Bụng Nhật Huy mấy tháng cuối to nhanh, cậu tăng tới hai mươi cân. Nhật Huy so bụng mình với hình minh họa omega mang thai tháng cuối, lòng trầm xuống. Bụng cậu to hơn người ta gần một phần ba, chắc sinh đôi thật rồi. Nhật Huy úp sách lên mặt, hai đứa thì hai đứa, ngay từ đầu đã không có cách bỏ được bọn nó.
Nhật Huy dò hỏi Phong Đại nhiều lần hắn lấy đâu ra clip siêu âm hắn đều tủm tỉm bảo bí mật. Nhật Huy tìm quanh nhà, lục qua mấy lượt chẳng thấy cái gì có khả năng là máy siêu âm. Không lẽ giờ có máy siêu âm cầm tay, Phong Đại dùng xong cất ở chỗ gara ô tô cũng nên. Nhật Huy hỏi mãi không biết được đáp án đành thôi. Cậu nghĩ tới việc Phong Đại đưa cậu ra ngoài siêu âm. Nghĩ xong cậu gạt đi, hắn tính toán nhốt cậu trong này cả đời, còn lâu mới cho cậu ra ngoài.
Đến tháng cuối tâm trí của Nhật Huy bị việc sinh con trong nhà xâm chiếm. Nhật Huy rất sợ mình sinh giữa chừng rồi chết. Phong Đại an ủi thế nào cậu cũng không yên tâm, có khi còn nổi cáu chửi hắn:
- Anh có sinh đâu mà biết. Anh nhìn cái bụng này đi xem sinh kiểu gì? Anh đỡ đẻ cho em hả? Anh có biết phải chuẩn bị những gì không? Cái tủ thuốc bé tí kia có cứu được em nếu em có chuyện không? Anh biết cắt dây rốn cho em bé không? Anh biết chăm sóc vết thương nhiễm trùng không? Mất máu nhiều thì anh làm gì? Anh có biết không? Anh suốt ngày nói yên tâm, yên tâm, em yên tâm kiểu gì được?
Mắng xong lại ôm bụng suy tư, lẩm nhẩm:
- Làm sao bây giờ? Em không muốn chết đâu. Em chết rồi lấy ai lo cho Đăng Hiệu? Em mà chết thì hai đứa bé trong này cũng chết mất. Giờ em mà chết anh có mổ bụng em để cứu nó không? Chắc anh sẽ làm thật nhỉ? Em có bầu là do bị anh phạt mà, làm sao anh để bọn nó chết được. Thế thì em cũng chẳng quan trọng với anh. Anh đâu có định cứu em. Anh để em tự sinh trong này rồi chết luôn mà.
Ôm cái bụng này tám tháng Nhật Huy dần thấy lo lắng cho hai đứa nhỏ. Tính ra bọn nó có một nửa ADN của cậu. Bọn nó cũng chả làm gì sai, thỉnh thoảng khiến cậu khó chịu, ăn không tiêu, tháng cuối thì đạp cậu đau cả lưng. Nhật Huy nghĩ mình sinh xong mà chết thì bọn nó sẽ mồ côi ba, có một ông bố bị điên nuôi nấng, thế thì tội nghiệp quá. Nhật Huy quên mất bản thân tội nghiệp thế nào, lo lắng cho bọn nó nhiều hơn.
Phong Đại những lúc thế này không dám to tiếng nạt nộ Nhật Huy. Hắn ôm hôn Nhật Huy, dỗ dành hết nước hết cái. Mọi thứ đã chuẩn bị đâu ra đấy, đợi có dấu hiệu sẽ tiến hành ngay. Hắn không thể tiết lộ cho Nhật Huy. Nhật Huy phải ở cùng hắn, không thể trốn khỏi hắn. Dù khiến cậu khó chịu, bất an cũng đành chịu, tất cả là vì tổ ấm của hai người.
Nhật Huy nghe tai nọ lọt qua tai kia. Cậu ôm bụng, cảm nhận bọn trẻ thức dậy đạp đá lung tung. Có lúc còn thấy cả bàn tay, bàn chân bé xíu hằn qua thành bụng. Phong Đại chăm Nhật Huy rất kĩ, da bụng, lưng với chân cậu không bị rạn. Hiện bụng cậu da căng hết cỡ thấy rõ mạch máu chằng chịt, rõ hơn mấy tháng giữa nhiều. Nhật Huy thở dài, tương lai sao mịt mờ quá. Cậu không muốn chết, cậu muốn sống. Bụng lại nhúc nhích, cậu ấn tay vào chỗ vừa động, bọn nhỏ cảm ứng được đạp liên tọi. Nhật Huy mỉm cười, hăng hái phết nhỉ, có vẻ giống cậu hơn giống hắn.
Đêm Nhật Huy ngủ rất sâu, đột nhiên bắp chân giật mạnh một cái, co rút đau đớn. Nhật Huy bừng tỉnh, kêu oai oái. Cậu vỗ mạnh Phong Đại mấy cái:
- Đau quá! Đau quá! Bị chuột rút! Em đau quá! Anh! Anh! Em đau!
Phong Đại lơ mơ, nghe Nhật Huy kêu mấy câu tỉnh hẳn ngủ. Phong Đại ngồi bật dậy, hắn nhấc chăn dưới chân Nhật Huy lên, cầm bắp chân Nhật Huy xoa nắn. Hắn xoa rất cẩn thận, vừa xoa vừa dỗ cậu:
- Sắp hết đau rồi, cố chịu một chút. Huy ngoan, ngoan, cố chịu nha. Để anh xoa cho nào, sắp hết đau rồi.
