Nhật Huy kéo cổ áo che kín mặt, nằm im thin thít. Cậu đang ở cùng với kẻ điên, cậu trở thành omega của hắn, sắp có con với hắn. Sao hồi trước cậu với hắn yêu nhau vậy? Cậu không hiểu nổi, nhớ lại lòng quặn thắt. Mới vài tháng mà mọi thứ thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Vết cắn sau gáy bứt rứt khó chịu. Cơn nóng của kỳ phát tình mới được một ngày, cậu cần thân mật với Phong Đại thêm năm, sáu ngày nữa. Hết kỳ phát tình chắc chắn ngày nào cũng phải ôm ấp hắn một, hai lần. Rồi lại mang thai, sinh con, nuôi dạy con cái trong căn nhà này. Càng nghĩ Nhật Huy càng sợ, cậu không biết bản thân có cầm cự được không. Cậu vừa muốn trốn, vừa sợ không dám trốn. Cậu nhớ Đăng Hiệu, em trai cậu phải làm sao bây giờ? Cậu cứ ở đây mãi thì nó sẽ sống thế nào?... Càng nghĩ đầu óc Nhật Huy càng rối, não hết lòng. Phần áo che mặt bị ướt hai chỗ nhỏ, người Nhật Huy run nhè nhẹ.
Phong Đại nấu cháo gói, rang thịt đổ vào cháo. Hắn nếm vừa miệng, rắc thêm một ít hành lá. Sofa vẫn bừa bộn, bánh gato be bét trên ghế, bàn, dưới đất. Phong Đại mặc kệ, bưng hai bát cháo to vào phòng ngủ. Phòng khoá từ bên trong, Phong Đại gọi:
- Huy ơi! Mở cửa cho anh. Anh nấu xong cháo rồi.
Bên trong im thin thít. Phong Đại gọi thêm mấy câu vẫn không có động tĩnh gì. Hắn đá chân vào cửa, gọi to hơn:
- Huy ơi! Huy ơi!
Nhật Huy bịt kín tai, không muốn nghe giọng của Phong Đại. Người cậu nhích vào sâu hơn, đầu chạm tường. Cậu ghét hắn, cậu sợ hắn, dù vậy cậu vẫn khao khát được hắn chạm vào, muốn hắn thoả mãn cơn khát tình dục đang nhức nhối. Nhật Huy bặm môi, cậu ghét bản thân, cậu ghét liên kết giữa hai người. Cậu lẩm bẩm:
- Cút đi. Cút đi. Không được lại đây. Cút đi. Cút đi.
Nhật Huy muốn tránh xa Phong Đại một lúc. Cậu hiểu giờ bản thân như cá nằm trên thớt, cậu không phản kháng được. Cậu không muốn bị xích lại, không muốn gãy tay gãy chân nằm một chỗ. Cậu chỉ nằm một lúc thôi rồi sẽ mở cửa cho hắn.
Phong Đại gọi mãi không được, hắn lấy chìa khoá mở cửa. Hắn giấu chìa rất kĩ, Nhật Huy còn lâu mới tìm thấy. Nếu tìm được thì chỉ mở mấy cửa trong nhà, cửa chính phải có mật mã và vân tay của hắn, hắn chẳng lo.
Nhật Huy ló đầu khỏi giường để đi mở cửa, nghe thấy tiếng cửa lạch cạch giật thót mình, vội rụt người lại. Phong Đại mở cửa, giường trống trơn, chăn gối lộn xộn. Hắn đặt cháo xuống tủ đầu giường, nhìn quanh phòng, gọi:
- Huy ơi, anh nấu cháo xong rồi này.
Phong Đại tủm tỉm cười, giống lúc hai người còn bé chơi trốn tìm. Lần này cậu trốn, hắn tìm. Phong Đại đóng cửa phòng ngủ, vặn chốt. Hắn ngân nga gọi:
- Huy ơi, Huy à. Em trốn đâu nhỉ? Nghịch quá đấy.
