Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 335: Ngủ ngon nhé, Vua Huyết tộc của ta (33)




Phong Thiển cảm thấy rất phiền muộn, lấy chăn che kín mặt.

Bây giờ, cả người đều mềm nhũn...

Nếu biết trước sẽ có cảm giác như vậy thì cô sẽ... không để mảnh nhỏ hút máu.

Nhìn vào phản ứng của mảnh nhỏ, hình như chỉ có cô mới có thể cảm nhận được điều này, còn mảnh nhỏ thì không.

Haizz, thật không công bằng.

Vua Huyết tộc đang ở bên ngoài, ánh mắt của hắn lúc này rất là rối rắm, có chút đờ đẫn.

Máu vừa rồi rất ngọt, nhưng... có vẻ như cô ấy không thích bị hút.

Vua Huyết tộc rũ mắt xuống, biết hình như mình đã làm sai, có chút luống cuống.

Một lúc sau, hắn nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô.

Mặt ngăn cách bởi một lớp chăn bông, áp vào đầu cô, giọng nói có chút mềm mại: "Thực xin lỗi..."

Giọng điệu nhận sai.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Thiển bị che lấp trong chăn bông, nghe thấy giọng nói của mảnh nhỏ liền chớp chớp mắt, không nói gì.

Vua Huyết tộc nói tiếp: "Vậy từ nay tôi... sẽ không hút máu của em nữa."

Em...... Đừng tức giận nữa..."

Vua Huyết tộc rũ mắt xuống, khẽ cắn môi, trầm thấp nói.

Phong Thiển khựng lại, bàn tay nhỏ bé vén tấm chăn bông che mặt.

Chăn bông được kéo ra, chiếc cằm có chút lạnh lẽo của Vua Huyết tộc áp vào trán cô.

Phong Thiển dùng tay bóp chặt chăn bông, nhẹ nhàng nói: "Em không tức giận. Chỉ là... sau này có thể đừng cắn cổ nữa được không."

Bởi vì... cảm giác đó, thực sự rất xấu hổ.

Vẫn chỉ cô mới có thể cảm nhận được...

Vua Huyết tộc ngước mắt, sửng sốt một chút, sau đó khẽ "ừm" một tiếng.

Được... về sau sẽ không cắn cổ cô nữa.

Không tức giận là tốt rồi.

Vua Huyết tộc có chút không rõ, sau đó thận trọng hỏi: "Thật sự... không tức giận sao?"

Phong Thiển chớp mắt, mảnh nhỏ đáng yêu lại có giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, cho dù thực sự tức giận, lửa giận cũng sẽ nhanh chóng biến mất.

Phong Thiển quay người sang bên, cô đưa tay ra chạm vào khuôn mặt của Vua Huyết tộc rồi lại chạm vào mái tóc bạch kim xinh đẹp của đối phương.

Cô cong mắt, "Không tức giận."

Sau khi nói xong, Phong Thiển lại nghiêng người về phía trước, bẹp một cái hôn lên môi đối phương.

Vua Huyết tộc chớp chớp mắt.

Tâm trạng tự trách thấp thỏm được thay thế bằng niềm vui sướng, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời như những vì sao vỡ tan.

"Ừm." Vua Huyết tộc trả lời, sau đó nhẹ giọng nói: "Thiển Thiển, tôi thực sự rất thích rm."

Không chỉ thích hương vị máu ngọt ngào của đối phương, mà còn thích cả cô ấy nữa.

Thíc hôn cô ấy, cũng rất thích ôm cô ấy vào lòng.

Tóm lại là... thích.

Lại cảm thấy thích thôi vẫn chưa đủ, chính là một loại cảm xúc mãnh liệt hơn cả thích.

Đôi mắt hoa oải hương của Vua Huyết tộc thoáng qua một chút nghi hoặc, sau đó chậm rãi cọ cọ vào người cô, tay chậm rãi vòng qua ôm chặt lấy cô.

"Thiển Thiển, anh buồn ngủ rồi."

Phong Thiển còn chưa hoàn hồn từ trong lời thổ lộ của Vua Huyết tộc vừa rồi, đối lại có thể nói những lời như vậy.

Cô cũng ôm lấy Vua Huyết tộc.

Tay luồn vào mái tóc bạch kim xinh đẹp của đối phương, nói nhỏ: "Ừm, vậy thì đi ngủ thôi."

Màn đêm đen như mực.

Đúng người, đúng lúc.

Thật tốt.

...

Ngày hôm sau.

Phong Thiển mang Vua Huyết tộc đến hoàng cung.

Khi đến cổng hoàng cung, cả hai bị thị vệ chặn lại.

Tuy nhiên, sau khi nhìn rõ mặt cô, thị vệ không khỏi bất ngờ, nhao nhao quỳ xuống.

"Bái kiến Công chua điện hạ."

Mặc dù các thị vệ vẫn đang thắc mắc tại sao Phong Thiển lại đột ngột quay trở lại, nhưng họ vẫn kính cẩn mở cổng hoàng cung cho cô.

Tuy nhiên, bọn họ lại ngăn Vua Huyết tộc lại.

Phong Thiển vừa muốn nói, Vua Huyết tộc ở bên cạnh chậm rãi cởi mũ trùm đầu, lộ ra tmái óc bạch kim cùng đôi mắt màu tím.

Đôi mắt màu tím cùng với mái tóc màu bạch kim, cả thế giới này chỉ có duy nhất một người.

—— Vua Huyết tộc.