Phong Đại ở trong bếp nghe thấy Nhật Huy mắng em bé. Phong Đại thở phào, cuối cùng cũng đạp. Lúc hắn đưa Nhật Huy đi siêu âm thì kết quả siêu âm bình thường, nhưng vẫn chưa có máy thai, giờ yên tâm được rồi. Phong Đại không hỏi Nhật Huy có cảm nhận được em bé đạp không, tránh Nhật Huy nghĩ tiêu cực, hắn biết nếu có động tĩnh cậu sẽ kêu lên như vừa nãy.
Phong Đại ngâm nga mấy âm điệu vô nghĩa, vẩy ráo nước ở tay, bê đĩa dâu tay sang bên phòng khách. Nhật Huy thấy Phong Đại về, cậu giật mình, ánh mắt đầy hoang mang, lo sợ, hơi tức giận, tủi thân. Phong Đại đặt đĩa dâu xuống, hai tay chạm nhẹ vào bụng Nhật Huy, trông đầy hứng khởi:
- Em bé đạp rồi đúng không? Cho anh sờ chút nào. Em bé ơi, nghe thấy bố không? Đạp cho bố mấy cái xem nào.
Bụng Nhật Huy im thin thít. Phong Đại cúi hẳn xuống hôn bụng Nhật Huy mấy cái, thì thầm:
- Em bé ơi, em bé ngủ rồi hả? Dậy chơi với bố nào. Em bé thích chơi với mỗi ba thôi hả?
Bụng Nhật Huy chẳng có tí động tĩnh nào. Phong Đại hôn mấy cái lên bụng, cười cười vòng tay bao trọn lấy cả bụng Nhật Huy.
- Cục cưng ơi, em bé chỉ thích em thôi, chả thèm đạp cho anh xem gì cả.
Nhật Huy đẩy Phong Đại ra, cậu đang cực kỳ hoảng, cậu không cần đứa trẻ trong này thích mình. Bụng Nhật Huy lại nẩy mấy cái, Nhật Huy giật bắn:
- Á!
Phong Đại cũng giật mình.
- Em làm sao thế? Đau ở đâu à?
Nhật Huy lắp bắp:
- Không... không, nó... nó đạp. Nó đạp. Anh bảo nó đừng đạp nữa.
Phong Đại an ủi Nhật Huy:
- Đạp là bình thường, chứng tỏ con chúng mình khỏe mạnh. À, để anh cho em xem cái này.
Phong Đại vào phòng ngủ mở két lấy điện thoại. Nhật Huy không đi theo, ngồi ôm bụng. Bụng không đạp nữa, chắc nó đi ngủ thật rồi. Nhật Huy mang thai hơn năm tháng, nghĩ tới bốn tháng nữa sẽ sinh, Nhật Huy sợ điếng người. Đứa trẻ này là máu thịt kết hợp giữa cậu và phong Đại, cậu sợ nó hơn là mong chờ, yêu thương nó, đến giờ chưa có tí tình cảm nào. Cậu nhìn quanh nhà, trong này chỉ có mấy đồ y tế cơ bản, Phong Đại sẽ không cho cậu ra ngoài, cậu sẽ phải sinh ở đây. Có khi nào cậu sẽ chết luôn lúc sinh không? Chết vì khó sinh, chết vì mất máu, chết vì vết thương nhiễm trùng... Nhật Huy tưởng tượng ra đủ thứ khủng khiếp sẽ xảy ra. Cậu không muốn chết, cậu còn Đăng Hiệu, cậu không muốn em cậu phải bơ vơ trên đời. Cậu càng không muốn chết vì Phong Đại, chết vì sinh con cho hắn. Nhật Huy rơm rớm nước mắt, cậu xoa cái bụng tròn vo, giờ to thế này chỉ có cách sinh ra thôi.
Phong Đại quay lại thấy Nhật Huy sắp khóc. Hắn vội ôm Nhật Huy, dùng pheromone an ủi cậu.
- Làm sao thế này? Anh mới đi một tí đã khóc rồi. Ngoan nào, khó chịu ở đâu thì bảo anh? Em nghĩ gì vậy?
