Điện Từ Bi

Điện Từ Bi - Chương 28






Hoàng Đế trượt một vòng rồi quay về, hẳn là gân cốt thư giãn, trông rất sảng khoái.
“Ngươi cũng biết trượt phải không? Chúng ta trượt cùng nhau một vòng?” Hoàng Đế cười, cười đến là tươi đẹp, lộ ra cả răng nanh nhòn nhọn.
Mắt Nguyệt Hồi còn chưa hết tối, nàng vịn lấy cọc sắt cạnh sân băng, ậm ừ đáp: “Trước kia ta không trượt mấy, chỉ toàn nhân dịp nửa đêm mò đến, trời vừa tối vừa lạnh, không dám trượt xa, sợ không trượt tốt bằng ngài.

Hay là…ta không trượt nữa…đỡ xấu mặt.”
Đương nhiên Hoàng Đế sẽ không chê nàng, còn cười nói: “Không sao, hôm nay không đông, không sợ bị đụng phải người khác.

Ta dắt ngươi, chỉ đi dạo trong vòng ba trượng quanh đây thôi.”
Nguyệt Hồi đáng thương nhìn hắn, đỡ dải ngọa thố trên đầu nói nhỏ: “Rõ ràng ngài là người thạo nghề, vì sao còn la hét ầm ĩ theo ta chứ.

Ta tưởng ngài chưa từng đến đây, chưa từng trượt băng…Thập Sát Hải làm sao mà so được với Bắc Hải Tử, băng lại còn tốt, ngài phải đến đây với ta, bôi nhọ ngài biết bao.”
Hoàng Đế trấn an nàng, không phải là kiểu ban ân bốn biển, giọng hắn mang theo cảm thông, sợ nàng càng thêm lúng túng, hào phóng kể: “Bắc Hải Tử tốt thì có tốt, nhưng mà chơi ở đó rất bí bách.

Ta chỉ muốn trượt chơi xung quanh, nhưng Tiên Đế lại thích chia mọi người làm hai đội, ngươi truy ta đuổi, đá cầu trên sân băng.

Về sau chẳng dễ dàng gì mới lên ngôi được, các huynh đệ đã bị đuổi đi nơi khác, nhưng đến đó một mình lại cảm thấy quạnh quẽ thực sự.

Con người luôn kỳ quặc như thế, đã hai năm rồi ta chưa đến Bắc Hải, nếu không phải hôm nay ngươi đưa ta đến đây, ta còn chẳng nhớ nổi mình biết ngón nghề này đâu.”
Nguyệt Hồi vẫn co quắp, “Nhưng ngài cũng không nên vui đến như vậy…”
“Ta vui thật mà….” Hoàng Đế cười, âm thanh dần dần nhỏ đi, “Ở cạnh ngươi là ta thấy vui, vui lên liền muốn cười, không liên quan gì đến trượt băng hết.”
Nguyệt Hồi nghe xong, trong lòng khẽ run rẩy.

Vị gia này, đúng là quá giỏi ăn nói.

Nói những lời này với cô nương là vì ỷ vào mình có xuất thân tốt, lại còn đẹp, cố tình khuấy loạn tâm tình người ta!
Sang năm Nguyệt Hồi mười tám rồi, cô nương mười tám mà nói gì cũng không hiểu thì quả thật có hơi lừa mình dối người.


Máu xu nịnh của nàng là mọc từ phố phường ra, chỉ cần có quyền có thế, lại thêm bề ngoài đoan chính, nàng liền cảm thấy mắt, đi theo ngắm một chút.

Vị này chính là Hoàng Đế đó, Hoàng Đế thì còn gì để chê nữa đâu.

Có đôi khi cô nương là vậy, rõ ràng không có ý tứ gì với một người, nhưng chỉ cần người ta thể hiện ra thiện cảm với ngươi, trong lòng ngươi sẽ không nhịn được mà xao động, bắt đầu nhìn người ta bằng con mắt khác.
Tiểu Hoàng Đế này, trừ việc tương lai sẽ có nhiều nữ nhân ra, kỳ thực cũng không tính là hư.

