Điếm Tiểu Nhị Cùng Nữ Ma Đầu

Chương 103




"Dạ Khê Hàn nhớ rõ căn phòng này cách âm cũng không tốt lắm."

**************

Phó Vân Mặc chậm rãi quay đầu lại, cổ chuyển động từng khoảng từng khoảng, còn có thể nghe được tiếng 'răng rắc' tựa như phát ra từ tiếng cửa gỗ cũ kỹ được mở ra đóng lại.

"Cái kia...Nữ ma đầu, chúng ta..."

Phó Vân Mặc còn chưa nói xong, khóe miệng Dạ Khê Hàn gợi lên một nụ cười, làm như gió mùa đông thổi tới, tụ hợp thành một luồng khí ở trong phòng, nàng vươn ngón trỏ cùng ngón giữa ma sát trên Thoát Cốt kiếm, tiết tấu cùng động tác kia, lại làm người ta suy nghĩ bậy bạ...

Tim của Phó Vân Mặc đập có chút nhanh, da đầu cũng có chút căng, cả người đều bắt đầu nóng lên.

"Nữ ma đầu, ta sai rồi."

"Sai?"

Dạ Khê Hàn lau kiếm nghe thấy, giương mắt nhìn Phó Vân Mặc, rồi nói tiếp: "A...Có sai sao?"

"Sai rồi sai rồi."

Phó Vân Mặc tiến tới, quỳ xuống ghé vào đầu gối của Phó Vân Mặc, vô cùng đáng thương mà cọ cọ, nhưng mà Dạ Khê Hàn nhìn thấy, hành vi như vậy chính là lưu manh chiếm tiện nghi của mình.

"Tránh ra."

Dạ Khê Hàn ngữ khí lạnh lùng, động tác trên tay bắt đầu tiếp tục, không chút nào để ý đế dáng vẻ đang giả dạng đánh thương của Phó Vân Mặc, chẳng qua nụ cười lạnh ở khóe miệng đã ôn hòa vài phần.

"Không muốn..."

Nghe ra giọng nói của Dạ Khê Hàn có chút ôn hòa, lá gan của Phó Vân Mặc liền trở nên lớn hơn, đôi tay ôm lấy eo của Dạ Khê Hàn, nàng có thể cảm nhận được cả người Dạ Khê Hàn cứng đờ chốc lát, trong lòng Phó Vân Mặc còn đang đắc ý, lại không chút nào cảm giác được hô hấp của người nọ đã dần dần nặng nề hơn.

"Ngươi...buông ta ra."

Dạ Khê Hàn lại nói một câu, Phó Vân Mặc lúc này rốt cuộc cũng nghe được trong giọng nói của Dạ Khê Hàn xuất hiện tiếng khàn khàn không bình thường.

Nàng buông Dạ Khê Hàn ra, đứng lên, liền ngay lúc người kia mới vừa thở dài một hơi nhẹ nhõm ra, Phó Vân Mặc lại ngồi lên trên đùi của Dạ Khê Hàn, một tay choàng qua cổ của nàng ấy, một tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tuyệt đẹp của Dạ Khê Hàn...

Đầu ngón tay Phó Vân Mặc nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của Dạ Khê Hàn, tựa như có lửa, làm cho mỗi tác phác họa lại càng ửng đỏ nhiều hơn...

"Muốn nếm thử sự lợi hại của Thoát Cốt kiếm không?"

Dạ Khê Hàn tận lực duy trì sự bình tĩnh, tuy rằng nhịp tim của nàng đã bán đứng nàng, đôi mắt đẹp thậm chí cũng đã nhiễm lên một tầng hơi nước.

"Không..."

Phó Vân Mặc chu chu môi, giống như một thiếu nữ, mà Dạ Khê Hàn bởi vì biểu tình này mà vô tình bị trêu chọc đến ý chí, lý trí 'beng' một chút bị chém gãy, lâm vào trạng thái thất thần, chờ lúc nàng hồi phục lại tinh thần, tay phải đã bị Phó Vân Mặc nắm trong tay.

"Lấy tay thay kiếm, giáo huấn ta đi?"

Lời nói lớn mật của Phó Vân Mặc, làm Dạ Khê Hàn nhíu chặt mày, trong lòng hình như có gì đó sắp vỡ tung, cố gắng nhẫn nhịn...

