Phong Đại hôn, sờ soạng khắp vai Nhật Huy. Đến chỗ gáy hắn vén hết tóc lên, hôn liếm gáy Nhật Huy thật lâu. Nhật Huy cảm nhận được nguy hiểm, vội lấy tay che gáy, sau khi tạo kết alpha sẽ nảy sinh ham muốn đánh dấu. Đúng như cậu đoán, hai tay cậu vừa ôm gáy thì hắn chuyển từ hôn thành cắn, cắn đến nỗi chảy máu tay, còn dùng sức gỡ tay cậu ra. Cậu cắn răng nhịn đau, tay ôm chặt gáy, sống chết không buông.
- Đừng đánh dấu! Đừng đánh dấu! Cậu không được đánh dấu tớ!
Hắn cạy tay không được nên bỏ qua, chuyển qua cắn vai cậu, thì thầm:
- Huy à, phoremone của cậu thơm quá.
Hai luồng phoremone hòa quyện, quấn quýt, dần dần tản đi. Kỳ phát tình của cậu dịu bớt, không còn cảm giác khô nóng, thèm khát tình dục dữ dội. Cậu vẫn đề phòng, tay ôm chặt gáy, mặc hắn muốn làm thì làm. Hai người đã quan hệ, vậy sau này mối quan hệ giữa cậu và hắn là gì? Cậu mờ mịt, cậu không biết, cậu không tài nào ghét hắn được, việc xảy ra phần lớn là lỗi của cậu. Cách đây hai tiếng cậu thích hắn, hiện tại... cậu không rõ. Hắn thấy cậu im lặng, hôn vành tai cậu, hỏi:
- Cậu sao vậy? Tớ đè lên cậu nặng lắm à?
Hắn nhổm người dậy, vừa chuyển động chỗ tạo kết ở con quái vật hơi xê dịch, cọ lên vách thịt làm cậu đau muốn chết. Cậu la lên:
- Đau quá! Cậu đừng cử động, chỗ tạo kết cọ rách tớ mất.
Mắt Nhật Huy rơm rớm nước. Phong Đại lại nằm đè lên cậu, hắn chống tay, không để trọng lượng cơ thể dồn xuống. Một tay hắn vòng qua mặt cậu để cậu gối lên tay hắn, lau nước mắt cho cậu. Cậu giờ nhem nhuốc, bẩn thỉu, người lăn qua lộn lại chẳng còn chỗ sạch. Hắn đỡ hơn một chút, lúc làm được một nửa hắn đã tụt hết quần với giầy nên thân dưới dính bụi nhiều, thân trên chỉ dính một ít bụi từ người cậu, trông sạch sẽ hơn. Hắn cảm nhận được kết đang tiêu bớt, dỗ dành cậu:
- Sắp xong rồi, mấy phút nữa tớ rút ra được.
Nhật Huy không trả lời, không thèm liếc nhìn hắn, thẫn thờ nhìn đồ đạc linh tinh. Phòng rất tối, ánh sáng từ ô thoáng hắt vào không đủ soi sáng dù giờ là thời điểm ánh sáng mạnh nhất trong ngày. Phong Đại cảm nhận được Nhật Huy khác thường, hắn hỏi:
- Cậu giận tớ hả?
Phong Đại kéo mặt cậu quay về phía hắn, giải thích:
- Tớ đâu cố ý làm vậy. Huy, tớ đang giúp cậu đấy. Tớ với cậu thích nhau, chúng mình xảy ra quan hệ không có gì bất thường, hơi sớm so với dự định của cậu thôi. Cậu khó chịu phải bảo tớ, như thế tớ mới biết sửa. Nói cho tớ biết được không? Cậu bơ tớ tớ lo lắm. Chuyện cũng đã rồi, tớ sẽ chịu trách nhiệm, sau này tớ sẽ chăm sóc cậu, tớ không thể mặc kệ cậu. Huy à, tớ thích cậu lắm, thích từ bé, bây giờ vẫn thích. Cậu nói chuyện với tớ đi.