Nguyệt Hồi ngượng ngùng, hàm hồ đáp lời lấp liếm, “Giúp ngài vui vẻ được là công đức của ta.

Ngài không cần dắt đâu, ta tự trượt một đoạn, chờ tập luyện xong là có thể đuổi theo ngài rồi.”
Vốn tưởng Hoàng Đế không biết trượt băng, ban đầu nàng rất khí thế, nhưng bây giờ chính là múa rìu qua mắt thợ, nàng cảm thấy đôi giày trượt trên chân chẳng dễ đi, sao mà cứ cồm cộm.
Hoàng Đế cũng không ép nàng, chậm rãi trượt vòng qua vòng lại, cổ vũ nàng mạnh dạn lên.
Nguyệt Hồi tự an ủi, nhớ đến khi trước học trượt ngã sóng soài trước mặt Tiểu Tứ bao nhiêu lần, thực ra cũng chẳng có gì mất mặt.
Làm gì có ai trượt băng mà không bị ngã, vì thế nàng hiên ngang lẫm liệt phóng về phía trước, đáng tiếc nửa dưới thì lao đi, nửa thân trên vẫn ở nguyên chỗ cũ.

Tiếp theo sau chính là một cú dập mông, ngã phịch xuống mặt băng, bởi vì mặc quần áo dày nên mông không đau lắm, cánh tay thì bị đập xuống, dần dần nổi lên đau nhức.
Hoàng Đế và Tất Vân vội vàng tới đỡ, sốt ruột hỏi: “Có sao không? Ngã có đau không?”
Nguyệt Hồi ngại không dám kêu đau, chỉ nói: “Không sao, đến sân băng là phải ngã, ngã rồi mới biết trượt.”
Vậy cũng đúng, Hoàng Đế nhớ đến khi còn nhỏ, 5 6 huynh đệ đem theo bạn bè mình ra chơi trò “tranh bậc”, một người trượt chân là liên lụy đến cả đám, ngã như ngả rạ trên mặt băng, người thành thạo đến mấy cũng có lúc thất thủ.

Thấy nàng không có gì dị thường thì yên tâm rồi, giúp nàng phủi tà váy, nhặt cho nàng mấy sợi cỏ khô dính trên áo choàng.

Lần này thực sự phải dắt theo nàng trượt, vì thế hắn cẩn thận nắm lấy tay nàng, đưa nàng từ mép sân ra giữa sân.
Xung quanh chẳng có mấy người, ban đầu cô nương còn luống cuống ngại ngùng, về sau thì túm chặt lấy hắn, vừa nói “ta thất lễ rồi”, vừa đè phân nửa sức nặng lên hai tay hắn luôn.
Hoàng Đế không cảm thấy đây là gánh nặng, một cô nương thì có thể nặng đến đâu được.

Hắn dắt nàng đến chỗ trống trải, đôi mắt nàng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Hắn chưa từng thấy con ngươi nào đen trắng phân minh đến vậy, không giống những tên đạo đức giả kia, nàng không vương một hạt bụi, chỉ liếc mắt liền thấy rõ tâm can trong suốt như thủy tinh.
Nguyệt Hồi có người dắt, dần dần nắm giữ được kỹ xảo.

Cuối cùng đã có thể buông tay ra, nàng trượt một mình đến tận đằng xa, đến bây giờ mới hiểu được cái gọi biết trượt trước kia chỉ là tiến về phía trước 2 3 trượng, còn đây là thực sự khống chế được tay chân, khác nhau không hề nhỏ.
Nàng cũng coi như hiếu học, đương nhiên không tránh khỏi ngã thêm vài lần, một canh giờ sau đã biết trượt nhờ những cú ngã.

Chỉ là đến giờ cơm rồi, không thể để Hoàng Đế đói bụng, vì thế cởi giày băng xuống nói đi tìm chỗ ăn.

