Trời đã chuyển về tối, lễ phục đã sớm được chuyển tới cho Thời Tư Nghiên. Vẫn là Tịch Bích chu đáo, hai bộ lễ phục của mẹ con cô rất vừa.
Cô chỉ đang thắc mắc không biết cô bạn kia của mình sắp xếp người đưa đón kiểu gì đây. Dắt tay Nem Nem xuống dưới nhà. Vừa ra khỏi sảnh, một chiếc xe hơi bóng loáng từ xa chạy tới, dừng trước mẹ con họ. Chiếc xe mà chỉ cần nhìn qua đã biết chủ nhân của nó là ai.
Đúng là sao cô lại tin tưởng Tịch Bích cơ chứ, biết vậy đã tự lái xe đi rồi.
Kính xe từ từ được kéo xuống, Tạ Cẩn Hi từ trong nhìn ra. Anh ta nheo mắt để nhìn kĩ cô. Thời Tư Nghiên hôm nay mặc một chiếc đầm trễ vai màu đen có đính pha lê, phần ngực được cắt xẻ sâu xuống phía dưới, để lộ ra phần khe của đôi gò bồng căng tròn.
Sao cô ấy lại mặc như vậy chứ? Không sợ người khác để ý hay sao. Anh ta dùng ánh mắt khó chịu nhìn Thời Tư Nghiên, thật muốn đuổi cô lên thay bộ đồ khác.
Thời Tư Nghiên bị nhìn như vậy cũng thấy kì lạ, còn tưởng bản thân bị làm sao. Cô nói nhỏ với Nem Nem bên cạnh “ Nem Nem, mami có dính gì trên mặt à?”
Cậu nhóc nhìn lên mẹ mình lắc lắc đầu, mẹ cậu nhìn xinh đẹp như vậy, người nhìn người mê “ Không có, người rất xinh đẹp mà”
Cô nghe vậy thì an tâm, cô cũng thấy bản thân mình rất ổn, trông rất đẹp mà. Sao anh ta cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, thật là kì quái.
Nhìn đồng hồ điện thoại, sắp tới giờ nhập tiệc rồi mà tên kia vẫn không có động tĩnh gì. Mà anh ta đi một mình? Không đem theo Niệm Niệm sao, cô cũng lâu rồi chưa gặp con bé.
Hít một hơi thật sâu, cô tiến lại phía cửa kính được hạ xuống kia “ Tạ tiên sinh, anh đến đón tôi à?”
Chỉ cần anh ta nói không phải thôi cô lập tức tự lái xe tới đó.
Anh ta nhìn cô gật đầu “ Còn không thì sao?”
Có ai đi đón người khác mà như anh ta không chứ? Chỉ hạ kính xe rồi không nói gì, rồi lại cứ nhìn cô chằm chằm, đúng là tính cách vẫn kì quái như xưa “ Vậy tôi cùng Nem Nem lên xe”
Tạ Cẩn Hi chỉ ừ một cái. Cô dắt Nem Nem lên phía trước, cô mở cửa để thằng bé ngồi vào ghế lái phụ, còn đang định lên ngồi cùng cậu nhóc thì tiếng Tạ Cẩn Hi bên dưới lại cất lên “ Để thằng bé ngồi trên đó, cô xuống dưới này ngồi đi. Ghế đó không đủ hai người đâu”
Nem Nem bé xíu, trên này có hai Nem Nem thì vẫn có thể đủ chỗ ngồi. Cậu nhóc phát hiện ra người đàn ông kia muốn tách cậu khỏi mami mình, liền giữ lấy tay cô “ Mami, con muốn ngồi cùng người cơ”
Thời Tư Nghiên chưa kịp lên tiếng thì Tạ Cẩn Hi đã nói chen vào “ Con ngoan ngoãn ngồi trên đó đi, dưới này không đủ chỗ cho con đâu”
Giờ cô chỉ biết cười khổ, Thời Tư Nghiên xoa xoa má Nem Nem, thương lượng với cậu “ Con chịu khó một chút, tối về sẽ cho qua phòng mami ngủ”
Vừa chiều nay Thời Tư Nghiên tuyên bố hùng hồn với Nem Nem là tối nay cậu sẽ phải trở về phòng riêng ngủ, làm cậu nhóc khóc lăn lóc cả chiều, giờ nhận được lời thương lượng như vậy cậu đồng ý không chút đắn đo “ Vậy được, con nghe người”
Tài xế rời khỏi chỗ của mình, anh ta mở cửa phía dưới cho cô. Thời Tư Nghiên khẽ cúi đầu cảm ơn, rồi vào trong xe. Lúc này cô mới để ý, bên dưới hàng ghế này không chỉ có Tạ Cẩn Hi, mà còn có Niệm Niệm. Con bé nằm gối đầu lên chân Tạ Cẩn Hi mà ngủ. Lúc cô xuống thì anh ta để con bé nằm gọn trong lòng mình.
