẹn cuối cùng của mình. Hoa Tinh nếm một hồi, sắp sửa công vào pháo đài, thấy Trần Lan khép chặt đôi mắt, kẹp chặt hàm răng lại, trong mắt Hoa Tinh lộ ra ý cười ranh mãnh. Song thủ Hoa Tinh tận tình đùa giỡn ngọc nhũ vô số người thiên hạ muốn đùa lại đùa không được ấy, dùng lực xoa xát bọn chúng, đồng thời hữu thủ đang xe xe tại nhũ châu đỏ lợt, hơi hơi dùng thêm lực, Trần Lan liền không nhịn được toàn thân run rẩy, đôi môi đang kẹp chặt cũng hơi hơi mở ra. Hoa Tinh liền thừa cơ công thành cướp đất, lưỡi linh xoắn lấy cái lưỡi nhỏ dậy mùi đinh hương đang e thẹn ấy, mặc ý nhấm nháp.
Trần Lan toàn thân vô lực tựa vào lòng ngực Hoa Tinh, trong lòng biết rõ không được phép, nhưng cơ thể lại không có một chút lực chống cự nào, mặc cho hắn phẩm hàm vẻ mỹ lệ và mềm mại của mình. Hoa Tinh hôn sâu một cái, rất lâu. Chia môi, Hoa Tinh nhìn người ngọc yểu điệu vô lực trong lòng, tâm lý thoáng qua một chút đắc ý, hôm nay hai người đã như thế, tương lại muốn chinh phục nàng, thì dễ dàng hơn rồi. Nhìn ngọc nhũ vừa tròn vừa lớn đang trở nên đỏ rực trong tay, Hoa Tinh không nhịn được muốn ngậm bọn chúng trong miệng tận tình nhấm nháp một phen. Có điều tự hắn cũng sợ đến lúc không thể nhịn được dục vọng đại thịnh, làm cho quan hệ của hai người rơi vào cảnh khó khăn.
Nhẹ nhàng, tiếc rẻ, Hoa Tinh thu hồi song thủ. Than nhẹ nói: "Thực đẹp, ôi!" Đồng thời hữu thủ đặt trên đỉnh đầu Trần Lan, một cỗ chân khí mát mẻ nháy mắt tiến vào cơ thể nàng, khiến nàng bỗng chốc tỉnh lại.
Trần Lan nhìn hắn một cái, trong mắt nói không ra là hổ thẹn hay là cảm kích, có lẽ còn có một chút nhu tình. Đỏ mặt, Trần Lan vội nhặt mảnh buộc ngực ở dưới đất lên, che phong cảnh mỹ lệ trước ngực, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Hoa Tinh khẽ nói: "Thư thư, hiện tại đã tìm không được con rắn rồi, nghĩ rằng nhất định cũng đã đi rồi, thư thư cứ buộc ngực lại trước đi. Thấy thư thư ở bên trong lâu như thế mà không làm được, có phải từ trước đến giờ thư thư chưa từng làm, một người làm có được không?"
Trần Lan nghe nói ngượng không dám ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Đệ đệ, ngươi cứ ra ngoài trước đi, thư thư dùng nhiều thời gian chút thì sẽ xong mà."
Hoa Tinh nói: "Thư thư, vạn nhất lát nữa con rắn đó lại ra đây, xử lý làm sao? Ta xem hãy cứ để ta giúp thư thư một lúc, rất nhanh thì xong thôi." Nói xong bước đến cạnh Trần Lan, thò tay cầm lấy nịt ngực.
Trần Lan hoảng sợ vội lùi ra sau ba bước, nhìn Hoa Tinh bẽn lẽn nói: "Không được, thư thư không cần ngươi giúp, ngươi cứ ra ngoài trước đi, thư thư tự mình làm."
