Ngay khi về đến Trường Xuân Cung, Nhĩ Tình không nói hai lời liền quỳ xuống, hướng Hoàng Hậu nương nương thỉnh tội.
"Nô tỳ đánh nát Vạn Thọ lễ vật dâng lên Hoàng Thượng, cầu nương nương ban tội." Nhĩ Tình cúi đầu quỳ bên người Phú Sát Dung Âm. Hoàng Hậu nương nương nhìn nàng một cái, lại liếc hộp gấm lót lụa đỏ trên bàn, bên trong thiếu một chiếc chén ngọc.
Trong ánh mắt không khỏi lộ ra chút thất vọng, lắc đầu mở miệng nói, "Đây là có chuyện gì?" Ngữ khí nghe ra có chút ngưng trọng. Nhĩ Tình lại dập đầu một cái, "Là nô tỳ rời Nội Vụ Phủ, trên đường lại không cẩn thận vấp ngã, vì vậy mới đem chén ngọc rơi vỡ, còn thỉnh Hoàng Hậu nương nương xử phạt."
Rốt cuộc việc lần này cũng có chút phiền toái, rơi vào miệng kẻ tiểu nhân có tâm tư thì thật không tốt. Hoàng Hậu nương nương ngày thường lại nhân từ, độ lượng, nếu lần này vẫn không phạt, cũng tránh không nổi bị cho là không quản được hạ nhân. Hơn nữa, nàng cũng sợ ngày sau Nhĩ Tình bởi vậy mà ít nhiều bị người khác phê bình, để lại mầm hoạ.
Hoàng Hậu nương nương nâng hộ giáp đặt lên trà án, nhẹ gõ vài cái, nói, "Vậy bổn cung liền phạt ngươi đến thiên viện vừa mới sửa sang lại phía đông Trường Xuân Cung, mấy ngày này phải tu chỉnh bãi đất xung quanh sạch sẽ chuẩn tạo vườn hoa mới." Nhĩ Tình không than một tiếng, dập đầu lãnh phạt.
Nhĩ Tình là cam nguyện chịu phạt, trong lòng nàng vô cùng minh bạch. Chuyện hôm nay là do nàng nhất thời tham lam, một phen lừa Trương công công. Tuy nói rằng người khác khó ai phát hiện ra, ngay cả đương sự là Trương công công có nói cũng không nói rõ ràng được. Nhưng trong đám người vây xem kia chưa biết chừng thực sự có người nhìn ra điểm kỳ quái. Nếu khăng khăng đem sự tình truyền đến tai Hoàng Hậu nương nương, ngược lại có khả năng để lộ ra sơ hở, có khi lại nháo đến càng to chuyện.
Thời tiết sắp bước sang đông, thiên điện về đêm ít nhiều mang theo chút âm lãnh. Nhĩ Tình chỉ mới đem cỏ dại trong viện thanh trừ sạch sẽ, cũng đã tốn nguyên một ngày. Lúc này eo có chút đau mỏi không nói, móng tay trắng trẻo cũng đã bám đầy bùn đen.
Thấy vậy nàng liền đến giếng nhỏ trong viện, kéo lên một xô nước. Một bên cuốn ống tay áo lên, lộ ra cổ tay oánh nhuận như sa tanh, trắng nõn nà, dưới ánh trăng toả càng toát lên vẻ băng cơ ngọc cốt, khí chất thanh cao.
Lúc này, trên mặt đất gần cửa viện, âm thanh giẫm lên cành khô kẽo kẹt vang lên. Nhĩ Tình bên tai khẽ động, lớn giọng nói, "Là ai ở đó? Mau bước ra." Nhịn không được nắm chặt gáo nước trong tay, có chút cảnh giác nhìn chằm chằm đại môn.
Quả nhiên, từ phía sau cửa, sột sột soạt soạt trong góc tối, xuất hiên một bóng người. Nhĩ Tình lông tơ nhảy dựng, vừa thấy rõ mặt người này, trong lòng không ngờ lại là hắn, tiểu thái giám bị phạt lúc sáng, Viên Xuân Vọng.
Giờ phút này, ánh trăng vừa thanh vừa lãnh, nhu nhu nhàn nhạt như nước chảy, rơi xuống khắp tiểu viện, phảng phất bắn đầy thuỷ châu trên đất. Mà dưới ánh trăng, gương mặt Viên Xuân Vọng trắng đến gần như trong suốt, khóe môi bị thương tựa như một hình xăm dữ tợn, khiến hắn hiện giờ trông cực kỳ giống một con quỷ khát máu, mỗi đêm trăng sáng lại đoạt đi một sinh mệnh.