Tim Nhật Huy đập thình thịch, cậu sợ hắn giận. Cậu chỉ định nằm một lúc, ai dè hắn có chìa khoá mở cửa. Lúc trước ở thành phố HN Phong Đại quen khoá cửa để Nhật Huy trong phòng, chuyển về đây hắn không còn thói quen đó nữa, lúc nào cũng hé cửa để thấy cậu hoặc nói chuyện với cậu. Với Phong Đại cả không gian này là lãnh địa của hắn, hắn thả lỏng hơn, cửa chính mới để ý, mấy cánh cửa khác không lo.
Phong Đại mở cửa nhà tắm. Bên trong không có ai, hắn vặn chốt nhà tắm lại. Nhật Huy nhích người sang chỗ khác, sợ không dám chui ra. Phong Đại mở tủ quần áo, ngăn quần áo mùa hè hơi xộc xệch một tí, chắc Nhật Huy lấy đồ mặc. Hắn đóng cửa tủ, gọi nhỏ:
- Huy ơi, em đi đâu thế? Cháo nguội hết rồi.
Phong Đại không tức, hắn hưng phấn. Đũng quần hắn cộm lên, pheromone tản ra. Phong Đại đi quanh phòng. Nhật Huy nhích người tránh xa bước chân hắn. Cậu cảm nhận được pheromone kẹo ngọt tràn xuống gầm giường, cơ thể như bật công tắc nóng hơn. Nhật Huy cố nhịn không toả ra pheromone bạc hà.
Phong Đại ngồi lên giường, tay vuốt ve bên ngoài đũng quần. Hơi thở hắn nặng hơn, giọng nói trầm hơn, khàn hơn:
- Huy ơi, em đang chỗ nào thế?
Nhật Huy nhích sang tận mép giường bên kia. Cậu không biết giờ chui ra Phong Đại có tức không. Nhật Huy đắn đo, tim đập thình thịch, căng thẳng.
Phong Đại bất thình lịch cúi xuống gầm giường, nhìn Nhật Huy đầy khoái trá.
- Bé cưng, tìm thấy em rồi nhé.
Nhật Huy bị doạ sợ hết hồn. Cậu quên mất mình đang nằm dưới gầm giường, vùng dậy, đầu đập bốp vào dát giường đau điếng người. Nhật Huy xây xẩm mặt mày, đầu sưng u một cục. Phong Đại nghe tiếng còn thấy đau hộ cậu. Cậu choáng váng bò vội ra ngoài, cảm giác khung cảnh xung quanh chòng chành. Người bò ra khỏi gầm một nửa, chân Nhật Huy bị tóm kéo giật về sau, cả người chui lại vào gầm giường. Phong Đại ghì chặt Nhật Huy, lồng ngực hắn áp sức lưng cậu, con quái vật độn lên ấn vào khe mông cậu. Hắn sờ chỗ sưng u ở đỉnh đầu cậu, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai cậu:
- Đau không? Sưng cục rồi này.
Nhật Huy lắp bắp:
- Đau, đau lắm, anh, anh đừng sờ.
Phong Đại hôn chỗ sưng ở đầu Nhật Huy, không chạm tới nữa. Hắn ấn hông vào mông cậu, cắn vành tai cậu, tay nắn bóp ngực cậu, hơi thở trầm hơn.
- Sao trốn xuống gầm giường thế này hả?
Nhật Huy cọ quậy, Phong Đại ấn con quái vật vào mông cậu nhiều hơn, di lên di xuống. Nhật Huy hoảng, trả lời thật:
- Em muốn ở một mình, chỉ một lúc thôi, em không ở lâu đâu.
Hắn tóm lấy cậu nhóc vuốt ve, hôm qua lăn qua lộn lại cậu nhóc bắn mấy lần, giờ nó mệt lả chưa hồi sức.
