Điền Thượng

Chương 48




Thời Tư Nghiên sau khi thay băng cho Tạ Cẩn Hi xong, cô cùng anh ta bế hai đứa nhỏ ra xe rồi cùng nhau trở về. Cô đã định gọi hai đứa nhỏ dậy, nhưng Tạ Cẩn Hi nói cứ để hai đứa nhỏ ngủ, cô cũng đành vậy.

Bẵng cho tới những tuần sau đó, vết thương của Tạ Cẩn Hi đã đỡ hơn phần nào, chỉ cũng đã được cắt. Anh ta cũng bắt đầu đi làm lại.

Trần Thừa lo tổ chức họp từ sáng, nhưung không biết tập tài liệu chính ở đâu. Anh ta vội đến chỗ Tạ Cẩn Hi “ Sếp, tệp có đem theo tài liệu về Tinh Diện không vậy? Tôi tìm từ lúc không thấy”

Tạ Cẩn Hi nghe Trần Thừa nhắc đến tài liệu, sáng ngày đi vội quá nên anh quên mất vẫn để trên bàn làm việc ở nhà rồi, chút đành gọi Thời Tư Nghiên mang đến vậy “ Cậu cứ đi chuẩn bị họp đi, tôi sẽ đem nó tới sau”

Đây có còn là Tạ tổng mà hắn biết không vậy? Vậy thôi chứ hắn cũng phải nhanh chóng đi chuẩn bị nốt những thứ còn lại cho cuộc họp sắp diễn ra.

Không biết giờ này Thời Tư Nghiên đang ở nhà hay là đang ở Đông y quán nữa, dù như vậy anh ta cũng phải gọi. Cầm điện thoại lên gọi cho Thời Tư Nghiên ở nhà, phải qua mấy hồi chuông bên kia mới chịu nhấc máy, một giọng ngái ngủ vang lên “ Có chuyện gì vậy?”

“ Em đang ở đâu vậy?” Anh ngồi dựa vào thành ghế, bất lực xoa xoa mi tâm.

Thời Tư Nghiên lúc này đã ở Đông y quán rồi, cô bốc nốt thang thuốc rồi mới nhấc máy “ Có chuyện gì vậy?”

“ Anh quên tài liệu họp ở nhà rồi, em mang đến công ty cho anh” Anh ta gõ gõ bút thành nhịp lên bàn, phải kiếm việc gì làm cho người phụ nữ này mới được.

“ Ừm, lát em mang tới” Nói rồi cô bỏ điện thoại qua một bên. Cô lúc này không thể chạy về được, suy nghĩ một lúc, cô nhấc máy gọi về cho Nem Nem.

Hai anh em đang ở nhà chơi với nhau, chiếc đồng hồ thông minh trên tay của Nem Nem reo lên. Nhìn qua thì là mami của mình gọi đến, cậu nhóc liền nghe “ Mami, người gọi con có chuyện gì vậy?”

“ Nem Nem, Niệm Niệm. Ba tụi con quên tài liệu ở nhà rồi, có nhờ mami mang tới công ty hộ. Nhưng mami đang ở Đông y quán xem đợt thuốc mới, nên là hai đứa đi đưa tài liệu hộ mami nhé?” Cô đang vừa phải xem qua những vị thuốc mới, vừa đáp lại lời cậu con trai.

Nem Nem và Niệm Niệm quay qua nhìn nhau một lúc rồi cô nhóc Niệm Niệm mới lên tiếng “ Bọn con có thể đi thay người, nhưng với một điều kiện”

Bọn nhóc này, bây giờ biết ra điều kiện với cô luôn rồi “ Được, bọn con nói đi”

Nem Nem bắt đầu hắng giọng một cái, bắt đầu ra điều kiện với mami của nó “ Bọn con muốn về Trấn Giang thăm cụ ngoại Thời và tới Văn Trang cưỡi ngựa”

Còn tưởng là gì chứ, cái này hai đứa nhóc đã đề nghị cô rất rất nhiều rồi, tới mức cô muốn nhức cả đầu. Mà cần gì về đó mới có thể cưỡi ngựa, ngay ở Giang Thành này cũng có “ Thành giao, để mami gọi chú Phạm tới đưa hai đứa đi”

Chỉ một lúc sau thôi. Chú Phạm, tài xế riêng của Tạ Cẩn Hi đã lái xe tới đón hai đứa nhóc. Cô cẩn thận chỉ nơi lấy tài liệu cho Nem Nem vì cô biết cậu bé sẽ chú ý hơn, còn Niệm Niệm ham chơi cô sợ con bé sẽ không để ý lời cô nói.

Sau khi biết chắc hai đứa nhỏ nhà cô đã lên xe tới công ty. Cô lấy máy gọi trước cho Trần Thừa để anh ta xuống đón hai đứa nó.