Lòng bàn tay Nhĩ Tình thoáng cái ướt đẫm, "Ngươi là ai, tới đây làm gì?", giả vờ như không nhớ bộ dạng hắn, mặt mang vẻ giận dữ chất vấn. Nàng theo bản năng cảm thấy Viên Xuân Vọng này cũng giống như rắn độc, tuyệt đối không nên tuỳ tiện để lộ tâm tư.
"Xem ra Nhĩ Tình cô nương trí nhớ không được tốt. Ban ngày chúng ta vừa mới gặp qua." Viên Xuân Vọng chậm rãi bước đến, nhìn nàng một bộ ra vẻ ra hung ác, trong lòng nhịn không được bật cười. Nàng áo đơn hơi mỏng nhưng ôm vừa người, phảng phất có thể lộ ra cốt cách kiên cường, dưới ánh trăng có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Nhĩ Tình quan sát, Viên Xuân Vọng này quả thực so với tưởng tượng còn khó đối phó hơn nhiều, rõ ràng hắn không tin bộ dạng giả ngu của nàng. Nàng liền tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, tức giận mắng, "A, là ngươi. Không nằm một chỗ mà dưỡng thương, chạy tới nơi này làm gì?"
"Ta thấy rõ, hôm nay chính tự ngươi ôm hộp mà ngã." Viên Xuân Vọng đến gần, giọng điệu khinh phiêu như thể đang kể một chuyện không liên quan đến mình. Hắn dựa vào thành giếng ngồi xuống, giống như một u linh bị phong ấn nơi đáy giếng. Lời này vừa nói ra, khiến Nhĩ Tình nhất thời nghẹn lời, hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào. Không đợi Nhĩ Tình mở miệng, hắn buồn bã nói, "Đáng giá sao? Vì một... thứ như ta, ti tiện hơn cỏ rác..." Viên Xuân Vọng vốn định nói "người", nhưng nghĩ lại, hiện tại chính mình còn xứng được gọi là "người" sao. Không nhịn được mà bật cười.
"Ngươi đang nói chuyện gì, ta không biết." Nhĩ Tình quay người đi, lấy ra thực hạp đặt bên cạnh giếng, cầm một cái màn thầu không nói hai lời liền nhét vào miệng hắn. Thực hạp này có được là nhờ Minh Ngọc chạng vạng ngày hôm nay thấy không yên lòng, tự mình mang tới cho nàng. Chỉ là Nhĩ Tình không có tâm trạng ăn uống. Viên Xuân Vọng khoé miệng có vết thương bây giờ lại hơi vỡ ra, đem màn thầu nhiễm hồng một mảnh nhỏ. Hắn lại không thèm để ý, lang thôn hổ yết đem thức ăn ăn sạch. Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Nhĩ Tình nhìn chằm chằm thân hình đầy vết roi trước mặt, lẩm bẩm tự nói, "Cũng không phải vì ta muốn giúp ngươi, chỉ là ngươi làm ta nhớ đến một người."
Viên Xuân Vọng bất chấp lời nàng nói, hắn ước chừng đã ba ngày không được ăn một bữa tử tế, nên cũng chẳng quan tâm đến hình tượng, ngấu nghiến không ngừng. Nhĩ Tình cũng không nói chuyện nữa. Nhắc đến thực hạp, bên trong trừ bỏ màn thầu, còn có một ít điểm tâm. Viên Xuân Vọng không thèm cầm thìa hay đũa, hắn dùng tay bốc lên đưa vào miệng. Dù vậy, dáng vẻ này cũng không chật vật chút nào.
Mà Nhĩ Tình cũng ngồi dựa vào miệng giếng, suy nghĩ dần dần phiêu du.
***
Năm nàng mười hai tuổi, nàng cũng từng thấy một thiếu niên toàn thân bị thương, chật vật giống như vậy.
Người kia chính là ca ca yêu thương nàng nhất, Nhĩ Thuần.
Ca ca Nhĩ Thuần lớn hơn nàng ba tuổi, từ khi sinh ra đã không được khoẻ, sắc mặt lúc nào cũng tái nhợt, thân thể thì gầy yếu. Nhiều năm trời cậy nhờ danh y khám chữa, cũng không thoát khỏi căn bệnh hen suyễn.
