Phong Đại bắt đầu kiểm tra điện thoại của Nhật Huy xem cậu liên lạc với ai, hỏi kĩ thông tin, mức độ thân thiết, xem lịch sử trò chuyện. Lúc đầu mấy ngày ngó một lần, dần dà thành ngày nào cũng xem. Cậu biết tính hắn hay ghen, từ lúc gây hấn cùng Bích Hân cậu đã hiểu. Tin nhắn với bạn bè chỉ có vậy, ai cũng bận ôn thi nên toàn lời hỏi giải đề, than thở. Cậu chẳng làm gì mờ ám nên không để ý, hắn muốn xem gì cũng kệ.
Phong Đại muốn biết mật khẩu máy Nhật Huy. Cậu tin tưởng nên cho hắn. Hắn cũng cài đặt face id của cậu ở điện thoại hắn, cả mật khẩu cũng nói với cậu. Dù vậy cậu không hề động vào. Hắn ở cạnh cậu suốt, mối quan hệ của hắn nghèo nàn không để đâu cho hết. Quanh đi quẩn lại chỉ có cậu, Đăng Hiệu, Quang Nhật, bố mẹ, thầy cô. Nhật Huy rất ngạc nhiên vì ngay cả ở trường cũ hắn cũng không có bạn, cũng không thích giao du tiếp xúc với người khác. Vẻ ngoài đẹp trai đấy nhưng hễ ai muốn làm quen đều bị phũ không thương tiếc. Từ lúc gặp cậu là ngoại lệ. Cảm giác mình đặc biệt không khiến cậu vui mà thấy thương hắn. Nói thật chứ không có bạn bè rất cô đơn.
Phong Đại âu yếm Nhật Huy xong, nghe cậu cảm thán tính cách hắn cần thay đổi để có bạn. Hắn cắn môi cậu, rầm rì:
- Cậu là bạn thân tớ, tớ chẳng cần người khác.
- Được rồi, chúng mình từ bạn thân thành người yêu mà. Cậu vẫn nên thay đổi đi, sau này còn học đại học, đi làm, cậu không thể chỉ chơi với mỗi tớ được.
- Không cần.
- Trời ơi, ông tướng của tôi ơi! Đại học có thể không cần chứ đi làm rất cần nha. Cậu tự cô lập bản thân chỉ thiệt mình thôi. Cậu định làm nghề gì để không tiếp xúc với mọi người?
- Làm IT, không cần nói chuyện với người khác.
Nhật Huy bẹo má Phong Đại, nằm sấp lên ngực hắn, chọc chọc cơ ngực săn chắc.
- Vẫn phải tiếp xúc nha, nhưng không nhiều bằng mấy công việc khác. Làm IT thì khác với tớ rồi, tớ định học thiết kế đồ họa.
Học đồ họa cần đầu tư trang thiết bị máy tính và bảng vẽ. Nhật Huy tính sau khi vào đại học sẽ đi làm thêm rồi mua dần, còn tích tiền trả năm mươi triệu Phong Đại cho cậu vay. Phong Đại không đồng ý.
- Tớ nuôi cậu, cậu không cần đi làm, mỗi ngày ở nhà với tớ là được. Thi xong bố tớ cho tớ khu nhà trọ kia, một tháng có hơn sáu mươi triệu, dư sức mua đồ cho cậu.
Nhật Huy trợn mắt, đúng là nhà giàu, nói số tiền lớn như thế không chớp mắt. Cậu không muốn phụ thuộc vào hắn. Hiện tại cậu không có thời gian đi làm, sau khi thi đại học xong dư dả thời gian chắc chắn cậu sẽ đi tìm việc. Cậu cần độc lập về kinh tế, như vậy ở cạnh hắn mới không bị dị nghị, bố mẹ hắn cũng sẽ thoải mái với cậu.