Không biết có phải do phát sinh quan hệ không mà nghe hắn nói vậy cậu hơi mủi lòng. Mắt cậu còn đỏ, hơi sưng do khóc nhiều, tiếng hơi khàn:
- Tớ không cần cậu chịu trách nhiệm. Lỡ một lần, không phải việc quan trọng. Tớ không cần cậu quan tâm. Tạm thời tớ không muốn gặp cậu.
Kết tiêu hẳn, Phong Đại rút con quái vật ra, phần đỉnh đầu thoát khỏi lỗ nhỏ còn có tiếng "póc", hắn bắn rất nhiều, tinh trùng ào ào tràn khỏi lỗ nhỏ. Nhật Huy như được đại xá, vị trí kết kẹt lại rất đau, phần hông phải tiếp nhận một đợt đâm rút liên tục mà chân mềm nhũn. Hắn nâng cậu dậy, để cậu ngồi trong lòng, đầu tựa vào vai hắn, cậu vẫn không bỏ tay khỏi gáy. Hắn vuốt ve mặt cậu, kiên quyết nói:
- Tớ sẽ chịu trách nhiệm. Huy, tớ nghiêm túc với cậu, nếu không có việc này tớ cũng không thay đổi ý định muốn ở bên cậu. Chẳng qua xui rủi làm tớ với cậu ngủ... à không, làm chúng mình vượt qua giới hạn. Dù sao khi vào đại học cậu cũng sẽ đồng ý với tớ, coi như đẩy nhanh tiến trình mấy tháng. Cậu đừng nghĩ nhiều rồi bơ tớ. Giữ hết mọi thứ trong lòng rất khó chịu, cậu hiểu mà.
Cậu trầm mặc. Hắn nâng mặt cậu lên, ép cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, chóp mũi cọ vào nhau. Giọng hắn thay đổi, chất vấn ngược cậu:
- Hay là cậu ghét tớ? Cậu ghét việc đụng chạm với tớ? Cậu muốn alpha khác chịch cậu chứ không muốn tớ? Cậu thà dạng chân ra cho chúng nó còn hơn ở bên tớ?
Giọng hắn pha chút tức giận, nói năng quá đáng. Cậu hơi sợ, đẩy đầu hắn dịch một chút, giọng lắp bắp:
- Không... không ghét.
Lúc cậu hiểu mọi thứ thành ra thế này là do cậu bất cẩn thì cậu không ghét hắn được. Giọng Phong Đại hòa hoãn hơn:
- Lúc tớ chạm vào cậu cậu có ghét không?
Nhật Huy quay mặt đi, Phong Đại bắt cậu nhìn hắn, không cho lảng tránh, bày ra vẻ hôm nay phải nói chuyện đàng hoàng. Cậu nghĩ, nói thật:
- Tớ ghét lúc cậu lột đồ tớ. Cậu ép tớ, mắng tớ, sờ tớ dù tớ không đồng ý. Lúc đấy cậu đáng sợ lắm, tớ sợ.
Hắn ôm hai má cậu, kiên nhẫn giải thích:
- Ban đầu tớ hơi mất kiểm soát, tớ xin lỗi, là tớ không đúng. Những alpha khác còn điên cuồng hơn nhiều. Cậu có biết nếu là alpha khác chúng sẽ chẳng chần chừ chịch cậu ngay lập tức, không nới lỏng hay dỗ cho cậu yên tâm, chúng cũng chẳng cần cậu chấp thuận. Omega lúc phát tình như miếng thịt để trước miệng sói, sói sẽ không bỏ qua miếng thịt, sói sẽ xé tan, ăn sạch sẽ miếng thịt đấy. Cậu hiểu không?
Phong Đại dọa dẫm tiếp. Nhật Huy nuốt nước bọt, người hơi lạnh, tưởng tượng theo viễn cảnh hắn vẽ ra mà rùng mình. Nói vậy việc hai người bị nhốt trong phòng dụng cụ, cậu phát tình khi ở cùng hắn là may mắn? Cậu ngờ vực, suy nghĩ bị hắn dẫn dắt. Phong Đại nhìn cậu chằm chằm, nói tiếp:
- Cậu không ghét lúc quan hệ với tớ đúng không?