Vốn buổi chiều ngày ấy vẫn giống như mọi lần, ca ca mang nàng đến trại nuôi ngựa chơi đùa, lại tình cờ gặp phải một nhóm công tử vận y phục sang quý. Trong đó người lớn nhất cũng chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi.
Cầm đầu là Hoà Thân vương Hoằng Trú, còn một kẻ khác chính là đệ đệ của Cao Giai thị trong phủ Tứ a ca, Cao Hằng. Phụ thân hắn là Cao Bân, phụng theo ý chỉ của Ung Chính, tới Giang Nam làm Tổng đốc, thời gian rồi có công trị thuỷ. Nhân đó, Cao Giai thị cũng được nâng thành Trắc Phúc tấn, nháy mắt vinh sủng vô hạn.
Người trong thiên hạ đều biết, Hoà Thân vương Hoằng Trú từ nhỏ đã bất hảo, khó trị, cùng Cao Hằng có thể nói là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Cao Hằng đang vung tay quất một roi, đánh một con ngựa non trong chuồng ngựa. Con ấu mã cả kinh, chỉ cuống quít lo tránh né. Một đám người lại chỉ coi nó như sức vật, ra sức hành hạ, tiếng cười nhạo vang lên không ngừng.
Cao Hằng càng muốn lấy lòng Hoằng Trú, càng ra sức ngược đãi con ngựa non kia. Nghe tiếng than khóc rên rỉ của ấu mã, Nhĩ Tình đứng sau lưng Nhĩ Thuần không nhịn được mà siết chặt nắm tay.
"Hoà Thân vương, ngài xem bây giờ làm gì tiếp? Không bằng chúng ta đốt đuôi nó, xem con súc sinh này rốt cuộc có thể chạy nhanh đến cỡ nào." Cao Hằng nịnh nọt đưa ra ý kiến với Hoằng Trú, xung quanh đám thiếu niên nghe vậy đều ồn ào hưởng ứng. Hoằng Trú thực tế nội tâm thấy rất phản cảm, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài. Hiện tại đang là giai đoạn lập Trữ Quân(*), vô cùng nhạy cảm. Hắn từ nhỏ đã nghe lời mẫu phi, giả ngu dốt để bảo mệnh, bây giờ làm sao hắn dám tỏ thái độ khác thường ở Phủ Bảo Thân Vương được. Huống hồ, đối phương vẫn là thân đệ của Trắc phúc tấn.
Mà Nhĩ Thuần lại nhất thời không,-4' được muội muội, Nhĩ Tình mới mười tuổi nắm bàn tay nhỏ nhắn, lao lên phía trước, "Các ngươi không được làm vậy!"
Ngựa non tận dụng thời cơ, chuồn khỏi rào chắn, tránh được một kiếp nạn.
"Đừng làm gì cơ, dã nha đầu ngươi từ đâu chui ra đây?" Cao Hằng không vui, hắn vốn trời sinh to béo, chắc nịch, dùng sức một phen đẩy vai Nhĩ Tình, khiến nàng ngã ra đất. Nhĩ Tình nhịn không được ứa nước mắt.
Nhĩ Thuần vội chạy lên, đem Nhĩ Tình che ra sau, "Các vị thiếu gia, muội muội ta không phải cố ý."
"Hả? Nếu nàng không cố ý, vậy chính ngươi cố ý rồi." Cao Hằng chẳng thèm nói lý, quất một roi đánh lên người Nhĩ Thuần, ác ý nói.
Nhĩ Thuần chỉ có thể quỳ xuống hướng bọn họ dập đầu. Thấy Nhĩ Tình một bên khóc lóc không ngừng, liền nhờ một người chăn ngựa mang muội muội rời đi trước.
Nhĩ Tình không muốn đi, quay đầu lại nhìn ca ca. Lúc đó, Nhĩ Thuần dịu dàng cười, hứa với nàng, "Muội về trước đi, chờ ca trở về."
Nhưng ai biết được, một lần quay đầu, âm dương cách biệt.
Cao Hằng một phen ngăn cản Nhĩ Thuần, "Muội muội ngươi đã khiến Hoà Thân vương mất hứng, còn khiến súc sinh kia chạy mất. Không bằng ngươi quỳ xuống thay thế con ngựa kia, nếu có thể khiến các vị thiếu gia vui vẻ một hồi, tiểu gia ta tạm tha cho ngươi. Sao nào?" Nói xong lại giáng một đòn xuống cánh tay Nhĩ Thuần, ngay lập tức da thịt lẫn lộn.