Nhìn bộ dạng cũng ửng đỏ kia của Phó Vân Mặc, nàng vốn dĩ sinh ra rất đẹp, cũng không biết từ chỗ nào học được thuật câu người của hồ ly tinh thế này, nhất tần nhất tiếu* đều mười phần mị hoặc, phong tình vạn chủng...

*一颦一笑 – Nhất tần nhất tiếu: Một cái chau mày một nụ cười tươi.

Dạ Khê Hàn không biết rằng, Phó Vân Mặc vốn dĩ chính là một diễn viên...muốn diễn đến mị hoặc, đối với nàng ấy mà nói không phải là việc gì khó...

"Giáo huấn ta đi, ta làm sai mà..."

Đầu ngón tay của Phó Vân Mặc rơi xuống cổ họng đã chuyển động của Dạ Khê Hàn, mà cổ họng của nàng cũng không tự giác mà chuyển động một chút...

Này...thật muốn mạng mà...

Nhịn...phải nhịn xuống...

Cả người Dạ Khê Hàn bắt đầu đổ mồ hôi, nhíu chặt mày không buông ra, mùi hương trên người Phó Vân Mặc cơ hồ càng ngày càng nồng đậm mà truyền đến cánh mũi của mình, đánh sâu vào trong lý trí không còn thừa được bao nhiêu...

Nhịn không được nữa!

Phó Vân Mặc là một con yêu tinh, Dạ Khê Hàn xem như là kiến thức được rồi!

Độ ấm ở trong phòng dần dần trở nên nóng bỏng, cùng với một ít hô hấp nặng nề không mấy hài hòa, mơ hồ muốn đem tất cả mọi thứ đều thêu đốt đến không còn gì.

"Không muốn người khác nghe thấy, thì nhịn xuống."

Dạ Khê Hàn nhớ rõ căn phòng này cách âm cũng không tốt lắm.

"Uhm...Quả nhiên là nữ ma đầu..."

Bất đắc dĩ, Phó Vân Mặc cắn chặt răng lại, vì ngăn chặn thanh âm của nàng...

Đêm khuya, tất cả động tĩnh ở Tứ Hải lâu đều đã dừng lại, chỉ còn có tiếng côn trùng ngân vang truyền đến, Dạ Khê Hàn nhìn Phó Vân Mặc ở bên cạnh, vẫn ngủ say như cũ, nàng cử động, cả người cũng đau nhức...

Các nàng có phải...quá không tiết chế rồi hay không?

Mặt Dạ Khê Hàn soạt một cái liền đỏ lên, ngay sau đó lại nở nụ cười khổ...

Đau nhưng vui sướng...

Sau khi nàng mặc xong, khoác lấy tấm áo choàng lên đi ra ngoài, nghĩ đến muốn phòng bếp tìm xem có thứ gì ăn không, dù sao...cơm chiều các nàng vẫn chưa có ăn...

Dạ Khê Hàn đã tới Tứ Hải lâu mấy lần, tất nhiên biết phòng bếp ở chỗ nào, chỉ là buổi tối phòng bếp không có nhóm lửa, cho dù là có hay không đại hội võ lâm cũng sẽ như vậy, nhưng mà Dạ Khê Hàn nhớ rõ, vì để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, trong phòng bếp còn sẽ có một ít bánh bao cùng màn thầu, để đêm khuya có khách không mời mà đến để ăn.

Nhưng mà khiến nàng không thể ngờ được chính là, cửa phòng bếp bị mở ra, bên trong có một chút âm thanh, nàng ngừng thở, giấu đi khí tức, từng bước đến gần, cũng không phải nàng nhiều chuyện, chỉ là nhiều năm qua luôn cảnh giác, khiến nàng không thể tùy ý bại lộ bản thân.

"Thu...sư muội, ngươi buông ta ra đi!"

Hử?! Là giọng của Mạc Ly Hề?

Điều này làm cho Dạ Khê Hàn vốn không nhiều chuyện lại trở nên hứng thú, hơn nữa nghe lời của nàng ta, tựa hồ Thu Hồng Y cũng ở đó.

"Ồ...Mạc chưởng môn...đêm khuya ngươi tới đây lấy bánh bao, chẳng lẽ là sợ ta đói sao?"

"Nói bậy!"

Vừa nghe như vậy, thanh âm của Thu Hồng Y quyến rũ động lòng người, giống như yêu tinh câu dẫn, mà Mạc Ly Hề thật ra có chút thẹn quá hóa giận rồi.

Dạ Khê Hàn không dám tiến đến gần quá, dù sao Mạc Ly Hề cũng là cao thủ, đến quá gần, nàng ta sẽ cảnh giác...