Phong Đại chẳng quan tâm suy nghĩ của người khác. Tình cảm của hắn với bố khá nhạt, mẹ kế hầu như hắn không tiếp xúc, mối bận tâm của hắn chỉ có Nhật Huy. Hắn không phán xét dự định của cậu, nhưng cậu có thực hiện được hay không còn phải xem tiến trình xây dựng tổ ấm của hắn.
Phong Đại khóa phòng rồi ôm Nhật Huy đi ngủ. Hiện tại hắn đều ngủ ở phòng cậu hoặc kéo cậu sang phòng hắn, không chịu ngủ riêng. Nhật Huy phát hiện Phong Đại có tật xấu. Mỗi khi ở trong phòng hắn đều khóa cửa để hai người có không gian riêng tư, không để bọn trẻ con làm phiền. Đây là thói quen từ trước đến giờ của hắn.
Nếu chỉ vậy thì Nhật Huy không phiền, nhưng ngay cả lúc hắn ra ngoài cũng khóa cửa lại để cậu ở bên trong, mấy lần cậu phải gọi điện cho hắn tới mở cửa. Chìa khóa các phòng Phong Đại giữ, cậu không thể gọi Quang Nhật hay cô giúp việc tới mở. Cậu nhớ hồi nhỏ hắn với cậu ở cùng nhau mấy ngày hắn cũng bắt cậu ở trong phòng không cho ra ngoài. Không phải việc gì to tát nhưng về lâu về dài sẽ gây khó chịu. Gần ngày thi việc ôn tập choán hết tâm trí, cậu định thi xong sẽ nhắc khéo hắn. Hiện tại ăn nhờ ở đậu, góp ý cách sống của người khác trong chính căn nhà của họ không hay.
Phong Đại càng lúc càng ưng Nhật Huy. Bé ngoan của hắn luôn luôn nghĩ tốt cho hắn, khiến hắn chỉ muốn nuốt luôn vào bụng.
Kỳ thị đại học cuối cùng cũng tới. Địa điểm thi đại học được sắp xếp ở các trường trung học phổ thông và đại học trong địa bàn thành phố HN, danh sách thi xếp theo bảng chữ cái. Tên Nhật Huy và Phong Đại cách nhau gần, cả hai thi chung một trường. Cách ngày thi ba ngày thầy Tấn dừng việc ôn tập để cả hai nghỉ ngơi, mỗi ngày xem lại công thức một chút, không ôn luyện để tránh quá tải.
Phong Đại làm bài rất tốt, Nhật Huy làm bài ở mức khá. Cậu dò lại đáp án từ bạn bè, lời giải mấy trung tâm luyện thi đăng lên mạng thấy rất khả quan, có lẽ sẽ dư ít điểm so với mục tiêu cậu đề ra.
Sau hai tuần có kết quả. Tổ hợp 3 môn đăng ký xét tuyển đại học của Nhật Huy được 25,75 điểm, Phong Đại được 27 điểm. Nhật Huy nhảy cẫng lên ôm Phong Đại, điểm cao hơn dự tính của cậu tận 1 điểm. Thi đại học đã xong, vướng mắc lớn của đời học sinh đã được giải quyết.
Nhật Huy báo kết quả cho thầy Tấn, thầy Tấn rất vui, hẹn thời gian đi ăn chúc mừng và tặng thưởng. Tin nhắn tới tấp gửi đến hỏi điểm, facebook một loạt bài đăng khoe điểm, Nhật Huy ôm điện thoại tán gẫu cùng bạn.
Bên Phong Đại vắng vẻ. Hắn gọi điện cho bố thông báo điểm. Ông chúc mừng rất lớn:
- Giỏi lắm, không làm bố thất vọng. Từ tháng này con giữ tiền trọ của dãy nhà kia nhé, không cần gửi lại cho bố. Con định gửi hồ sơ vào trường nào? Nếu xa quá bố sẽ mua một căn nhà gần đấy để tiện đi học.
- Vâng, con cảm ơn.