Cậu nhớ lại, mặt đỏ bừng, cậu thực sự không ghét, nó còn khá thoải mái, kỳ phát tình chưa kết thúc nhưng nhờ quan hệ với alpha mà nó dịu đi nhiều. Cậu gật đầu. Hắn hỏi tiếp, hỏi dồn dập:
- Cậu có thoải mái không? Có sướng không? Tớ làm cậu bắn hai lần liền. Cậu cũng thích làm vậy với tớ, đúng không? Cậu không ghét việc tớ ôm cậu, hôn cậu, cậu thích đúng không? Cậu thích tớ, làm với người cậu thích không hề sai trái. Hơn nữa không có thuốc ức chế, chỉ có đúng một cách để áp chế kỳ phát tình của cậu, đấy là làm tình.
Phoremone của hắn đột nhiên dâng cao, chúng không cường liệt mà dịu dàng bao bọc Nhật Huy, xoa dịu bớt sự khô nóng khi kỳ phát tình chưa hết, cũng làm cậu vô thức ỷ lại hắn.
- Ngoan, trả lời tớ đi. Cậu chỉ cần nói thích thôi tớ sẽ hiểu. Không nói thì gật đầu, tớ sẽ tự hiểu.
Nhật Huy mấp máy môi, những thứ hắn nói đều đúng, nhưng cậu không tài nào nói ra khỏi miệng. Cuối cùng cậu gật đầu. Phong Đại thở phào, mỉm cười, hắn nhẹ nhàng hôn môi cậu, gỡ tay cậu khỏi gáy. Cậu cự lại, hắn trấn an cậu:
- Tớ sẽ không đánh dấu cậu. Tớ thề. Tớ thích cậu lắm, tớ sẽ trân trọng cậu, không làm cậu tổn thương.
Cậu chần chừ, hắn vừa hôn vừa nỉ non một hồi cậu mới thả lỏng. Theo nụ hôn mà con quái vật tỉnh, chọc vào đùi cậu. Cậu biến sắc đẩy hắn ra, cậu không chấp nhặt lần quan hệ ban nãy không có nghĩa cậu đồng ý làm tiếp. Hắn giữ cậu lại, không cho cậu rời đi. Hắn để cậu ngồi lên một bên đùi, không để con quái vật chọc vào người cậu, nó chỉ đập vào tầm mắt của cậu. Cậu nuốt nước bọt, to quá, trên thân nó vẫn còn dính nước từ lỗ nhỏ cậu tiết ra. Nhìn lại bản thân cậu chết điếng, cậu trần truồng, cả người lõa thể ngồi trong lòng hắn, hắn cũng không mặc gì trên người.
Phong Đại biết không thể tiếp tục, thả Nhật Huy ngồi xuống nệm, cố kìm nén. Hắn mặc quần áo, người hắn bẩn ít. Nhật Huy bẩn hơn hắn nhiều, hắn lấy tạm cái giẻ cũ lau nệm phủi bớt bụi trên người cậu.
- Chịu khó tí nhé, lát về tắm sau.
Nhật Huy không để ý, cầm giẻ tự phủi, không để hắn làm. Chỗ mông hãi hùng nhất, nhớp nháp nào là tinh trùng, nước từ lỗ nhỏ quyện cùng bụi. Cậu đợi tinh dịch không chảy nữa, lau sơ qua, mặc đồ vào, dùng cái giẻ nhàu nhĩ cố xóa dấu vết hai người lăn lộn dính trên nệm. Phong Đại ngồi bên cạnh, phòng tối và đang bận nên Nhật Huy không thấy được vẻ mặt hắn thay đổi. Mắt hắn hơi trợn, đuôi mắt trùng xuống thể hiện sự vui vẻ, môi cười vặn vẹo, nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống.
Mặt cậu nhem nhuốc, cậu quệt mặt vào vai áo. Phong Đại giữ mặt cậu, lấy tay áo cẩn thận chùi mặt cho cậu, dù không sạch hẳn trông cũng sáng sủa hơn. Cậu nghĩ thông suốt nên lúc hắn chạm vào cậu hơi gồng người, thả lỏng rất nhanh.
- Được rồi, sạch hơn rồi.
Cậu lí nhí:
- Cảm ơn.
Không gian mờ tối, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở đều đều của hai con người ngồi cạnh nhau.