"Buổi chiều ngươi chọc ta tức giận, lại nghe nói ta không ăn cơm chiều, liền lén lút vào phòng bếp lấy bánh bao cho ta, không phải sao?"

"Không phải."

Mạc Ly Hề thề thốt phủ nhận, tuyệt không thừa nhận, chỉ là trong giọng nói mang theo ý vị thẹn quá hóa giận, đều là người đứng ngoài cửa nhiều chuyện là Dạ Khê Hàn đây đều nghe rất rõ ràng...

Xem ra...giữa hai nàng sẽ là một câu chuyện xưa thú vị đây...

"Ngươi thừa nhận một chút sẽ chết sao?"

Mạc Ly Hề: "..."

Dạ Khê Hàn: "..."

Dạ Khê Hàn nhịn cười, đảo mắt muốn nhìn cái người luôn luôn bình tĩnh, ôn nhu như nước Mạc tiên tử kia, đến cuối cùng làm sao chống đỡ đến thế công của Thu Hồng Y.

"Điềm Nhi nói đói bụng, ta đã nói một tiếng với Lý chưởng quầy, tự mình tới phòng bếp lấy đồ ăn..."

Thu Hồng Y: "..."

Dạ Khê Hàn: "..."

Dạ Khê Hàn lại nghẹn cười, lần đầu tiên phát hiện, hóa ra nghe trộm lại là chuyện thú vị như thế này.

Thu Hồng Y không nói gì thêm, nhưng mà Dạ Khê Hàn nghe thấy được tiếng bước chân, tựa như Thu Hồng Y đang sắp rời khỏi nhà bếp, mà Dạ Khê Hàn đang lúc sắp sửa rút lui về khúc quanh, thì thanh âm của Mạc Ly Hề truyền đến.

"Cũng...cũng có lấy phần của ngươi nữa."

Tiếng bước chân dừng lại, Dạ Khê Hàn nhướng mày, tiếp tục chờ đợi.

"Không cần, ta không đói bụng."

Thanh âm của Thu Hồng Y không còn dụ hoặc mê người như vừa nãy nữa, nhưng thật ra mang theo vài phần cô đơn, bước chân lại vang lên lần nữa, Dạ Khê Hàn trốn ở trong góc, tránh khỏi tầm mắt của Thu Hồng Y, nhảy lên một cái, Thu Hồng Y hoàn toàn biến mất ở bên trong bầu trời đêm...

Dạ Khê Hàn vẫn không nhịn được mà cảm thán...

Yêu nữ này khinh công quả nhiên vẫn luôn rất lợi hại...

"Ai..."

Một tiếng thở dài truyền ra từ phòng bếp, rất nhanh Mạc Ly Hề cũng rời khỏi phòng bếp, mà Dạ Khê Hàn mới từ trong góc đi ra.

Đã nghe Phó Vân Mặc nhắc qua rằng Thu Hồng Y thích Mạc Ly Hề, tình huống thế này...

Một người có ý, còn người kia thì...

Ôi...

Dạ Khê Hàn cũng ngăn không được mà thở dài, đi vào trong phòng bếp cầm lấy bánh bao và màn thầu liền trở về phòng, Phó Vân Mặc cũng đã tỉnh lại, nhưng mà Dạ Khê Hàn cũng không có nhắc đến tình huống ở trong bếp cho Phó Vân Mặc nghe, hai người sau khi ăn chút gì đó, liền mệt đến tiếp tục ngủ.

- ---------------------

Hôm sau, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị đến Phong Thần đài ở Thiên Cơ thành xem náo nhiệt, mà Dạ Khê Hàn vẫn mang theo một cái mặt nạ bạch ngọc, che khuất nửa gương mặt tuyệt sắc của mình...

Phó Vân Mặc nghĩ: Như vậy cũng tốt, tránh cho người khác thấy dáng vẻ xinh đẹp của Dạ Khê Hàn...

Kinh ngạc với ý niệm chiếm hữu của mình, bỗng nhiên lại cảm thấy hạnh phúc, Dạ Khê Hàn là nữ nhân của nàng...

"Ta theo sau là được."

Dạ Khê Hàn không tiện trực tiếp lộ diện ở Phong Thần đài, cho nên chỉ có thể tìm một nơi ẩn núp tốt để âm thầm quan sát.

"Được...Ta, chờ ngươi."

Phó Vân Mặc chưa bao giờ nghĩ tới, vừa mới chia lìa, lại liền bắt đầu tưởng niệm...