Ở đường Tiền Môn có một quán bạo đỗ rất nổi tiếng, ngày thường tiếng xoong chảo trên bếp leng keng không ngừng, hôm nay đến lại chỉ thấy một màn ảm đạm.
Nguyệt Hồi nhìn Hoàng Đế, ngượng ngùng nói: “Chắc lại là Cẩm Y Vệ đến dẹp rồi.”
Hoàng Đế thở dài, “Ta cải trang một lần, ầm ĩ đến nỗi dân chúng không được yên ổn, làm ăn cũng chẳng xong.” Ngữ khí đầy ắp tự trách.
Ít ra ban nãy còn để lại trên sân băng mươi khách trượt, còn hàng bạo đỗ này phải nói là thực sự vắng tanh.

Bọn họ vào cửa, chủ quán treo một gương mặt dở khóc dở cười mà vẫn phải tận tâm hầu hạ, một câu khách quý hai câu khách quý.

Khi bạo đỗ bưng lên Hoàng Đế chưa được động đũa, còn phải chờ Tất Vân dùng châm bạc thử độc xong mới ăn, lăn lộn nửa ngày thấy không sao, lúc này Hoàng Đế mới dám hạ miệng.
Không biết vì sao, hương vị bạo đỗ hôm nay chẳng ngon chút nào, Hoàng Đế ăn cũng tạm chấp nhận, rõ ràng là một chuyến đi chơi rất vui, về sau lại mất hứng quá chừng.

Vốn còn định buổi chiều đi dạo chợ chim, nhưng Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ đến dẹp thì cũng chỉ còn đường phố trống trơn, một mình ba người trơ trọi.
“Đành vậy.” Hoàng Đế chắp vá ăn xong bữa cơm, cúi đầu nói: “Hôm nay ra ngoài là vì nhất thời hứng khởi, không suy nghĩ nhiều, lại làm cho cả một con đường binh hoang mã loạn.

Đừng để vì một mình ta mà khiến cả thành Bắc Kinh chẳng được thái bình.”
Nguyệt Hồi không biết phải nói gì, rốt cuộc Hoàng Đế vẫn có chút kiêng dè Lương Ngộ, từ nhỏ đã nghe lời Đại bạn, làm cái này thì được làm cái kia thì không, giống như hoàng tử sống trong vòng tròn Đại bạn vẽ ra, dù lên làm Đế Vương cũng đã thành quen rồi, muốn sửa đi chẳng dễ.


Lần ra cung hôm nay ngoại trừ được vui vẻ trên sân băng trong chốc lát, về sau cũng chẳng mấy hài lòng.

Quy củ càng ngày càng rõ ràng, khi ra ngoài du ngoạn không được có người không liên quan ở xung quanh, chẳng khác gì đi dạo trong Ngự Hoa Viên, chỉ là đi từ một cái vườn nhỏ đến một cái vườn lớn hơn, nhạt nhẽo, đầy rẫy người cản tay.
“Hay là chờ ta tiến cung, ta mang đồ chơi đến cho ngài!” Nguyệt Hồi gắng gượng mỉm cười, “Ngài có chơi dế không? Ta chọn cho ngài con tốt nhất, ngài thích dế xanh hay là dế thiếc?”
Hoàng Đế vốn là thế nào cũng được, nhưng vẫn nghĩ ngợi, “Dế xanh đi, trông đẹp hơn.”
Nguyệt Hồi gật đầu: “Ngày mai ta sẽ đi ra ngoài chọn mua thật kỹ.”
Sau đó đi dạo một lát, đến chiều Hoàng Đế vẫn đích thân đưa nàng về nhà.

Xe ngựa lắc lư về đến trước cổng, Nguyệt Hồi nhảy xuống, hắn ngồi trên xe, vén nửa bên mành lên, nói: “Hôm nay vẫn rất vui, thân phận ta thế này, rốt cuộc chẳng thể được như người bình thường.”
Nguyệt Hồi cười gật đầu, “Ngài là chúa tể giang sơn, trách nhiệm trên vai nặng nề, không ai dám để ngài xảy ra bất trắc, khó tránh khỏi phải cẩn thận mọi nơi.” Lời tuy nói thế, nhưng lại thấy có thêm một tầng thương xót cho hắn, nghề Hoàng Đế này thì ra lại thân bất do kỷ đến vậy.
Mọi lời đều đã nói xong, coi như đã thành toàn thể diện.

