Phong Đại thấy Nhật Huy thống khổ vậy khá hài lòng, không thấy thương xót như mọi khi. Tốt lắm, bé cưng rất yêu con của hai người, bõ công hắn làm tới mức này. Hắn mong Nhật Huy thương con của hai người, hắn có nhiều cách để uốn nắn Nhật Huy nghe theo.
Phong Đại thả tay Nhật Huy cho cậu tự do. Nhật Huy bưng mặt khóc, mất hết rồi, mất hết sạch rồi, hai đứa trẻ cậu mang nặng đẻ đau mất rồi. Cậu hận hắn, cậu ghét hắn. Cậu phải giết hắn, cậu phải giết hắn.
Phong Đại gỡ tay Nhật Huy kéo cậu ngồi dậy. Nhật Huy nhìn Phong Đại đầy thù hận, hung ác, nhào lên bóp cổ hắn. Cậu điên thật rồi, cậu bị hắn làm phát điên rồi.
- Tôi bóp chết anh! Anh dám giết con tôi! Tôi giết anh!
Phong Đại chẳng mất bao nhiêu sức đè ngược Nhật Huy lại, ấn cậu nằm sấp trên đất. Hắn nói nhỏ vào tai cậu:
- Em tức cái gì? Em định giết bạn đời của em? Anh đối xử với em tốt vậy mà nỡ giết anh à?
Nhật Huy oằn mình cựa quậy, sức lớn hơn mọi khi, mặc kệ vết khâu ở bụng có thể rách toạc bục chỉ. Cậu cố ngoái về sau rướn lên há mồm cắn Phong Đại, Phong Đại hơi nhổm người là né được. Nhật Huy không cắn được càng điên tiết:
- Tốt cái đ é o gì. Anh giết con tôi mà tốt à? Anh hành tôi chưa đủ mà dám giết con tôi! Tôi giết anh! Tôi phải giết anh!
Phong Đại không làm căng với Nhật Huy, hắn biết điểm dừng. Phong Đại lật người Nhật Huy, cố định hai tay hai chân cậu sang hai bên thật chặt, giọng êm hẳn đi:
- Ngoan nào, bình tĩnh, anh đưa em đi xem con.
Nhật Huy tức rồ người, cậu oằn mình ghê hơn. Hắn giết con cậu rồi bắt cậu đi xem thành quả, hắn là đồ súc sinh, hắn không phải người. Phong Đại nhíu mày, chuyển thành một tay giữ hai tay Nhật Huy, một tay bóp má cậu ấn chặt đầu cậu xuống đất, bắt cậu bình tĩnh lại:
- Yên nào, còn quậy nữa thì anh sẽ "xử lý" hai đứa nhóc tiếp đấy.
Nhật Huy im hẳn, nhìn Phong Đại đầy hằn học, căm tức. Hắn được lắm, hai đứa bị hắn ném chết mà hắn còn định dùng xác bọn nó hăm dọa cậu. Nhật Huy tự vẽ ra một loạt cách sống chết với Phong Đại trong đầu. Nhật Huy cắn chặt môi, hôm nay cậu với hắn sẽ cùng chết.
Phong Đại nhìn Nhật Huy mấy chục giây, không thấy cậu vùng vẫy nữa mới thả tự do cho cậu. Phong Đại đứng dậy trước, khom lưng vươn hai tay:
- Nào, anh bế em ra ngoài.
Nhật Huy tránh tay hắn, loạng choạng đứng lên chạy ra ngoài. Tới chỗ đệm với chăn đắp cậu ngã quỵ xuống, cơn giận bay biến sạch chỉ còn thống khổ. Mặt cậu mếu mếu, lẩm nhẩm gọi:
- Con ơi, em bé của ba ơi... ba xin lỗi... ba xin lỗi, con ơi...