Nam Côn Luân: "..."

Lần thứ hai đi đến Phong Thần đài, nơi này vẫn chật như nêm cối, mà Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân hai người giống như hai con chuột luồn lách lên phía trước, chiếm một vị trí tốt, vốn dĩ có một số người bất mãn đối với hành vi đến sau mà chiếm vị trí tốt của Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân mà rất khinh thường, bất quả cảm giác được trên người hai người truyền tới cảm giác áp bách, liền không dám nói gì thêm.

Ở đây là giang hồ, chính là dùng nắm đấm để nói chuyện.

Ánh mắt của Phó Vân Mặc nhìn các môn phái ở trên Phong Thần đài, tam đại môn phái, Thiên Duyên phái, Thần Nhận phái và Thương Vân phái đều ở đó, bên trong cũng có không ít gương mặt quen thuộc, mà Mạc Ly Hề hiển nhiên rất nhanh liền thấy được Phó Vân Mặc, ánh mắt của hai người giằng co trong phút chốc...

Phó Vân Mặc gật đầu, mỉm cười, một nụ cười tựa như sự thoải mái giữa bằng hữu cũ gặp lại nhau, tâm của Mạc Ly Hề bỗng nhiên đau đớn một chút, rồi lại cảm thấy tảng đá lớn trong lòng chợt buông xuống được...

Cơ hồ có gì đó, cũng đã trở lại bình thường...

Ánh mắt của Phó Vân Mặc dừng lại trên người của Sở Hồng Phi, hắn một thân hắc y, trên cánh tay cột lấy mảnh vải màu trắng, đây là trang phục trong nhà có tang.

Nhìn thấy dung mạo tiều tụy của hắn, râu cũng chưa cạo sạch, hai con ngươi đều ửng đỏ, hiển nhiên là quá mệt mỏi.

Sở Hành qua đời, Sở Hồng Phi chắc đã biết rồi?

Vậy...hắn có biết chuyện từ đầu đến cuối không?

Nam Côn Luân bắt gặp Thương Vân phái, thấy được Ninh Mẫn Nhi, trong lòng vui vẻ, mà Ninh Mẫn Nhi cũng như chú ý đến, nhìn về phía Nam Côn Luân, thiếu nữ cũng nở ra một nụ cười sáng lạn, vẫy tay về phía hắn, mà Nam Côn Luân cũng vẫy tay của phía nàng ấy, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh kia cũng nhiễm một tầng ửng đỏ.

Phó Vân Mặc không nhịn được mà cảm thán, Nam Côn Luân rốt cuộc cũng phải tìm hạnh phúc của riêng mình...

Lúc này Phó Vân Mặc nhìn về phía khác của Phong Thần đài, là hai đại sơn trang ở trên giang hồ, Linh Lung sơn trang và Nguyệt Lạc sơn trang.

Linh Lung sơn trang cách Nguyệt Lạc sơn trang khá xa, chọn một vị trí tương đối trống trải, mà Tuyết Tâm ngồi ngay ngắn, mặt không biểu cảm, ngay cả cười, cũng không có.

Viên Uyên ở phía sau, thần sắc cũng nghiêm túc mà nhìn, cũng không có cảm xúc...

Mà Trang chủ của Nguyệt Lạc sơn trang – Nhạc Văn Quân nhìn các môn phái mang theo đệ tử, so với lúc trước ít hơn một nửa, lộ ra biểu tình tiếc hận, chỉ là ý cười ở đáy mắt làm thế nào cũng không che dấu đi được...

Mà Nhạc Lâu Phong dù không có tu vi cao như cha của hắn, nét cười khinh thường ở khóe miệng kia, làm người khác cảm thấy không thoải mái...

"Chư vị, Thành chủ hôm nay vẫn để lão phu tới chủ trì đại hội võ lâm lần này, mong rằng chư vị dành cho Thành chủ một chút thể diện, đừng động võ, bình tâm tĩnh khí một chút..."

Tằng lão của Thiên Cơ lâu đi lên Phong Thần đài, có lẽ cảm thấy luồng khí hận thù, liền lập tức giảm bớt cảm xúc của mọi người, trên mặt vẫn mang theo ý cười phong kinh vân đạm, bộ mặt hiền lành, chỉ là mắt sáng như đuốc, đều để tất cả mọi người ở trong mắt, thế nhưng ngược lại giống như cao nhân thế ngoại đứng ở ngoài cuộc.