Phong Đại thả gáy Nhật Huy ra, nắm cằm cậu hôn sâu, đầu lưỡi đảo loạn lên, vồ vập như sói đói. Nhật Huy vội bao tay quanh gáy, bảo vệ bản thân trước sự mất kiểm soát có thể ập tới bất kỳ lúc nào.
Phong Đại vẫn để Nhật Huy nằm sấp, vén áo cậu lên tận gáy, rải dấu hôn khắp lưng cậu. Một tay hắn nhéo đầu ti cậu, một tay vuốt ve cậu nhóc ỉu xìu, thỉnh thoảng xoắn vài sợi lông thưa trên đầu cậu nhóc. Nhật Huy không muốn thân mật với Phong Đại đến mấy thì dưới sự vuốt ve, đụng chạm phản ứng sinh lý vẫn xảy ra. Đầu ti cậu tê tần, cậu nhóc cương lên, rỉ nước trong lòng bàn tay to dày. Cậu úp mặt xuống gối, không muốn để lộ vẻ mặt thoải mái xen lẫn khổ sở với hắn.
Phong Đại kéo cổ áo Nhật Huy lộ vai, cắn mạnh vai cậu. Dấu răng hằn đỏ sậm như sắp bật máu. Nhật Huy đau phải bặm môi lại để không rên thành tiếng. Phong Đại nâng mặt Nhật Huy lên, mút môi cậu mấy giây, sau đó hết day cắn rồi hôn phớt. Hắn nói đầy thích thú:
- Huy ơi, em cứng rồi này.
Nhật Huy xấu hổ lẫn không cam lòng vì hắn biết quá rõ cơ thể cậu, biết chỗ nào nhạy cảm nhất mà động chạm. Cậu quay mặt đi, không cho Phong Đại hôn nữa. Tại sao hắn có thể cư xử như bình thường vậy? Giống như việc hai người cãi vã chỉ là tưởng tượng của cậu. Động tác, lời nói, ánh mắt của hắn y hệt thời điểm hai người mặn nồng, cậu chưa biết bộ mặt thật của hắn.
- Anh đừng nói nữa.
Cậu nhóc cứng lên, lỗ nhỏ theo đấy hưởng ứng, bắt đầu rỉ nước. Hắn nhanh nhạy phát hiện ra, tay xoa nắn đầu ti đổi hướng, hai ngón tay đâm vào lỗ nhỏ dễ dàng, không bị cản trở như hồi nãy, khuấy đảo vách thịt ấm nóng, đâm vào rút ra. Con quái vật cạ nhiệt tình vào hông Nhật Huy để vơi bớt cảm giác căng tức, sốt ruột muốn xông vào trong.
Phong Đại hôn bàn tay bao quanh cổ Nhật Huy, lưu luyến vết sẹo chỉ còn hơi mờ. Đây là dấu ấn đánh dấu lần ân ái đầu tiên của cả hai. Hắn thích nó, tiếc là vết sẹo sắp mờ hẳn, tiệp với màu da cũ của cậu.
- Sao không được nói, hửm? Trước giờ anh vẫn nói mà.
Nhịp thở của Nhật Huy tăng lên, giọng hơi run:
- Không thích nghe, anh toàn nói bậy bạ.
- Anh nói sự thật mà. Ngủ với nhau bao nhiêu mà em vẫn ngại, anh thích lắm ấy. Huy ơi, em cứ thế anh sẽ chịch em không xuống được giường luôn.
Nói xong Phong Đại vói đầu lưỡi vào lỗ tai Nhật Huy, đầu lưỡi xoay vòng tròn. Nhật Huy rùng mình, bên dưới nước rỉ nhiều hơn, lỗ nhỏ mềm mại, ướt át, ấm nóng hút lấy ngón tay đang chu du bốn phía. Phong Đại lập tức chen vào thêm một ngón nữa, ba ngón căng miệng lỗ nhỏ ra, lúc đi vào đều cố tình ấn vào vị trí tuyến tiền liệt. Mông Nhật Huy nhổm lên, người giật giật, ngón chân co quắp lại vì cơn sướng ập tới. Cậu nhóc hưng phấn muốn bắn. Phong Đại nắm chặt lấy cậu nhóc không cho nó phóng thích.
- Ưm...
Nhật Huy không nhịn được rên ra tiếng, vừa tức bản thân sa vào tình dục vừa tức Phong Đại cố tình làm vậy. Cậu cắn chặt răng, không nức nở xin hắn buông tay như ngày trước.