Hoa Tinh kéo nịt ngực, nhẹ nhàng nói: "Thư thư, vừa rồi đệ đệ đã thấy qua, cũng mò mẫm qua rồi, bây giờ thư thư chớ nghĩ nhiều nữa, nâng song thủ lên đi, ta buộc cho thư thư." Nói xong song thủ nhấc song thủ nàng lên, bắt đầu động thủ.
Trần Lan xấu hổ mặt đỏ rực, nhìn hắn một cái, thấy hắn đang nhìn chăm chú vào song nhũ của mình, trong lòng càng hổ thẹn vô bì. Từ nhỏ đến lớn, ngoài chồng mình ra, chưa hề bị người nào nhìn cớ thể mình như thế, Trần Lan cảm thấy ý ngượng nói không ra lời. Phù hiện trên gương mặt.
Hoa Tinh nhìn đôi ngọc nhũ, trong lòng không ngừng cảm thán. Thực đẹp, một điểm vết tích thòng xuống cũng không có, vừa tròn vừa lớn, đường rãnh sâu xa khiến người đắm say. Hoa Tinh không nhịn được lần nữa vuốt ve đôi ngọc nhũ. Có điều lần này rất nhanh, chỉ một cái mà thôi. Sau đó Hoa Tinh đến sát Trần Lan đang bẽn lẽn vô bờ buộc ngực cho nàng.
Trần Lan lúc này đang nghĩ, mình và Hoa Tinh lẽ nào thực là có duyên phận ư? Bằng không sao có thể lúc nguy hiểm nhất thì gặp được hắn, rồi sau đó lại gặp nhau dưới tình hình khó xử này, bị hắn chiếm hết tiện nghi. Lâu nay mình để ý nhất là sự trong sạch, luôn luôn kiên trinh bất khuất, nhưng tại sao ở trong lòng hắn, lại có thể nảy sinh ra toàn thân vô lực, không nghĩ đến cảm giác chống cự nhỉ, chẳng lẽ đây đúng là số mệnh? Có thể ư.
Hoa Tinh mất một hồi rốt cuộc đã bó chặt hai tòa ngọc nhũ nẩy nở trắng nõn của nàng lại. Hoa Tinh khẽ nói: "Thư thư được rồi, có chặt hay không, trong lòng có khó chịu không?"
Trần Lan đích xác cảm thấy rất khó chịu, loại cảm giác này cực kỳ rõ ràng. Có điều nàng chả hề nói gì, chỉ thẹn thùng quay lưng mặc yếm và áo. Đến lúc nàng mặc xong hết, Hoa Tinh lại nhìn nàng, lần này rất lâu, bộ ngực vốn cao vút sừng sững, lúc này hiện ra bằng phẳng biết bao, không có tí ti loại đường cong dụ người nào.
Sau khi làm xong tất cả, Hoa Tinh nói: "Thư thư, bắt đầu từ bây giờ, cô là thị nữ của ta, kêu cô bằng tiểu Tuyết được rồi, nhớ, tên của cô là tiểu Tuyết, sau khi ra ngoài cánh cửa này, ta không gọi cô là thư thư nữa, mà là tiểu Tuyết, cô cũng không gọi ta là đệ đệ nữa, mà là thiếu gia. Bây giờ cô kêu thử mấy tiếng xem, một hồi mới có thể quen được. Hãy kêu một tiếng đi."
Trần Lan nhìn hắn, gọi khẽ tiếng thiếu gia, trên mặt có vẻ bẽn lẽn. Hoa Tinh nói: "Như vậy chưa được, cô phải tự nhiên một chút, bằng không người khác có thể nhận ra sơ hở. Làm lại."
Hai người tiếp tục tập luyện trong tiểu phòng, mất gần nửa giờ, Trần Lan mới đạt được yêu cầu của Hoa Tinh, và cùng hắn rời khỏi khách sạn, đi kiếm Trương Hoa. xem tại Truyện Full
Giữa Hoa Tinh và Trần Lan, sẽ như thế nào nhỉ? Trương Hoa có lợi hại gì với hai người không? Hay là