- Một lúc là bao lâu? Anh gọi không thèm trả lời.
- Một tí... một tí thôi. Em cần... cần không gian riêng.
Pheromone kẹo ngọt quấn riết Nhật Huy, cậu không chịu được tản ra pheromone đáp lại, khao khát có người chạm vào chỗ ngứa ngáy bên dưới. Cậu khó chịu quá, vừa ghét vừa mong chờ. Phong Đại cảm nhận Nhật Huy đáp lại, hắn hưng phấn hơn, tâm trạng thoải mái hơn, Nhật Huy muốn cái gì cũng đáp ứng. Hắn kéo cạp quần xuống, lỗ nhỏ ướt át, làm cả ngày hôm qua nên rất mềm, ấn cái là vào. Phong Đại rên hừ hừ thoả mãn, Nhật Huy bặm môi để bản thân không phát ra tiếng rên rỉ. Phong Đại mút cổ cậu, liếm cắn loạn lên.
- Muốn không gian riêng như nào? Nói anh nghe xem.
Phong Đại dập hông rất mạnh. Gầm giường chật chội, bụi bặm không ngăn cản được sự cuồng nhiệt của hắn. Nhật Huy thở hổn hển, người tê rần, vô thức bấu lấy hông hắn như hưởng ứng. Phong Đại luồn tay vào trong áo phông sờ ti Nhật Huy, cậu muốn khóc luôn vì sướng. Phong Đại hỏi lại:
- Nói anh nghe đi. Sướng quá không nói thành lời à?
Phong Đại đẩy đầu Nhật Huy quay lại sau, hai người hôn môi, lưỡi cuốn lấy nhau. Nhật Huy không nhịn được rên rỉ thoải mái.
- Ưm... a...
Phong Đại hứng điên, dập hông mạnh hơn. Chỗ liên kết giữa hai người dính nhớp. Nhật Huy chảy nước mắt, cậu không muốn bị sa đà vào tình dục như này. Bao nhiêu ảo tưởng về việc kết đôi với Phong Đại, cùng sống chung, cùng già đi vỡ vụn từ ngày hắn lộ mặt, giờ nó được xây dựng lại theo một cách hoàn toàn khác, méo mó, đầy gai nhọn lởm chởm chọc tim đau nhói.
Phong Đại đâm thật sâu, bắn tinh. Người Nhật Huy ưỡn cong, cậu nhóc căng cứng bắn theo, dịch tiết ra chỉ được một chút, rất loãng. Gầm giường bụi bặm, chật chội, pheromone nồng đậm quyện chặt với mùi tình dục sau khi thân mật. Phong Đại vuốt ve Nhật Huy, liếm cắn gáy cậu, nói yêu cậu, thương cậu. Nhật Huy thở đầy mệt nhọc, mơ màng nhìn quanh.
Phong Đại rút con quái vật khỏi người Nhật Huy, xoay người cậu lại đối mặt hắn. Hắn vuốt ve má cậu, phủi bụi dính trên mặt, hỏi lại:
- Em muốn không gian riêng tư thế nào?
Nhật Huy nhìn Phong Đại ở khoảng cách gần hơi sợ. Cậu hơi né ra, kéo cổ áo quệt mặt mũi, nói lí nhí:
- Em muốn ở một mình.
Phong Đại vuốt má cậu, hắn suy nghĩ một chút, đồng ý:
- Được.
Nhật Huy sững người, Phong Đại vừa nói cái gì? Cậu nghe nhầm à?
- Anh bảo cái gì?
- Em khó chịu hay tức anh, không muốn nhìn mặt anh thì ở một mình cũng được, không được quá ba tiếng, lúc đấy anh sẽ không làm phiền em. Mình là bạn đời, không được bất hoà lâu, giận dỗi một tí thì được. Ở trong phòng ba tiếng phải đi ra, biết chưa? Anh không muốn phải phá cửa xông vào đâu.