Mấy tên thiếu gia đều cảm thấy thú vị, cười vang hào hứng. Hoằng Trú cắn chặt khớp hàm, bàng quan đứng một bên, rồi cũng không thể mở miệng ngăn lại. Vẻ mặt thống khổ của Nhĩ Thuần hoàn toàn khơi dậy thú tính cùng ác tâm nơi đáy lòng chết lặng của các thiếu niên.
Đến nỗi, khi ca ca nàng được nâng trở về nhà, đã trở thành một khối thi thể lạnh như băng.
Nàng nhớ rõ ngày đó, Cao Quý Phi, trước mặt Tứ a ca Hoằng Lịch nhẹ nhàng bâng quơ nói, chỉ là tiểu hài tử chơi đùa, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Nể mặt mũi Hoà Thân vương Hoằng Trú, việc này cũng không nên truy cứu.
Nhĩ Tình móng tay đâm thật sau vào da thịt, nhưng nàng không hề thấy đau đớn. Hay cho câu xảy ra việc ngoài ý muốn. Trên thi thể ca ca che kín vết roi. Trên mặt, trong miệng đều lấp đầy bùn lầy cùng cỏ khô. Nàng nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh ca ca thống khổ, đau đớn trước khi chết.
Nhĩ Tình đau đến xé lòng, ruột gan quặn thắt. Ca ca cách đây không lâu vẫn xoa đầu nàng, vẫn mỉm cười ôn nhu nhìn nàng. Chỉ vì một câu "ngoài ý muốn" tuỳ tiện trong miệng bọn họ, cứ như vậy vĩnh viễn bỏ lại nàng.
Mà về sau, kiếp nạn vẫn không buông tha cả nhà bọn họ. Cao Quý Phi nhìn thấy nhà nàng là cảm thấy đen đủi, bèn âm thâm ngáng chân muốn đuổi cả nhà họ ra khỏi phủ. May mà sau đó, nhờ có Hoàng Hậu nương nương nhân từ bênh vực lẽ phải, còn nhận nàng làm thiếp thân tỳ nữ, mới có thể cứu nàng cùng người thân khỏi nước sôi lửa bỏng.
Nhĩ Tình vĩnh viễn không thể quên được ý nguyện ban đầu khi nhập cung. Chính là muốn tận mắt nhìn thấy những kẻ hại chết ca ca nàng phải chịu kết cục thê thảm gấp vạn lần. Có vậy, mới có thể an ủi vong linh ca ca nàng.
***
Lòng bàn tay bị đâm đến phiếm hồng, Nhĩ Tình dần lấy lại tinh thần, nhìn Viên Xuân Vọng trước mặt đã ăn hết cơm canh trong hạp. Mà vết thương trên khoé miệng hắn lại bắt đầu nứt vỡ, chảy máu.
Nhĩ Tình đột nhiên nhớ ra thứ gì đó, lấy từ tay áo một lọ Ngọc Dung Cao. Tuy chỉ là chút cao nữ nhân thường dùng, nhưng để cầm máu thì vẫn có thể. Nàng đưa ra trước mặt thiếu niên, "Cầm lấy, thoa miệng vết thương." Còn cố ý chỉ chỉ khoé miệng.
Viên Xuân Vọng nhìn cái lọ thường dùng để đựng son phấn, ánh mắt lộ ra một tia ghét bỏ, "Ngươi vẫn giữ lại chính mình dùng đi. Cả ngày giả dạng nghiêm túc, người không biết còn tưởng Trung cung bỗng dưng nhiều ra một lão nhân." Một câu đủ độc ác châm chọc, chút nào giống kẻ vừa rồi bụng đói nhận được đồ ăn của ân nhân chứ.
Nhĩ Tình cũng không giận, còn cười nói, "Vậy cũng không có cách nào khác. Dù ta có cả ngày tô son điểm phấn, cũng không so được với Viên công công ngươi. Đẹp tựa hoa xuân."
Trên mặt Viên Xuân Vọng nhất thời hiện ra lệ khí, nhưng lại bị đè ép trở về. Ngày thường hắn hận nhất kẻ nào khen hắn xinh đẹp, lúc này giống như con mèo bị dẫm đuôi, tức đến khó thở. "Ngươi thử nói thêm một câu nữa ta xem," cầm lấy gáo nước đặt ở bên, múc non nửa bầu nước, làm bộ muốn hất vào người Nhĩ Tình.