Hoàng Đế buông mành, lệnh Tất Vân đánh xe hồi cung.
Nguyệt Hồi đứng trước cổng nhìn theo bóng xe đi xa, thì thầm đọc lên: “Mộ Dung Thâm, Lan Ngự…” Cái tên kia thực sự văn nhã, mà văn nhã quá liền thiếu đi nét kiên cường, nàng bỗng nhiên cảm thấy ca ca đúng là hơi kỳ lạ.
Lục Ỷ chạy ra đón, đứng bên cạnh nghe một lúc mới chậm rãi đi lên, “Vị ban nãy là Hoàng Thượng ạ?”
Nguyệt Hồi ừ một tiếng, “Hoàng Thượng trẻ quá phải không?”
Lục Ỷ vâng, nhưng trẻ tuổi cũng không có gì đáng kinh ngạc, điều đáng kinh ngạc nhất là Hoàng Đế tự mình đến tận cửa không phải vì gặp Đốc chủ, mà lại là tìm cô nương đi chơi.
Lục Ỷ là người cẩn thận, đương nhiên sẽ không nói thêm gì, chỉ là trong lòng biết lần này cô nương vào cung, sợ sẽ không về được nữa, lại càng thêm tận tâm hầu hạ.
Nguyệt Hồi chạy nhảy bên ngoài cả ngày, phải thay hết xiêm y trên người, chờ bên trong chuẩn bị nước ấm xong xuôi liền đi vào tắm gội.

Ban đầu chơi hăng quá, ngã bao nhiêu lần cũng thấy không là gì, đến bây giờ mới phát hiện chỗ này cũng đau chỗ kia cũng đau, lại chẳng nhìn ra được dấu vết.
Đặc biệt là cánh tay này, lúc trước vẫn còn duỗi được, bây giờ thì đau nhừ hết cả.

Nàng thay áo ngủ đi từ trong ra, vừa đi vừa xoa bóp, đúng vào thời điểm sắp thắp đèn, ánh sáng ngoài cửa sổ đang dần tắt, nửa gian phòng chìm trong bóng tối.

Nàng men theo ánh chiều tà ngồi xuống trước bàn trang điểm, đang định lấy lược, bỗng nhiên thấy trong gương đồng phản chiếu một bóng người đứng ngay phía sau lưng nàng.
Lần này Nguyệt Hồi sợ đến mức lá gan nát bét, đang định hét lên, lại nghe thấy người nọ lên tiếng: “Là ta.”
Tiếng hét chói tai sắp phát ra lại nuốt về, nàng híp mắt nhìn kỹ, Lương Ngộ mặc lãnh bào màu ngà dệt kim, đầu đội khăn lưới.

Hẳn là mới xong việc trở về, dải dây buộc trên khăn lưới vẫn là màu đỏ sậm, phía dưới là trụy giác tích châu lũy ti nạm vàng, màu ngà tôn lên diễm sắc, làm hắn càng thêm đĩnh đạc.
Nguyệt Hồi thở phào thật to, “Huynh về mà sao không sai người báo muội một tiếng? Đứng đây lúc tối lửa tắt đèn, một tí nữa thôi là tim muội bắn ra ngoài.”
Lương Ngộ không để bụng cơn hoảng hốt của nàng, chỉ cứ như vậy trầm mặc nhìn nàng thật lâu.
Nguyệt Hồi lấy đâu ra tinh tế đến vậy, nàng cũng chẳng nhận ra được cảm xúc của ca ca, mải mê xoa bóp cánh tay, vừa xoa vừa hít hà, cái tay còn lại đã bóp mỏi nhừ mà chẳng thấy đỡ hơn chút nào.
Rốt cuộc Lương Ngộ vẫn bước đến, nắm lấy khuỷu tay nàng.

