Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 134: Võng du tiểu khả ái (18)




Editor: Nha Đam

Thấy đối phương tiến vào, Phong Thiển đóng tài liệu trong tay, ngẩng đầu nhìn Lâm Diệp.

"Có chuyện gì vậy?"

Lâm Diệp nghi ngờ liếc nhìn tập tài liệu mà cô đặt xuống, sau đó đặt một báo cáo số liệu lên bàn của Phong Thiển.

"Phong tổng, đây là số liệu đo đạc trong ngày đầu tiên mở phiên bản thử nghiệm nội bộ, ngài có thể xem qua."

Phong Thiển cúi đầu nhìn, nhàn nhạt nói: "Ừ. Tôi biết rồi."

"Còn một việc nữa." Lâm Diệp nói tiếp: "Phong tổng, ID trong trò chơi của ngài không phải là... Phong Vân Thiên Hạ đấy chứ?"

Lâm Diệp lặng lẽ chú ý đến biểu tình của cô.

Phong Thiển: "......"

Bị phát hiện rồi?

Cô chớp chớp mắt, gật đầu.

"Là tôi, có chuyện gì sao?"

Lâm Diệp cười nói: "Không có việc gì không có việc gì, tôi tò mò hỏi một chút thôi."

Không thể tưởng được nữ cường nhân như Phong tổng, ở trong trò chơi lại là Lão đại tiêu tiền như nước!

Hơn nữa, còn dùng nhân vật nam!

Lâm Diệp suy nghĩ, việc sử dụng tài khoản nam phù hợp với hình ảnh một người phụ nữ mạnh mẽ như cô ấy.

"Ồ, nhân tiện, Phong Tịch." Lâm Diệp đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền nói, "Phong Vân Tam giới lại có thêm một lối chơi mới."

"Cách chơi mới là gì?" Phong Thiển hỏi.

Lâm Diệp giải thích: "Nói một cách đơn giản, người chơi trong Ma giới có thể cạnh tranh vị trí Ma tôn, người chơi trong Tiên giới có thể tranh vị trí Tiên Tôn, và người chơi ở Nhân giới có thể tranh giành vị trí Thánh Tôn."

Phong Thiển chớp mắt, "Tại sao nhân giới lại là Thánh Tôn?"

(Từ "Thánh Tôn" này tớ có đi dịch thì nó có nghĩa là "Chúa" đấy)

Lâm Diệp: "......"

Sự tập trung của Phong tổng có vẻ hơi thiên vị...

"Không thể gọi là Nhân Tôn, thật kỳ quái, vậy cứ gọi là Thánh Tôn đi."

Phong Thiển gật đầu.

Sau khi giải thích xong mọi việc, Lâm Diệp mở cửa đi ra ngoài.

Cô mím môi, trầm ngâm.

Nhiệm vụ che giấu là trở thành Đại thần số 1 trong Bảng xếp hạng của Ma giới. Sau đó, cô hình như cũng phải trở thành Ma Tôn...

Rốt cuộc, hệ thống cũng không nhắc hoàn thành nhiệm vụ che giấu.

Cô mím môi, giống như suy tư cái gì.

Sau khi tan tầm, Phong Thiển không về nhà mà đến một cửa hàng bánh ngọt.

Em họ của nguyên chủ gọi cô ra ngoài gặp mặt, Phong Thiển đồng ý.

Trong trí nhớ, nguyên chủ có quan hệ rất tốt với người em họ này.

Vì vậy, không có lý do gì để từ chối.

Cô diện một chiếc váy trắng tinh khôi kết hợp áo khoác đen.

Phong Thiển cầm lấy túi của nguyên chủ, từ từ mở cửa xe.

Trên đường có chút đông đúc.

Lúc này trời vừa về đêm.

Thời điểm này không chỉ là thời gian cao điểm của giờ tan tầm mà còn là khúc dạo đầu của cuộc sống về đêm.

Trên đường có cả trai lẫn gái, đủ loại người.

Phong Thiển ngước nhìn đám đông, sau đó cầm váy đi về phía cửa hàng bánh ngọt.

Đến ngã ba đường, một thiếu niên đột nhiên lao ra.

Cả hai đều không chú ý, vô tình đụng mặt nhau.

Túi của Phong Thiển bị bung ra.

Cô gái cau mày sờ trán.

Bị đụng vào, có chút đau.

Đối phương hình như có việc gấp, cũng không ngờ lại va vào người khác, hắn mở miệng nói: "Xin lỗi."

Cậu thiếu niên cúi người giúp cô nhặt túi lên.

Vừa lúc, Phong Thiển cũng cúi người cúi đầu.

Ngón tay cô không cẩn thận chạm vào bàn tay của cậu thiếu niên đó.

Đối phương đột nhiên rút tay về, rũ mắt.

"Xin lỗi."

Lại là một câu xin lỗi.

Phong Thiển chớp mắt, có chút sững sờ, sau đó tiếp tục nhặt cái túi rơi trên mặt đất lên.

Cô ngước mắt nhìn về phía đối phương.

Thiếu niên trước mặt có nước da trắng nõn mềm mại, lông mi hơi rũ xuống, nhìn không rõ mắt hắn.

Hắn đeo một chiếc dây băng màu bạc trên trán.

Rất quen thuộc.

Cô nghiêng nghiêng đầu, thắc mắc.

Mảnh nhỏ?

Đồng thời, hệ thống cũng xác nhận ý nghĩ của Phong Thiển.

Phong Thiển mím môi, nhẹ giọng nói: "Không sao."

Nghe thấy tiếng cô, thiếu niên nhướng mắt nhìn cô gái trước mặt.

Theo động tác của hắn, Phong Thiển thấy được đôi mắt của đối phương.