Nhật Huy òa khóc, cậu còn chưa ôm con hẳn hoi được lần nào. Cậu không nhớ nổi mình đã hôn hai đứa lần nào chưa. Chưa lần nào cả, mỗi lần chúng nó ngủ cậu chỉ ngồi cạnh ngó rồi lảng đi, cậu sợ chạm vào chúng nó sẽ khóc không dỗ được.
Phong Đại ngồi khoanh chân chống cằm nhìn Nhật Huy đầy thích thú. Chà chà, xem kìa, bé cưng của hắn thương hai đứa nhỏ thật. Một lát nữa thôi Nhật Huy sẽ bất ngờ lắm, hắn tủm tỉm cười.
Nhật Huy vươn tay sờ góc đệm, khóc càng dữ hơn. Phong Đại xoa vai Nhật Huy, cười cười:
- Thôi nào, em khóc làm gì.
Nhật Huy gạt tay Phong Đại, hắn càng chạm vào cậu càng khiến cậu nung nấu suy nghĩ sống chết với hắn. Nhật Huy nhích tay dần lên, tới gần chỗ nhô cao cậu dừng lại, không dám tiến lên nữa. Phong Đại đợi mãi không thấy Nhật Huy nhúc nhích, mất kiên nhẫn tóm tay cậu ấn vào phần độn cao cao, lẩm bẩm:
- Em lề mề quá đấy.
Nhật Huy điếng người, tim muốn ngừng đập. Bên dưới là con cậu, nó không nhúc nhích, không có độ ấm, nó cứng đờ, nó... tròn... nó... Nhật Huy chớp chớp mắt, quẹt nước mũi. Cậu hơi bóp mạnh tay một chút, cảm nhận như chạm phải đồ vật chứ không phải người em bé. Tim cậu đập thình thịch, cái gì đây? Phong Đại tủm tỉm cười, nói với vẻ ranh mãnh:
- Cảm nhận được gì không cục cưng? Có thấy gì lạ không?
Nhật Huy dùng cả hai tay sờ phần nhô lên, càng sờ càng căng thẳng, cảm thấy thứ bên dưới không giống trẻ con. Nhật Huy nín thở, lấy hết can đảm lật đệm ra. Nhật Huy ngơ ngác, đây là... quả dưa hấu. Cậu ngẩn người, run run bê quả dưa dập lên nhìn. Không phải đứa lớn của cậu. Thế bên dưới chăn kia là gì?
Nhật Huy bò về phía chăn. Cậu sờ bên ngoài trước, động tác nhanh hơn nãy nhiều. Phong Đại nhảy chân sáo mấy bước theo, hai tay nắm sau lưng, miệng ngân nga mấy âm vô nghĩa. Nhật Huy sờ giống bên kia. Cậu vội lật chăn. Bên dưới là một quả dưa vàng. Nhật Huy quêt thứ nước đỏ chảy trên sàn ngửi, thứ nước đỏ đỏ ở hai chỗ là siro dâu.
Nhật Huy run rẩy ngước nhìn Phong Đại, nhen nhóm hi vọng mọi thứ mình vừa chứng kiến không phải sự thật. Cậu hỏi hắn, lắp bắp không nói rõ được câu:
- C... con... con... đ... đâu?
Phong Đại nhảy chân sáo về phía cửa nhà. Hắn ấn mật khẩu với vân tay, Nhật Huy nín thở nhìn động tác của hắn. Hắn hé cửa, tiếng trẻ con khóc oe oe lọt vào. Mắt Nhật Huy sáng lên, vẻ điên cuồng tức giận bay biến sạch. Cậu bò về phía cửa, được một tí vội loạng choạng đứng lên chạy nhào về phía Phong Đại. Phong Đại mở toang cửa, làm động tác chỉ hai tay vào cái nôi được phủ chăn, chân hơi khuỵu xuống, mười ngón tay vẫy vẫy:
- Ta da! Cục cưng nhìn nè!