Cô thấy thái độ của anh ta đối với Nem Nem và Niệm Niệm rất khác nhau. Dù có nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba, ba hay thương con gái hơn. Nhưng cô cảm thấy Tạ Cẩn Hi không có mấy tình cảm với Nem Nem.
Hai tay cô bấu chặt vào nhau, dù anh ta chắc không thích thằng bé, nhưng cũng may anh ta chịu ghép tuỷ với cậu bé, cô không dám trách anh gì nữa, có chăng cô sẽ cô bù đắp cho Nem Nem nhiều hơn.
Cô ngồi dựa đầu vào cửa kính xe, mắt cô nhìn ra bên ngoài cửa kính, ngắm nhìn những ánh đèn đang vụt qua, không tránh thở hắt ra.
Tạ Cẩn Hi im lặng từ lúc, giờ anh ta mới lên tiếng “ Cô Thời không thấy lạnh?”
Hiện tại là đầu tháng 1, dù không còn lạnh như tháng 12 đổ tuyết nữa, nhưng vẫn đủ để cắt da cắt thịt. Cô hôm nay lại còn mặc như vậy nữa, đúng là không lạnh mới lạ. Cô vẫn không quay lại, ánh mắt vẫn nhìn ra bên ngoài “ Có lạnh, tôi quên cầm theo khăn choàng rồi”
“ Lạnh mà cô còn mặc như vậy?” Thấy dáng vẻ dửng dưng của Thời Tư Nghiên kia, nếu không phải trên xe có hai đứa nhỏ thì giờ này đích đến của chiếc xe này là Vân Cảng rồi, chứ không phải nơi diễn ra bữa tiệc kia.
Cô quay đầu về phía Tạ Cẩn Hi, đem theo ánh mắt có phần mơ màng kiều mị nhìn anh ta “ Là Tịch Bích chuẩn bị”
Cái ánh mắt này, lâu rồi anh ta chưa nhìn thấy ở cô. Còn nhìn nữa chắc chiếc xe này chuyển hướng về Vân Cảng thật ấy chứ. Anh ta chuyển qua lay nhẹ Niệm Niệm trong lòng, đánh thức bé con dậy “ Niệm Niệm, dậy thôi, đón được mami với anh con rồi”
Cô bé mãi một lúc mới chịu dậy, vừa hé mở mắt, thấy mami ở đối diện liền sà qua “ Mami, thật nhớ người”
Thời Tư Nghiên xoa xoa lưng cô bé con, mỉm cười trìu mến “ Mami cũng nhớ con”
“ Con nói ba đưa con qua chơi với người, nhưng ba cứ kêu bận không đưa Niệm Niệm đi” Cô bé ở trong lòng Thời Tư Nghiên mà phụng phịu.
Cô biết công việc của anh ta bận, nhưng không phải tới mức này chứ, hay là…… ý nghĩ vừa loé lên đã bị cô phủ nhận đi. Thời Tư Nghiên theo thói quen xoa xoa má cô bé “ Vậy khi nào muốn con gọi cho mami, mami qua đón con”
Niệm Niệm gật gật đầu vui vẻ. Cô bé rời khỏi vòng tay của Thời Tư Nghiên, cô vươn người lên hàng ghế phía trước, chọc chọc cậu anh trai song sinh của mình “ Anh Nem Nem, em lên đó ngồi với anh nhé?”
Cậu nhóc vẫn giữ tầm mắt nhìn về phía trước, không cả quay đầu lại nhìn cô em gái này “ Đừng lên, nguy hiểm. Sắp đến nơi rồi, em ngoan ngoãn ngồi dưới đấy đi”
Nem Nem cứ như một ông cụ non vậy, giống Tạ Cẩn Hi đến đáng sợ. Đến Niệm Niệm cũng phải cảm thán “ Hứ, anh giống ba thật đó”