Nhật Huy bị giam trong bốn bức tường bí bách lắm, tự dưng biết mình được tự do ba tiếng khiến cậu cảm thấy dễ thở hơn.
- Lúc nào cũng được đúng không ạ?
Hắn hôn môi cậu.
- Khôn lỏi vừa thôi. Lúc nào cũng được thì em ở trong phòng suốt không nhìn mặt anh hả? Định tức anh cả đời à bé cưng?
Nhật Huy dẩu mỏ, nghĩ thầm đúng đấy, chắc cả đời này cậu không tha thứ cho Phong Đại được. Tuy vậy cậu vẫn rất vui, cậu sẽ có không gian riêng của mình. Nhật Huy vui quá mà quên mất mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của Phong Đại.
Cò kè mặc cả xong Phong Đại kéo Nhật Huy nằm sấp lên người hắn, nhét con quái vật vào tiếp. Làm trong gầm giường hơi bất tiện, nhưng cũng thích phết. Nhật Huy mới được cho nếm ngon ngọt nên ngoan hẳn. Lúc hắn đẩy hông lên người cậu sẽ bị đẩy lên theo, Phong Đại đè tay ấn đầu cậu xuống hõm vai hắn để cậu không bị đập đầu vào dát giường. Nhật Huy mụ mị cả đầu óc, tâm trạng thả lỏng hơn. Phong Đại được hùa theo làm càng hăng, bé cưng vẫn dễ dỗ lắm.
Vài ngày sau cả hai đều quấn lấy một chỗ. Ăn, ngủ, làm tình đến khi mệt rồi lại ăn, ngủ. Nhật Huy bị hành tơi tả, Phong Đại ngấu nghiến cậu không sót chỗ nào, lỗ nhỏ luôn trong trạng thái bị nhồi nhét, nghỉ được một lát lại bị đút ăn tiếp. Phong Đại hôn môi Nhật Huy, hông dập mạnh hơn, dùng hành động nguyên thuỷ nhất thể hiện tình yêu của hắn.
Kỳ phát tình kết thúc, Nhật Huy ngơ ngác nhìn túi đựng que thử thai Phong Đại đưa mình. Phong Đại tựa cằm vào vai Nhật Huy, tay siết chặt eo cậu, chọc chọc chỗ quanh rốn, nói nhỏ:
- Giờ thử là biết rồi đấy. Em thử xem đi.
Vẻ mặt Phong Đại đầy khoái trá, thoải mái. Tay Nhật Huy run run, mắt nhìn trân trân đống que thử thai như nhìn thuốc nổ. Cậu bần thần, đầu trống rỗng. Phong Đại hôn gáy cậu, vết cắn giờ đã lên da non, ngứa ngáy khó chịu.
- Cục cưng có nghe anh nói không? Giờ thử là có kết quả đấy. Chắc chắn là hai vạch. Không biết bé con của chúng mình đang ở chỗ nào nhỉ?
Phong Đại xoa tròn vùng bụng Nhật Huy, trong giọng nói toát lên đầy yêu thương. Nhật Huy bừng tỉnh, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Phong Đại.
- Tránh ra! Tránh ra! Không thử! Không thử! Không có cái gì cả! Anh nói dối! Anh là đồ lừa đảo!
Phong Đại thả lỏng tay. Nhật Huy thoát khỏi kìm kẹp, cậu vơ đống que thử quăng sang chỗ khác, hộp que tung toé trên đất. Cậu gào lên:
- Biến hết! Biến hết!
Nhật Huy lảo đảo ngồi thụp xuống đất, mặt trắng bệch. Đầu óc cậu căng như dây đàn, tay bấu chặt bụng. Không có, chắc chắn không có thứ gì trong này. Nhật Huy tự thôi miên chính mình dù biết xác suất rất thấp.
————————————
Sếchhhh bùng lổ mấy chương ăn chán chưa mọi người 😋 sắp có baby nha