Nhĩ Tình vội vàng trốn, lại nhớ trên người hắn còn có ngoại thương không thể dính nước, càng không thể phản kích. Hai cổ tay trắng nõn chỉ có thể lấy một cái gáo khác che trước mặt, khắp nơi tránh né.
Tiếng cười của hai người, mơ hồ truyền khắp thiên viện.
Mà lúc này, có người nào đó nghe tin Nhĩ Tình bị phạt, không biết là cố ý hay vô tình mà trùng hợp đi ngang qua cửa thiên viện. Nhìn thấy một màn này, trong lòng không biết là tư vị gì.
***. Tiên Hiệp Hay
Tác giả có lời muốn nói:
Chính xác, không sai, người nào đó chính là nam chủ.
P/S: Nhĩ Thuần mắc bệnh suyễn, bị đám người Cao Hằng ép ăn cỏ khô lẫn bùn đất, lên cơn suyễn cấp tính dẫn đến cái chết.
Về sau Cao Hằng sẽ gặp báo ứng. Nhân tiện nói luôn, trong thực tế lịch sử, Cao Hằng cuối cùng cũng phi thường bi thảm...
Editor cũng có lời muốn nói:
Huhu tớ vừa edit đoạn cố sự của Nhĩ Thuần ca ca vừa khóc ? thấm thía cái sự rẻ mạt mạng người của thời xưa. Thương quá không chịu được huhu =(((((((((((((((((( lần nào đọc cũng khóc =(((((((( Nhưng mà về sau hình như tác giả quên không xử Cao Hằng hay sao ấy, hừm...
Lâu quá không update, xin lỗi mọi người nhiều nhaaa. Hình như dạo gần đây cũng có nhiều bạn đọc truyện hơn thì phải, nhận được comment với vote của mọi người tớ vui lắm ??♀️? Truyện tớ dịch cũng không phải thời điểm hot sau phim, cũng là truyện về Nhĩ Tình nên chắc không nhiều người thích..
Chú thích:
(*) Lập Trữ Quân: Trữ Quân là cách gọi trung lập tước vị dành cho người đã được chính thức chọn lựa để sau này nối ngôi Hoàng đế hay Quốc vương. Do thường là con trai của vị vua đang trị vì, nên chức Trữ quân hay gọi là Thái tử (đối với Hoàng đế) và Thế tử (đối với Vương). Tuy nhiên, người kế vị không nhất thiết lúc nào cũng là con trai của vị vua đang trị vì. (Có thể là anh em, hoàng thân quốc thích,...)
Trung Quốc cổ đại xã hội kế tục chế độ là "Đích trưởng tử kế thừa chế", tức là con trai lớn nhất của vợ cả (Hoàng hậu, Vương hậu, Vương phi) được ưu tiên lập làm Trữ quân. Tuy nhiên, đây dần trở thành thông lệ hơn là luật pháp, vì đôi khi vị trí Trữ quân cũng được chọn không phải cho con trai con vợ cả, mà tùy vào ý niệm của quân chủ quốc gia đó. Ngoại trừ Lập đích lập trưởng, còn có Lập tử lấy hiền, tức là vị quân chủ sẽ nhìn trong những đứa con của mình, ai có đủ đức hạnh thì sẽ lập làm Trữ quân. Việc dùng hình thức này khiến nguy cơ tranh đấu giữa các người con trai trở nên gay gắt hơn bao giờ hết.
Triều đại nhà Thanh, sau thời Thanh Thế Tông Ung Chính Đế, đã chấp hành một thể lệ gọi là Bí mật kiến Trữ chế: Hoàng đế sẽ đem người được chọn làm Hoàng thái tử viết vào di chiếu, để sau bức Chính Đại Quang Minh ở Cung Càn Thanh. Khi Hoàng đế qua đời, các Cố mệnh Đại thần sẽ lấy di chiếu ra công bố thiên hạ. Tuy nhiên, Càn Long Đế vào năm thứ 60, đã công bố trước thiên hạ chọn Vĩnh Diễm làm Hoàng thái tử, thoái vị trở thành Thái thượng hoàng. Do đó Vĩnh Diễm đã có mấy tháng dùng thân phận Hoàng thái tử điều hành triều đình.
31.10.2018