Tay Phong Đại đâm vào rút ra càng nhanh, tay kia vuốt cậu nhóc cũng tăng tốc.
- Có thích không? Bé cưng của anh thích không hả? Có muốn bắn không?
Giọng điệu của Phong Đại càng lúc càng ngả ngớn, thiếu đứng đắn, y như lưu manh trêu chọc con nhà lành.
- Không trả lời anh đâm vào bây giờ. Anh chưa đeo bao đâu đấy. Có thích có em bé luôn không hả?
Nhật Huy vừa tức vừa sợ, cuối cùng vẫn phải chiều theo hắn.
- Thích... ưm... thích... em muốn bắn.
- Ngoan lắm, lát còn thích hơn thế này nhiều.
Nhật Huy cắn gối, cảm giác sung sướng lẫn ghê tởm đan xen lấn lướt nhau khiến cậu khổ sở. Phoremone của Nhật Huy toả ra đứt quãng, lúc nhiều lúc ít, không quấn lấy phoremone của Phong Đại. Cậu tự nhủ phải tỉnh táo, không được để khoái cảm xác thịt chi phối. Cậu chỉ đang giả vờ thuận theo hắn để trốn khỏi hắn, không thể buông thả bản thân để tận hưởng niềm vui sướng khi đôi lứa quấn quýt.
Ba ngón tay căng lỗ nhỏ ra hết cỡ, vách thịt bên trong mấp máy đòi ăn. Phong Đại không thể nhịn được nữa. Hắn rút tay, kéo quần đùi xuống qua mông chứ không tụt ra, đeo bao cao su, kéo cánh mông Nhật Huy sang hai bên, đâm lút cán. Nhật Huy bắn luôn, cả người đỏ ửng, run rẩy, tay ôm quanh gáy buông lỏng một chút.
Phong Đại thở ra một hơi thoả mãn, không đợi Nhật Huy hồi sức đã chuyển động. Hắn liếm khoé môi, ánh mắt toát đầy sự tham lam, điên cuồng, phoremone kẹo sữa tản ra nồng đến ngọt ngấy, bao trùm hết phoremone bạc hà thơm mát. Omega của hắn, tình yêu của hắn, tất cả mọi thứ sắp chuẩn bị xong rồi, giờ hắn chẳng cần giấu diếm, đóng kịch làm gì.
- Huy à, em có biết hôm gặp em đi xem nhà trọ anh đã muốn đè em xuống không? Anh muốn đánh dấu em từ lúc đấy, biến em thành omega của anh, nhốt em lại không để em chạy mất. Nhưng anh không làm thế. Em biết tại sao không?
Nhật Huy run run, lời hắn khiến cậu tỉnh táo. Cậu bao chặt gáy lại, túm cả phần gấu áo bị vén lên cổ chèn vào để tránh Phong Đại hưng phấn quá mất kiểm soát. Cậu không muốn nghe tiếp, không ngờ ngay từ đầu hắn đã có ý xấu với cậu. Cậu ngu ngốc coi hắn là ngôi sao may mắn của mình, có chuyện gì cũng tâm sự với hắn, khi yêu cũng móc tim móc phổi ra. Toàn là lừa dối, ngay từ đầu đã chẳng có gì là thật. Trái tim cậu đau nhói, trong một ngày mà hắn dày vò tinh thần và thể xác cậu kiệt quệ. Hắn thật đáng sợ, thời gian ngọt ngào vừa qua cứ như một giấc mơ, không ngờ hắn có hai mặt trái ngược tới vậy.
Phong Đại càng lúc càng hưng phấn, hông đâm càng nhanh càng mạnh, con quái vật căng to hơn. Nhật Huy cảm giác mình bị nong ra một ít, tê rần sung sướng.
- Vì anh yêu em, từ bé anh đã yêu em rồi. Chúng mình chắc chắn là định mệnh của nhau. Anh muốn tạo nên tổ ấm hoàn hảo nhất, trao cho em những thứ tốt nhất. Anh không ép em vội, anh biết làm thế em sẽ ghét anh. Anh muốn em chấp nhận anh, yêu anh. Huy ơi, anh yêu em lắm, em không thể bỏ anh được. Anh sắp hoàn thành rồi, đến lúc đấy không có điều gì có thể chia cắt chúng mình.
