Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 236: Đồ Đệ của ta vừa bám người vừa hung dữ (24)




Editor: Nha Đam

Tốc độ này quả thực là nghịch thiên.

Cho dù là thiên tài có trọn bộ kinh căb như nguyên chủ, lúc mới tu luyện cũng chỉ đột phá lưỡng trọng thiên (tầng thứ 2).

Khi đó, cũng đã chấn đọng cả Vân Huyễn đại lục.

Còn mảnh nhỏ, xem ra còn mạnh hơn nguyên chủ.

Phong Thiển chớp mắt, cô đột nhiên nhảy xuống giường.

Thiếu niên có chút nghi hoặc.

Cô nắm lấy tay thiếu niên.

"A Khanh đi chơi với ra ngoài với ta một chuyến."

Nam Khanh nhìn chằm chằm vào cô rồi ngơ ngác gật đầu.

Sau đó liền ngoan ngoãn xỏ giầy.

Phong Thiển nhìn xuống đôi chân trần của mình, cũng đi xỏ giầy.

Đúng vậy.

Không may người sư phụ này bị lạng thì sao.

Hệ thống: "......"

Trên người ký chủ sẽ có cái không may này à?

Mỗ hệ thống âm thầm phun trào.

Họ vừa ngủ dậy, đầu tóc có hơi rối.

Phong Thiển không chút suy nghĩ, trực tiếp mang tiểu thiếu niên đi ra ngoài.

Ngự kiếm phi hành đến rừng đào ở sau núi.

Núi non ở Cửu Châu Các có một rừng đào không lớn không nhỏ.

Lúc này đang là mùa hoa đào nở.

Những bông hoa đào hồng thắm nằm giữa những tán lá xanh tươi.

Những cơn gió nhẹ thổi qua, vài cánh hoa đung đưa xuống tạo thành một khung cảnh vô cùng đẹp mắt.

Phong Thiển dẫn thiếu niên đến một khu đất trống.

Cô lùi lại vài bước.

Giữ một khoảng cách ngắn với Nam Khanh.

Thiếu niên hơi bối rối nhìn cô ở phía.

"A Khanh huy động linh lực trong cơ thể tấn công cây đào trước mặt."

Phong Thiển.

Những người tư luyện có linh căn khác nhau sẽ gây ra sát thương khác nhau khi họ tấn công cùng một thứ.

Nguyên chủ là trọn bộ linh căn, vì vậy đòn tấn công hoàn toàn tương đương với bạo kích.

Sức mạnh rất cường đại.

Ánh sáng của linh lực cũng tương ứng với màu sắc của thiên phú cá nhân.

Bởi vì mảnh nhỏ có đặc biệt, cho nên Phong Thiển muốn xem linh căn này có sự khác biệt gì.

Phong Thiển dứt lời, Nam Khanh quay đầu lại, ngoan ngoãn làm theo.

Thanh niên nhẹ nhàng vung tay lên, một cỗ linh lực ngưng tụ từ đầu ngón tay, thuận theo ý nghĩ của thiếu niên, nhanh chóng tấn công vào cây đào đối diện.

Oanh ——

Cây đào bị đánh trúng, thân cây rung rinh, cánh hoa rơi xuống đất.

Giây tiếp theo, với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường cây đào bị khô héo dần.

Từ hoa đào đến lá đào, đến cành, thân đều chuyển dần sang màu đen.

Cuối cùng......

Cả cây đào đã không còn, chỉ còn lại một đống bột xám xịt.

Nam Khanh sững sờ, Phong Thiển không khỏi kinh ngạc.

Đúng lúc này, một chuyện còn lạ lùng xảy ra.

Xung quanh đống bột màu xám, dần dần được bao bọc bởi những vì sao.

Những ngọn cỏ không biết từ đâu mọc lên khỏi mặt đất, những bông hoa dại nhỏ đang hé nụ.

Ở vị trí cũ của cây đào cũng dần dần mọc lên mầm.

Nó rất nhỏ, nhưng vẫn có thể thấy được.

Đây là......

Hủy diệt và... Tái sinh?

Đừng là loại này.

Phong Thiển có chút buồn bực.

Điện hạ trời sinh có thiên phú, toàn thân là thần lực có thể nuôi dưỡng vạn vật.

Mảnh nhỏ của Điện hạ trên thế giới này, cho dù sức mạnh không bằng thần lực, thì cũng không nên có hủy diệt.

Cho nên......

Đây là loại tình huống gì?

Cô chìm trong suy nghĩ.

Nhìn thấy cô đã lâu không lên tiếng, Nam Khanh không khỏi cúi đầu.

Quả nhiên......

Làm...... Không tốt phải không.

Thiếu niên rũ xuống đầu, nhẹ giọng nói: "Sư phụ... linh lực của ta không tốt phải không?."

Nam Khanh không dùng ngữ khí nghi vấn, mà là khẳng định.

Cô đã lâu không nói gì, điều này khiến thiếu niên hụt hẫng.

Khi Phong Thiển nghe thấy lời của Nam Khanh, lúc này mới hoàn hồn.

"Không phải không tốt."

Phong Thiển bước đến bên thiếu niên.

Cô nhẹ nhàng phủi lá hoa trên vai thiếu niên.

"A Khanh làm rất tốt."

Thiếu niên được khen, không khỏi ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đen nhánh có chút bối rối và sững sờ.

Lợi hại sao...

Nhưng cây đào vừa rồi...

~~~~~~~~~~