Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 124: Võng du tiểu khả ái (8)




Editor: Nha Đam

Hắn bình tĩnh đứng tại chỗ, hắn mặc một bộ trường bào màu trắng toát ra khí chất thần tiên.

Ba nghìn sợi tóc được buộc bởi một sợi dây màu trắng, hơi tung bay trong gió.

Trên trán hắn có đeo một dây băng màu bạc trắng.

Thật độc đáo.

Khí chất toàn thân hắn thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng dung mạo kia lại cho người ta cảm giác mềm mại.

Sự đối lập giữa khí chất và ngoại hình khiến người nọ càng trở nên đáng yêu.

Phong Thiển chú ý tới hắn.

Sau đó là âm báo nhắc nhở của hệ thống.

【 Leng keng ~ Mảnh nhỏ linh hồn của Mộ Diễn điện hạ đã được xác định】

Phong Thiển không khỏi nhìn hắn nhiều vài lần.

Đối phương dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, cau mày nhìn về phía Phong Thiển.

Cô nhanh chóng thu lại ánh mắt, vô cảm như không có chuyện gì xảy ra.

Ánh mắt của đối phương chỉ dừng lại ở trên người Phong Càn trong chốc lát, liền rút lui.

Ôm Boss Không Buông Tay nhìn Ma trấn luyện ngục trước mặt, nuốt nuốt nước miếng, quay đầu nhìn về phía Phong Thiển, "Lão đại, lúc trước tôi còn chưa nói xong đâu, nơi này tuy rằng có thể có rất nhiều kinh nghiệm, nhưng mà lại siêu cấp khó."

Hơn nữa, cái tên nghe thật đáng sợ.

Ma trấn luyện ngục

Nghe có vẻ đáng sợ.

Huống chi, bọn họ vẫn là đang chơi game online thực tế ảo.

Đây là một trò chơi trải nghiệm toàn diện, tất cả các giác quan!

Phong Thiển khẽ liếc cậu ta một cái, "Nếu sợ, cậu có thể đi."

Ôm Boss Không Buông Tay: "!"

Đi?

Không thể nào!

"Không sợ không sợ!" Cậu cười hì hì nói.

Lão đại ở đâu cậu sẽ ở đấy!

Tôi sẽ không buông tay đâu!

Như vậy mới xứng đáng với ID của mình!

Phong Thiển nhìn cậu liếc mắt một cái liền thu hồi ánh mắt, nhấc chân vào thành.

Ôm Boss Không Buông Tay vội vàng bật chế độ tổ đội và gửi đơn tổ đội cho mấy người kia.

Bảy người tham gia vào tổ đội.

Một em gái ở Tiên giới với ID là Tôi Là Tiên Nữ đi đến trước mặt Phong Thiển "Tiểu ca ca, quần áo của anh cũng thật đẹp!"

"Ừ." Phong Thiển nhàn nhạt trả lời đối phương.

Ta Là Tiên Nữ nhìn xuống bộ đồ tân binh của mình và thở dài, "Ai, hy vọng đợi lát nữa đánh quái có thể rơi ra bộ quần áo xinh đẹp. Những bộ quần áo đẹp trong cửa hàng đắt quá."

Phong Thiển liếc nhìn cô ấy, nghĩ rằng trong ba lô của cô có nhiều quần áo vô dụng như vậy liền đưa cho cô gái kia luôn.

Tôi Là Tiên Nữ nghe thấy âm thanh nhắc nhở, sau đó mở ba lô.

Đôi mắt lập tức mở to.

"Wow! Những bộ quần áo đẹp đẽ này đều là đồ ở trung tâm mua sắm đó!"

Nhiều bộ như vậy!

Sau đó, vài người khác cũng lần lượt nhận được quần áo.

Ánh mắt họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Phong Thiển.

Cô chớp chớp mắt.

Nhìn cô làm gì?

"!"

Phục! Lão đại!

Cảm giác như đã tìm thấy một kho báu vậy!

Tuy nhiên, Phong Thiển sẽ không đau đớn khi tiêu tiền, vì tiền cuối cùng sẽ về túi của cô ấy.

Đối với số tiền được chuyển cho họ, nó không phải là nhân dân tệ, mà là đơn vị tiền tệ độc quyền của trò chơi thu được khi nạp nhân dân tệ..

Nói cách khác, tiền không thể quy ra tiền mặt và chỉ có thể được sử dụng trong trò chơi.

Tất nhiên, nếu họ sẵn sàng bán số tiền trong game với những người chơi khác với giá rẻ để kiếm một khoản nhân dân tệ thì đó không phải là một ý kiến ​​tồi.

Tóm lại, Phong Thiển không tốn một xu nào. . Truyện Đam Mỹ

Đây mới là bộ dáng nên có của một tổng tài công ty game.

Chính là tùy hứng như vậy.

Ánh mắt mấy người nhìn về phía Phong Thiển đều là sáng lấp lánh.

Chà, ngoại trừ mảnh nhỏ.

Mảnh nhỏ chỉ là đơ ra trong phút chốc, đôi mắt đen láy nhìn thân ảnh đỏ rực.

Trang phục của đối phương cũng thật khí phách.

Môi hồng răng trắng, bộ dáng thanh tú xinh đẹp.

Tuy nhiên, hắn thật sự là một kẻ phá của.

Diệp Cẩn âm thầm thầm nghĩ.

Hắn vào cái tổ đội này, nhận nhiệm vụ này, đơn giản chính là muốn kiếm thêm tiền.

Trùng hợp là cách thức tiêu tiền của đối phương giống như ném tiền vậy.

Còn những người khác, hắn liền không quan tâm.