Nhật Huy nơm nớp lo sợ, bất an tràn ập cõi lòng. Hoàn thành cái gì? Phong Đại sắp làm gì mà không thể chia cắt họ được? Hắn định giết cậu à? Tay chân cậu mềm nhũn, run rẩy. Cậu không muốn chết. Cậu còn phải chăm lo cho Đăng Hiệu, cậu không thể chết. Cậu nhóc bị lời hắn doạ xìu xuống một nửa, không dám bắn nữa.
Mùi kẹo sữa nồng thêm mấy phần, con quái vật cương cứng hơn. Phong Đại như bùng nổ, tay bóp chặt mông Nhật Huy, hông đâm như điên không biết mệt. Vết rách đấm vào ti vi vì đánh nhau với Bích Hân chảy máu tiếp, hơi se một chút hắn tắm cho Nhật Huy bị nước vào lại chảy máu, giờ dùng sức nắn mông cậu làm vết rách lại bật ra. Máu rỉ xuống bờ mông tròn, quyện cùng mùi phoremone.
- Huy à, sao em lại hấp dẫn người khác tới vậy nhỉ? Ai cũng yêu quý em, muốn làm bạn với em. Anh ghét bọn nó, anh muốn em chỉ nhìn anh thôi. Từ giờ em phải ở cùng anh, không được gặp người khác. Ưm...
Phong Đại đẩy hông sâu hết cỡ, bắn tinh. Đầu bao cao su bị nhồi lên một cục tròn, tiến thêm chừng hai centimet trong lỗ nhỏ, chạm tới nơi con quái vật chưa thăm dò tới. Nhật Huy giật giật người, cậu nhóc cứng lên, đạt cực khoái khô. Cậu cắn gối, không rên thành tiếng, tay giữ chặt cổ, sợ mình lơ là sẽ bị đánh dấu.
Phong Đại thở dài đầy thoả mãn. Hắn vuốt ve tấm lưng trần trước mặt, cúi xuống hôn một cách thành kính. Hông hắn nhấp nhấp mấy cái cảm nhận vách thịt co bóp lại, sướng muốn chết.
Phong Đại nằm đè lên lưng Nhật Huy. Hắn nặng, Nhật Huy bị đè khó chịu. Phong Đại gỡ tay Nhật Huy đang ôm gáy. Nhật Huy cự lại, to tiếng:
- Anh không được động vào gáy em!
Phong Đại luồn tay xuống dưới nhéo đầu ti cậu, nói thầm vào tai cậu:
- Anh chỉ hôn gáy em thôi. Ngoan, nghe lời. Không nghe lời là bị phạt đấy.
Nhật Huy hơi sợ, tay thì vẫn giữ chặt gáy. Phong Đại không làm căng với Nhật Huy, giọng dịu đi:
- Quay lại hôn anh thì anh không hôn gáy em nữa, được không?
Nhật Huy nghĩ mấy giây, đồng ý với Phong Đại. Phong Đại cười thầm trong lòng, dễ dụ quá. Phong Đại chống tay xuống giường nâng nửa thân trên lên, rút con quái vật khỏi lỗ nhỏ, buộc bao cao su vứt xuống đất. Nhật Huy rón rén quay người lại đối mặt với Phong Đại, không thấy hắn sờ đến gáy nữa mới bỏ tay khỏi gáy. Cậu không nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt lảng tránh qua chỗ khác. Phong Đại vuốt má cậu, nhắc:
- Hôn anh đi. Không phải chạm môi đâu nhé.
Nhật Huy mím môi, chần chừ, cậu chỉ định hôn phớt rồi đi ngủ. Phong Đại đợi mười giây không thấy Nhật Huy nhìn mình. Hắn lột cái áo bị vén lên tận cổ khỏi người Nhật Huy. Cậu muốn giữ lại nhưng hắn không cho, nghiêm giọng:
- Hôn anh hoặc cởi hết đồ ra làm thêm một lần nữa. Em chọn đi. Đừng để anh mất kiên nhẫn.
Nhật Huy không dám lề mề, rướn người lên hôn Phong Đại. Phong Đại cúi thấp người để Nhật Huy ngả xuống gối, không để cậu treo người lên bị mỏi. Đầu lưỡi hắn cạy mở miệng cậu, cuốn lấy đầu lưỡi đang trốn tránh. Cậu không đáp lại hắn như ngày trước, rất hời hợt, kháng cự. Phong Đại bấm móng tay vào cằm Nhật Huy, nhìn Nhật Huy đầy cảnh cáo. Cậu hơi sợ, cố gắng đáp lại hắn giống lúc hai người còn yêu đương cuồng nhiệt.
————————————
Vote, cmt sau khi đọc nha ^^