Cánh tay cô nương thật gầy, dù đã mặc mấy lớp áo vẫn thấy yếu ớt, như thể chỉ gập lại cũng sẽ làm gãy mất.
Hắn không nói lời nào, Nguyệt Hồi bắt đầu lo lắng, lén liếc sắc mặt hắn, đến lúc này mới phát hiện ra hắn không vui.

Nàng thấp thỏm hỏi: “Ca ca, huynh làm sao thế? Có phải người của Nội các lại làm huynh bực không?”
Lương Ngộ vẫn mím chặt môi, mười ngón tay đang giữ khuỷu tay nàng càng thêm dùng sức.

Nguyệt Hồi bị đau kêu oai oái, nhưng cũng đúng vào lúc này, chẳng biết là từ khuỷu tay hay là từ trong đầu vang lên một âm thanh.

Giống như cái cổ được nằm trọn vẹn xuống gối, cứ tưởng rằng sẽ bị vặn đứt như bác thợ bẻ gãy tấm gỗ, đến lúc xong việc mở mắt ra, thấy vẫn còn bình yên vô sự.
Cuối cùng hắn cũng buông nàng ra, lạnh nhạt nói: “Gân cốt lệch chỗ, chỉnh lại là khỏi.

Hôm nay đi chơi ở ngoài vui lắm chứ hả, vừa Thập Sát Hải vừa đường Tiền Môn, còn bị lệch xương, ôm cái tay đau về nhà.”
Hắn chịu lên tiếng, Nguyệt Hồi nhẹ nhàng thở phào, sờ lên đầu vai mình, “Hoàng Thượng hiếm khi được xuất cung, hẳn là vì lần trước nghe muội kể chuyện bên ngoài cho nên hôm nay mới đến tận nhà chúng ta.

Muội chỉ dẫn hắn đến mỗi hai chỗ kia, cũng là vì muội muốn được đi mà…”
Lương Ngộ hừ một tiếng, “Ngày đó để muội giả làm Thái Hậu truyền thủ dụ cho Nội các, muội còn nhớ đã nói những gì không? Hoàng Thượng sắp lập Hậu, sắp viết chiếu chiêu cáo thiên hạ, bây giờ từng lời nói hành động của hắn không đơn thuần chỉ có Đông Xưởng Cẩm Y Vệ giám sát, ngay cả những kẻ ngày thường đối phó với Tư Lễ Giám cũng đang nhìn chằm chằm.


Vào đúng thời điểm này còn nghênh ngang ra ngoài đi dạo, hắn là Hoàng Đế, ai ai cũng cung phụng hắn, còn muội thì sao? Không sợ dẫn lửa thiêu thân?”
Nguyệt Hồi bị hắn nói, phát hiện dường như mình quả thật đã làm sai.

Nhưng mà nghĩ lại mới thấy khó xử, “Hắn đích thân đến tận nhà, muội cũng hết cách mà.

Hơn nữa muội thấy hắn bị nhốt trong Tử Cấm Thành quá đáng thương, nếu đã ra rồi thì âm thầm đi chơi một lúc, đâu có làm sao.”
Biểu cảm Lương Ngộ càng thêm buốt giá, hơi thở nguy hiểm này là thứ nàng chưa từng thấy bao giờ.
“Muội tốt bụng, ta biết, nhưng lòng tốt không dùng đúng nơi thì sẽ thành họa.” Hắn lạnh giọng nói xong, bình tâm tĩnh khí lại rồi mới tiếp, “Ta không ngờ muội chỉ mới tiến cung được mấy ngày, Hoàng Thượng đã nhìn trúng muội rồi.

Ta từng nói muội muốn làm nương nương cũng không phải không thể, đúng vào lúc ta đang định giúp muội an bài lai lịch, nếu muội tình nguyện tụ tập tranh sủng với một đám nữ nhân, ta cũng có thể thành toàn được cho muội.