Tiếng trẻ con vọng ra rõ mồn một, khóc ngặt nghẽo thương vô cùng. Nhật Huy chạy đâm cả vào nôi, Phong Đại vội giữ lấy nôi, nôi hơi nghiêng ngả. Nhật Huy vội lật chăn, cậu rơi nước mắt, vỡ òa trong hạnh phúc. Hai đứa bé lần đầu cảm nhận cái lạnh khóc càng to hơn, lúc nãy bị bố véo đít đã đau lắm rồi, giờ còn bị lạnh nữa. Nhật Huy quỳ xuống cạnh nôi, nhìn con khóc tức tưởi, khóc như đứa trẻ. Con cậu vẫn bình an, con cậu vẫn khỏe mạnh. Phong Đại là đồ chó, hắn dọa cậu tới mức lừa cậu hắn đã giết con, hắn điên quá mức cậu có thể chấp nhận được. Phong Đại xốc nách Nhật Huy lên, kéo nôi vào nhà:
- Được rồi, vào nhà thôi, ở ngoài em với hai đứa bị lạnh ốm đấy.
Nhật Huy lúc này mới cảm thấy lạnh, nhớ ra trời đang vào xuân rét buốt. Cậu vội kéo chăn che nôi lại, đẩy Phong Đại ra tự kéo nôi vào nhà đóng cửa lại. Phong Đại gật gù, tốt lắm không định chạy trốn mà quan tâm hai con trước. Nhật Huy chẳng thiết tới khung cảnh tự do bên ngoài, mọi sự chú ý đều dồn vào con.
Nhật Huy mở nôi, bế đứa lớn lên trước xem nó có làm sao không. Không có vấn đề gì, trên mông có dấu đỏ lừ hơn chỗ khác. Đứa lớn khóc oe oe, ở trên tay cậu khóc còn to hơn. Nhật Huy không bận tâm. Cậu đặt nó xuống, bế đứa nhỏ lên tiếp xem có sao không. May mắn đứa nhỏ cũng không sao, mông cũng có vết đỏ như đứa lớn. Lúc này Nhật Huy mới thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt đứa nhỏ hôn hít nó. Em bé của cậu đây rồi, con cậu đây rồi.
Đứa nhỏ đang khóc được ôm một lúc cũng nín, lần đầu được ba ôm ấp lâu tới vậy, cứ như cảm ứng được sự quan tâm của Nhật Huy dành cho nó vậy. Nhật Huy dỗ nó nín được rất vui, rơm rớm nước mắt. Phong Đại vươn tay về phía Nhật Huy, cười nói:
- Để anh bế hộ cho, em bế đứa lớn đi, nó đang khóc đợi em kìa.
Nhật Huy nhìn Phong Đại lại tức. Hắn là thằng chó, hắn để cậu thương con mà làm tới mức này, hắn là thằng điên. Cậu càng phải cảnh giác với hắn hơn, không thể biết được lúc nào hắn dọa cậu lúc nào hắn làm thật. Nhật Huy quắc mắt nhìn Phong Đại, rít lên:
- Anh cút đi! Anh không được chạm vào con!
Phong Đại giơ tay đầu hàng:
- Được rồi, vậy em dỗ đứa lớn đi. Trẻ con khóc lâu quá không tốt đâu.
Nhật Huy vội để đứa nhỏ xuống nôi, bế đứa lớn lên tiếp. Đứa lớn khóc ghê hơn nhiều, Nhật Huy ôm mãi không nín, đứa nhỏ ở trong nôi nghe một lúc cũng khóc theo, Nhật Huy nghe mà sốt ruột. Phong Đại không chạm vào, đứng cạnh chỉ:
- Em đỡ đầu con như này này, chỗ đít ôm như này. Đấy, đúng rồi. Vỗ mông thế này này nó thích hơn. Đúng rồi, như thế.