Hai bố con nói chuyện thêm vài câu rồi cúp máy. Quay sang Nhật Huy đang nói chuyện điện thoại với bạn. Đây là hội bạn ở trường CTN, sau khi ổn định Nhật Huy mới nhắn tin lại. Vì vướng ôn thi nên cả nhóm chưa gặp nhau, giờ có điểm thi rồi mấy hôm nữa sẽ tụ tập một bữa, tiện thể giới thiệu Phong Đại cho họ.
Hôm nay Nhật Huy sang nhà Phong Đại xem điểm. Quang Nhật với Đăng Hiệu chơi ở dưới nhà, Phong Đại không cho bọn nó lên đây. Nhật Huy nằm sấp trên giường, nhìn từ sau mông rất cong và vểnh. Phong Đại nắn nắn mông cậu, nhéo một cái. Nhật Huy giật mình lườm hắn, cậu đập tay hắn, để điện thoại xa ra, nói rất nhỏ:
- Đừng nghịch, tớ đang nói chuyện.
Hắn không nghe, tiếp tục xoa bóp mông cậu. Ở giữa hai rãnh mông hắn căn đúng chỗ có lỗ nhỏ chọt vào. Cách hai lớp quần nên chỉ cho vào được nửa đốt ngón tay, hắn xoay xoay ngón tay, kéo ra rút vào. Tay hắn luồn qua gấu áo cậu sờ soạng bụng, luồn lên trên bắt lấy đầu ti gảy gảy. Người cậu tê tê, mặt hồng một mảng, hắn đang dụ dỗ cậu. Cậu không tiếp chuyện bạn nữa, bịt miệng lại sợ rên thành tiếng.
Phong Đại chọt mông Nhật Huy nhanh hơn, dùng thêm sức để một đốt ngón tay đi vào trong lỗ nhỏ. Bên trong bị chơi đùa nhiều nên giờ rất nhạy cảm, bắt đầu có nước rỉ ra. Cậu giữ chặt tay hắn, lắc đầu ý bảo dừng lại. Hắn với tay tắt điện thoại của cậu, lật người cậu lại lột đồ. Cậu giữ tay hắn không cho hắn tiếp tục, cười khổ:
- Mấy hôm trước làm rồi mà.
- Hôm nay chưa làm. Ngoan, chiều tớ đi, thèm quá. Làm xong tớ dẫn cậu đi uống trà sữa. Nhanh lên nào, cái của tớ sắp nổ tung đây. Lỗ nhỏ này chảy nhiều nước vậy chứng tỏ đói ăn lắm. Nào, để tớ chăm sóc nó.
Nhật Huy ngượng chín mặt, cứ lúc thân mật hắn sẽ nói tục. Cậu biết không chống cự nổi nên đành buông xuôi.
Nhu cầu của Phong Đại rất cao. Sau khi thi đại học xong cậu bị hắn lật qua lật lại tơi tả, có ngày bị làm tới năm lần, hôm sau vẫn bị đè ra làm tiếp. Hắn nói đây là đền bù cho thời gian phải kìm nén. Cũng may cơ thể omega thích ứng tốt với tinh lực của alpha, dù vậy cậu vẫn mệt. Sau một tuần không thể chịu đựng tần suất này cậu dẫn Đăng Hiệu về phòng trọ, chính thức kết thúc thời gian ở chung ôn thi.
Phong Đại đang ăn quen mùi tất nhiên không nhịn được. Hắn thường xuyên sang phòng trọ Nhật Huy chơi, kì kèo muốn làm chút chuyện người lớn. Cậu bị năn nỉ nhiều xiêu lòng, mấy hôm trước tới nhà hắn nửa ngày. Tất nhiên nửa ngày này chỉ ở trong phòng quấn quýt nhau. Hôm nay có điểm thi cậu mới sang nhà hắn tiếp, không ngoài dự đoán lại bị "ăn" sạch sẽ.