Chỉ là ta khuyên muội một câu, một viên minh châu thì là bảo bối, đến khi bị trộn lẫn vào ngọc vụn lại chỉ còn nước bị nghiền thành phấn, đem đi cho người ta thoa mình.

Muội muốn làm viên đông châu trên mũ phượng hay tình nguyện làm phấn trân châu đựng trong bình, tự mình cân nhắc đi.”
Từ ngày nàng trở về lúc nào cũng thấy ca ca hiền hòa, chưa từng giống như hôm nay, từng câu từ chữ bật ra đều lạnh lẽo vô tình.

Nguyệt Hồi hơi sợ, đôi mắt ngơ ngẩn nhìn về phía hắn, nhỏ giọng ngập ngừng: “Ca ca, huynh…”
Lương Ngộ lạnh giọng ngắt lời nàng, “Hôm nay Hoàng Thượng đã nói với muội những gì? Cả hai đến Thập Sát Hải chơi đến là vui vẻ, hắn còn tháo bội đao xuống khắc gì trên mặt băng?”
Nguyệt Hồi kinh ngạc, không thể ngờ nhất cử nhất động của bọn họ đều lọt vào mắt hắn, ngay cả chuyện Hoàng Đế khắc chữ lên băng cũng biết.
“Ca ca, huynh đang giám sát Hoàng Thượng sao?”
Giữa mày Lương Ngộ nhăn lại, “Ta chỉ làm tròn trách nhiệm bảo vệ hắn.

Hắn sắp sửa tự mình chấp chính, nếu lúc này xảy ra sai lầm, vậy thì cả đời này hắn sẽ không thể mở được cửa lớn Giao Thái Điện, không nhấc nổi ấn tỉ của chính hắn.”
Nguyệt Hồi bị phản bác nghẹn lời, tuy rằng trước kia nàng cũng cảm thấy rất bất bình thay Hoàng Đế, thấy ca ca thâu tóm quá rộng, nhưng mà khi nghe hắn nói ra lời này, dường như tất cả đều là vì suy xét cho Hoàng Đế thôi.

Một chút uất ức hiện tại của Hoàng Đế chỉ là tạm thời, tạm thời ẩn nhẫn, chính là vì viên mãn cho ngày sau.
Nàng cúi đầu, chỉ đành nói thật, “Bọn muội không nói gì hết, chỉ toàn nói chuyện về sân băng.

Hoàng Thượng ngồi xổm xuống khắc băng, không phải khắc gì khác, là khắc tên của chính hắn.

Muội cứ gọi hắn là Hoàng Thượng Vạn Tuế Gia ở ngoài không tiện, hắn mới nói tên của hắn cho muội.

Muội tưởng là Lam Ngọc trong ngọc Lam Điền, hắn nói không phải, cho nên mới khắc ra cho muội xem, tại muội chưa đọc sách bao giờ mà.”
Nàng nói xong, lại là một màn trầm mặc vô biên.

Nàng hoảng sợ thấp thỏm đứng đó, bộ dạng giống hệt đứa trẻ con mắc lỗi.
Thực ra Hoàng Đế khắc tên, hắn sao có thể không biết, chỉ là hắn muốn chứng thực, đang yên đang lành, làm sao tự dưng lại nói cả thánh húy ra.

Ngay từ cây trâm cá vàng hắn đã biết tâm tư của Hoàng Đế, thuận nước đẩy thuyền vốn là ý tưởng ban đầu của hắn, nhưng cái thuyền này đáng nhẽ nên hướng về phía hắn, chứ không phải hướng về Hoàng Đế.
Xem ra bây giờ Nguyệt Hồi đã có chút xao động, hẳn nàng cũng có vài phần thiện cảm với Hoàng Đế.

Nam nữ trẻ tuổi xấp xỉ nhau, thường xuyên qua lại rồi sinh tình cũng là có, nhưng mọi thứ bắt đầu vượt khỏi tầm nắm giữ của hắn, không khỏi khiến hắn kiêng dè.