Nhật Huy dò dẫm làm theo, được một lúc đứa lớn nín thật. Nhật Huy bế đứa lớn đi vào phòng ngủ đặt nó lên giường, sau đấy chạy vội ra ngoài bế đứa nhỏ lên dỗ tiếp. Cậu vừa ôm vừa đi vào phòng ngủ, lúc đặt nó lên giường nó cũng nín. Nhật Huy thở phào, ngồi vỗ mông ngắm bọn nó.
Phong Đại mỉm cười pha sữa. Sữa được hắn lắc lắc bình sữa trước mặt Nhật Huy, nhướn mày:
- Em cho hai đứa bú đi, anh dạy em.
Nhật Huy lườm hắn, cậu tức lắm, nhìn hắn chỉ muốn lao vào đấm cho một trận. Phong Đại áp bình sữa vào má Nhật Huy, nháy mắt trêu cậu:
- Lại làm sao nữa? Hay để anh cho bọn nó bú nhá?
Nhật Huy giằng bình sữa, bắt đầu tập cho con bú. Hai người châu đầu vào chăm con, không khí dần dịu đi, không nhận ra vừa nãy vừa nồng nặc mùi thuốc súng vì Phong Đại dựng lên một màn kịch hú hồn.
Vài ngày sau, Phong Đại bê chậu cây đào để canh cửa sổ phòng khách. Ngoài cửa sổ ảm đạm, trái ngược với khung cảnh ấm áp trong phòng, hoa đào khoe sắc phơi phới. Phong Đại rải sỏi trắng quanh gốc cây, treo thêm mấy cái đèn lồng đỏ be bé lên cành đào, trông cây đào rạng rỡ hẳn.
Nhật Huy xếp bánh kẹo, mứt Tết ra bàn, người lâng lâng như ở trên mây. Ti vi chỉ phát được vài kênh cơ bản như VTV1, VTV3, Phong Đại không cho cậu kết nối mạng. Giờ ti vi đang chiếu phần ca nhạc trước đêm giao thừa của VTV3, tiếng nhạc rộn ràng, hân hoan vang vọng phòng. Xếp bánh kẹo xong Nhật Huy ngẩn người, trông cũng giống khung cảnh gia đình hòa thuận thật đấy.
Phong Đại xong việc ngồi phịch xuống sofa, kéo Nhật Huy ngồi lên đùi. Hắn cắn vai cậu, hơi day day một tí, tay vỗ nhè nhẹ đùi cậu. Nhật Huy đẩy đầu Phong Đại, thở dài:
- Anh đừng nghịch, em khó chịu lắm.
Mấy ngày trước hắn dọa cậu một phen, cậu tưởng mình phát điên tới nơi, vậy mà giờ mọi thứ đã bình thường trở lại. Cảm xúc lên xuống thất thường, Nhật Huy không tài nào quen được với kiểu trở mặt của Phong Đại. Cứ như này cậu sẽ điên theo hắn thật. Nhật Huy vì nghĩ cho con mới chịu làm hòa với hắn, cố gắng bình thường với hắn. Cậu thở dài, chẳng biết những ngày yên bình giả tạo sẽ kéo dài tới bao giờ.
Phong Đại dỗ mãi Nhật Huy mới nguôi ngoai nói chuyện với hắn. Hắn biết cách làm của mình cực đoan, nhưng không thể phủ nhận nó rất hữu hiệu. Giờ Nhật Huy chăm con khéo hơn cả hắn, không cho hắn động vào con, thỉnh thoảng tốt tính mới cho hắn động vào một xíu. Hắn cười khổ, trả giá đắt thật, đành chịu vậy.
Tết đến với căn nhà nhỏ. Hai đứa trẻ thiu thiu ngủ, cùng bố và ba trải qua năm mới đầu tiên.
-----------------------------------------
Hú hồn hú vía chưa. Hiu hiu sắp tết rồi đó, mọi người cmt xôm lên cho có không khí nèo, im ắng quá trời. Ít cmt tui hông có động lực ra chap đâu hhuhu