Chiếc xe dừng lại ở trước cửa Hoan Thuỵ. Chú Phạm xuống xe trước để đỡ hai đứa nhỏ xuống. Trần Thừa cũng đã đứng đợi sẵn ở đó. Hai đứa nhóc vừa xuống xe, anh ta đã vội chạy đến “ Nem Nem, Niệm Niệm. Chú đón hai đứa”

Hai đứa bé ngoan ngoãn chào hỏi, rồi cậu nhóc Nem Nem đưa tệp tài liệu ấy bằng hai tay cho Trần Thừa “ Chú Trần, mami bảo bọn cháu đưa tới cho ba”

“ Chú biết rồi, cảm ơn hai đứa” Trần Thừa nhận lấy tệp tài liệu từ tay cậu bé. Rồi đưa hai đứa nhỏ vào bên trong, anh ta không để hai bảo bối này ở ngoài đây được, không người sếp kia sẽ nhai đầu anh ta.

Đưa hai đứa nhỏ vào trong sảnh, đi qua bao nhiêu phòng ban trong Hoan Thuỵ. Lại khơi lên những tiếng xì xào bàn tán từ mọi ngóc ngách.

“ Hai đứa bé đi cùng trợ lý Trần là con nhà ai vậy?”

“ Trông đứa bé trai kia thật là giống Tạ tổng quá đi”

“ Nói gì chứ, đứa bé gái kia cũng có nét giống”

“ Không lẽ lần này Tạ tổng đã có con thật rồi à?”

“ Nghe nói Tạ tổng kết hôn rồi, cùng với nhị tiểu thư Thời gia đó”.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

“ À, các người nghe tin gì chưa? Cái cô Thời Tư Nghiên trước đó làm bên ấn phẩm, chính là nhị tiểu thư Thời gia đó. Lần đó đi làm chỉ vì đam mê thôi”

“ Nhắc mới để ý, cô bé con kia trông thật giống cô Thời ấy”

“ Có khi nào hai người ấy lấy nhau rồi hai đứa nhỏ kia là sản phẩm không vậy?”

Những tiếng xì xào bàn tán ấy cứ rần rần ở mọi phòng, mọi tầng. Tới khi Trần Thừa đưa hai đứa bé kia đi khuất rồi vẫn còn tiếng bàn tán.

Những lời xì xào bàn tán ấy Nem Nem đều nghe thấy hết, nhưng căn bản cậu ta không quan tâm. Việc cậu và em gái mình con của ba mẹ cậu đều là sự thật hiển nhiên, không thể thay đổi.

Trần Thừa đưa hai đứa nhóc lên phòng làm việc của Tạ Cẩn Hi, cánh cửa vừa mở ra, Niệm Niệm đã nhanh chân chạy tới chỗ ba cô đang ngồi mà ôm lấy, vui vẻ nói “ Papi, Niệm Niệm mang tài liệu tới cho người”

Nem Nem vẫn điềm tĩnh đi bên cạnh của Trần Thừa, cậu trông như không có chút mặn nồng nào với ba mình. Giọng nói đều đều cất lên “ Mami phải tới Đông y quán để xem thuốc mới nên không thể tới được, nên giao cho con và Niệm Niệm mang tài liệu tới cho ba”

Trần Thừa đặt tài liệu lên bàn, coi như hết nhiệm vụ rồi nên ra ngoài thôi.

Tạ Cẩn Hi nhấc Niệm Niệm lên, để cô bé ngồi lên đùi mình, xoa xoa cái má của cô nhóc. Lại nhìn cậu con trai của mình, còn đứng xa như vậy, lại còn dùng cái giọng lạnh nhạt ấy với anh, liền có chút không hài lòng, vẫy vẫy cậu nhóc lại “ Nem Nem, lại đây”

Thấy ba mình vẫy gọi, Nem Nem lại có chút do dự. Cậu chắc ở cùng Thời Tư Nghiên từ bé nên học theo cô rất nhiều tật, kể như mỗi lần đắn đo, do dự thứ gì đó sẽ bất giác cắn môi. Lần này cũng vậy, cậu nhóc cắn môi lại, đắn đo một lúc mới tiến tới chỗ ba mình.

Khi tên nhóc nhà mình đã đứng trước mặt, nhìn cái điệu cắn môi kia, anh ta đoán chắc lại học tật xấu từ mẹ rồi. Dùng tay đánh nhẹ lên môi cậu nhóc “ Nào, không được cắn môi như vậy”

Bị đánh như vậy, Nem Nem cũng không cắn môi nữa, cậu vắt hai tay ra sau lưng, ngước lên nhìn ba mình. Nhưng cậu không biết nói gì hết, chỉ nhìn trân trân ông ba mình.

Niệm Niệm ở giữa nhìn hai người này, sao hai người lại chỉ biết nhìn nhau, đúng là con trai giống cha, kiệm lời như nhau. Cô cũng chỉ biết thở dài.