Nhật Huy mếu mếu ôm lại Phong Đại. Chẳng có ai an ủi cậu ngoài hắn, cậu không có sự lựa chọn nào ngoài hắn.
- Không muốn chết, không muốn chết đâu.
- Sao mà chết được, em mới nghĩ gì thế?
Phong Đại quen với việc Nhật Huy cảm xúc lên xuống thất thường, cái này trong thai kỳ không thể tránh được. Nhật Huy túm áo Phong Đại, trông mặt sắp khóc đến nơi, giọng nghẹn lại:
- Sinh ở trong này sẽ chết mất. Em không muốn chết đâu, em muốn sống. Em còn phải lo cho Đăng Hiệu, em không thể chết được.
Phong Đại vỗ lưng Nhật Huy.
- Không chết được, anh đảm bảo. Đăng Hiệu anh sẽ lo cho nó, em đừng nghĩ nhiều. Ngoan, anh cho em xem cái này hết buồn ngay.
Phong Đại mở điện thoại tìm ảnh cho Nhật Huy xem. Nhật Huy dụi mắt, chớp chớp cho mắt đỡ nhòe. Cậu thấy hình ảnh siêu âm của hai đứa trẻ. Phong Đại nói bâng quơ:
- Trông đáng yêu nhỉ.
- Ừm.
Nhật Huy đáp lại theo phản xạ. Phong Đại thường xuyên đọc sách về thời kỳ mang thai của omega, sự phát triển của thai nhi nên Nhật Huy không lấy làm lạ khi Phong Đại cho cậu xem cái này. Phong Đại vuốt tóc Nhật Huy, để điện thoại xuống gần bụng Nhật Huy, cho cậu biết sự thật:
- Đây là hình siêu âm của con chúng mình. Em nhìn này, là thai đôi đấy, hai em bé trai.
Nhật Huy đơ người, cậu tưởng mình nghe nhầm.
- Anh nói gì?
Phong Đại nhắc lại lời vừa nói. Nhật Huy ngơ ngác nhìn hình ảnh siêu âm hai bào thai. Hóa ra là hai đứa, không phải một đứa. Phong Đại từng nói bâng quơ sinh đôi thì thích, giờ cậu sinh đôi thật. Sao chuyện gì cũng theo ý hắn vậy? Sao chỉ có mình cậu không được toại nguyện? Cậu ghét hắn quá, hắn toàn bắt nạt cậu. Cảm xúc của Nhật Huy bắt đầu hỗn loạn, nhìn khuôn mặt mơ hồ của hai đứa nhóc mà rơi nước mắt. Phong Đại thơm má Nhật Huy, hỏi:
- Sao lại khóc thế này? Cục cưng biết trong bụng có hai em bé vui lắm đúng không?
Nhật Huy lắc đầu. Phong Đại lau nước mắt cho Nhật Huy, bắt đầu lải nhải:
- Lúc anh thấy hình ảnh siêu âm lần đầu tiên vui phát điên luôn ấy. Bé cưng giỏi ơi là giỏi. Huy ơi, anh biết em còn tình cảm với anh, anh chỉ nói đùa muốn hai đứa mà em có hai đứa thật nè. Huy ơi, anh yêu em phát điên lên được. Cục cưng ơi, anh cho em xem clip siêu âm nữa này.
Phong Đại chuyển clip siêu âm từ điện thoại sang ipad của Nhật Huy. Nhật Huy ấn nút tam giác giữa màn hình, clip chạy, hai đứa nhóc trong màn hình cử động, ngọ nguậy tay chân lung tung chạm vào nhau, đầu lắc lắc một xíu. Nhật Huy nhìn bọn nó như nhìn thấy ma, cực kỳ hoảng.
- Không phải, không phải.
Nhật Huy vứt ipad cho Phong Đại, ngồi cách hắn một đoạn, nhìn bụng mình như nhìn quả bom nổ chậm. Phong Đại và một đứa trẻ đã khiến cậu phát điên, giờ thành hai đứa trẻ cậu chắc chắn sẽ chết. Phong Đại nhích lại gần Nhật Huy, không chạm vào người cậu, nói cực nhỏ nhẹ:
- Em không vui à? Mình có tận hai đứa liền.