Nhật Huy rên rỉ, bắp chân đau khủng khiếp. Giữa thai kỳ cậu không bị chuột rút, tới tháng cuối mới bị. Nó đau dã man, đột nhiên giựt một cái như muốn bẻ gãy chân cậu.
Pheromone kẹo ngọt vây lấy Nhật Huy xoa dịu tinh thần cậu. Nhật Huy thoải mái hơn, chân bớt đau, nhịp thở dồn dập trở nên chầm chậm đều đều. Phong Đại cảm giác bắp thịt trong tay không bị căng cứng nữa, hắn thở phào.
- Em thoải mái hơn không?
Nhật Huy gật đầu. Phong Đại kiên nhẫn xoa bóp cho Nhật Huy thêm hai mươi phút mới ổn. Phong Đại ôm Nhật Huy, hôn má cậu.
- Được rồi, không sao rồi.
- Ừm.
Nhật Huy tỉnh hẳn ngủ, cậu lay Phong Đại.
- Anh ơi, hết buồn ngủ rồi.
- Có đói không? Anh pha sữa cho em nhé.
Nhật Huy lắc đầu:
- Không uống đâu, hôm nay uống hai cốc ngấy lắm rồi.
- Thế nói chuyện nha.
Nhật Huy gật đầu. Phong Đại lôi chuyện đặt tên con ra nói. Nhật Huy thấy khá viển vông, có khi cậu sẽ chết trước khi nhìn mặt con. Dù vậy cả người vẫn có cảm giác hi vọng hơn, có khi cậu sẽ qua được để nuôi bọn nó.
Nói chán chê, Nhật Huy úp mặt vào ngực Phong Đại, hỏi nhỏ:
- Anh ơi, em sẽ chết hả anh?
Bụng cậu to chắn giữa, bụng Phong Đại áp sát bụng Nhật Huy, tay đặt lên bụng cậu vỗ nhè nhẹ. Hai người giống như tạo thành chữ A vậy. Phong Đại an ủi Nhật Huy, trấn an cậu:
- Đừng nói linh tinh, chết thế nào được. Anh lo đâu vào đấy rồi, yên tâm, không chết được đâu.
Nhật Huy chẳng yên tâm tẹo nào, lòng vẫn lo ngay ngáy.
- Anh ơi, anh đưa em đến viện sinh rồi về được không? Em sẽ không chạy đâu, em cũng không nói với ai đâu. Em thề đấy. Anh đưa em đi nhé, em không muốn chết đâu.
Phong Đại thơm má Nhật Huy, lắc đầu.
- Không được. Anh đã bảo em đừng lo mà. Anh không để em chết đâu, em mà chết làm sao anh sống nổi.
Nhật Huy rơm rớm nước mắt. Thương cậu mà đẩy cậu vào chỗ chết.
- Thế sao anh không cho em đi viện? Anh muốn thấy em chết trong nhà à? Em đã bảo không trốn cơ mà. Anh muốn nuôi con một mình đúng không? Anh không cần em đúng không?
Hiện nội tâm Nhật Huy cực kỳ yếu đuối. Cậu sợ chết, cậu sợ bị bỏ rơi, cậu sợ con mình mồ côi, không được chăm sóc cẩn thận. Nhiều điều tiêu cực quẩn quanh khiến Nhật Huy không nhìn thấy tia sáng nào trong thời gian tới. Phong Đại thở dài, hắn thương Nhật Huy lắm.
- Ngoan, cố thêm một thời gian nữa thôi. Anh đảm bảo em không chết. Anh chuẩn bị mọi thứ để sống với em ở đây cả đời, sao mà để em chết dễ thế được.
Nhật Huy lau nước mắt, hắn toàn nói suông. Hắn nói chuẩn bị hết nhưng có thấy gì đâu. Gần tới ngày sinh cậu càng sợ hơn, cậu không muốn nó tới tí nào. Phong Đại vỗ về Nhật Huy, trằn trọc cùng cậu cả đêm.
Cả hai bắt đầu chuẩn bị phòng cho em bé. Nhật Huy bỏ đồ em bé trong thùng carton xếp vào tủ quần áo. Cậu nhìn mấy thứ nhỏ nhỏ xinh xinh này rất thích, cảm giác mọi thứ bớt u ám hơn. Nhật Huy hi vọng mình sẽ sống để chăm tụi nhỏ.
Bên kia, trong phòng ngủ, Phong Đại lăn lộn trên giường, một mình trải qua kỳ phát tình, đợi nó kết thúc sẽ giúp Nhật Huy. Kỳ phát tình của Phong Đại vẫn diễn ra, còn Nhật Huy có bầu là dừng hẳn, khi nào sinh xong mới xuất hiện tiếp. Nhật Huy đang bầu nên số lần làm khi Phong Đại phát tình sẽ hạn chế để Nhật Huy không bị mệt, chủ yếu dùng tay với miệng giải tỏa. Nhật Huy cố gắng không phải thân mật với Phong Đại hết sức có thể nên đồng ý với cách này. Cậu còn mong hắn đừng chịch mình nữa thì càng tốt. Tới tháng thứ tám Phong Đại không nhờ Nhật Huy nữa, hai người cũng dừng việc thân mật lại để không ảnh hưởng tới sức khỏe Nhật Huy. Phong Đại tưởng tượng về cục cưng, suy diễn đủ viễn cảnh, pheromone kẹo ngọt thấm đẫm từng ngóc ngách phòng.
——————————————
Thương huy quá, bắt đầu có tình cảm với hai em bé thì lại lo lắng mình sẽ chếch