Nhật Huy quắc mắt, vơ gối ném vào người Phong Đại, mắng hắn:
- Làm sao mà vui được? Anh bị điên à? Anh ăn cái gì mà nói câu ngu thế hả? Sao lúc nào mọi chuyện cũng như ý anh? Một đứa đã đủ chết rồi giờ anh còn muốn hai đứa. Sao lúc nào anh cũng bắt nạt em thế?
Nhật Huy gào thét, mắng Phong Đại đủ thứ. Phong Đại im lặng chịu Nhật Huy quạu cọ khi phát hiện mang thai đôi. Không sao, cùng lắm thì Nhật Huy khó chịu tới khi sinh, hắn chịu được. Giờ phải thương phải chiều, không thể khiến bé cưng đã vất vả mang thai còn phải nhìn sắc mặt hắn mà sống.
Nhật Huy mắng mệt, ngồi ở góc sofa thở hồng hộc. Phong Đại rót nước cho cậu. Nhật Huy hất văng cốc nước, cốc rơi xuống đất vỡ tan tành. Phong Đại nhíu mày, thở dài:
- Em...
Nhật Huy ngắt lời Phong Đại, cảm xúc bùng nổ, không thèm quan tâm giới hạn Phong Đại vạch ra cho cậu:
- Em làm sao? Em không thích uống nước đấy. Anh định làm gì? Anh định đánh hay mắng em? Anh đánh luôn vào cái bụng này đi. Anh đánh con anh luôn đi.
Nhật Huy chỉ vào bụng, thiếu điều tự đánh vào bụng cho Phong Đại xem. Phong Đại thở mấy nhịp cho bình tĩnh, xuống nước với Nhật Huy:
- Anh không định làm gì cả. Em đừng giận nữa, không tốt cho em với hai em bé.
Nhắc tới em bé Nhật Huy lại sợ, ấm ức. Tận hai đứa liền, ở trong này có hai cục thịt hành hạ cậu. Lửa giận đang cháy ngùn ngụt vụt tắt, Nhật Huy biến thành con mèo hen rưng rưng nước mắt. Cậu lẩm bẩm, sụt sịt:
- Chết mất, sẽ chết mất. Tận hai đứa liền sao mà sinh được.
Phong Đại thấy Nhật Huy tủi thân, hắn xáp lại ôm Nhật Huy, tỏa pheromone vuốt ve cho Nhật Huy thoải mái. Nhật Huy phút trước mắng hắn xối xả, giờ lại ôm hắn như chưa có gì xảy ra. Tình cảnh này quá quen thuộc, lúc Nhật Huy không ổn định đều vậy.
- Không sao, sẽ qua được, anh lo đâu vào đấy hết rồi. Ngoan, không sợ nha, anh ở bên em mà. Ngoan, ngoan, anh thương em lắm, anh không để em chết đâu.
Ngồi như vậy hơn nửa tiếng Nhật Huy mới bình thường, cả người u sầu, ủ dột. Cậu thở dài, giờ biết có hai đứa thì làm được gì, giận dỗi mắng chửi một lúc xong đâu lại vào đấy, cậu phải quen dần với hai đứa trẻ này. Phong Đại mở ipad của Nhật Huy ấn lại clip siêu âm.
- Mình xem lại nhé. Cục cưng nhìn này, em bé có cái mũi giống em chưa này, cả hai đứa luôn đấy.
Nhật Huy nhìn chả giống tí nào, trông hai đứa nó cứ sao sao ấy. Nhật Huy bỗng thấy ở góc màn hình là thời gian và ngày giờ siêu âm cách đây một tháng. Cậu bừng tỉnh, sao lại có clip siêu âm? Trong nhà không có máy siêu âm, Phong Đại cũng không cho cậu ra ngoài đi khám. Hay hắn lại lừa cậu? Nhật Huy nhìn Phong Đại đầy cảnh giác, chán ghét, Phong Đại bị điên thật rồi, chắc chắn hắn lại lừa cậu.
-----------------------
Huy biết có 2 em bé rồi, tội cu cậu quá