Điện Từ Bi

Điện Từ Bi - Chương 45






Hoàng Đế cũng có thành tựu về chính sự, điều chưa được duy nhất là tật do dự không quyết đoán.

Có lẽ là do thói quen từ nhỏ, làm gì cũng phải suy xét đủ đường, dù bây giờ đã ngự cục đứng trên vạn người, hắn vẫn cứ lo trước lo sau, muốn nắm giữ thiên hạ, lại sợ rơi vào cảnh bị người ta bêu danh.
Lương Ngộ chắp tay nói: “Nếu vậy thì để thần đến Từ Ninh Cung một chuyến, thần sẽ nói vun vào cho Thái Hậu, những thứ cần nhận sai cứ để thần, chỉ cần Thái Hậu đồng ý để đại lễ cử hành thuận lợi, Thái Hậu muốn trừng trị tội đại bất kinh thì thần cũng tuyệt đối không kêu ca.”
Hoàng Đế bước ra từ sau ngự án, kéo tay hắn nói: “Đại bạn là trợ thủ đắc lực của trẫm, tính tình Thái Hậu luôn khiến người ta không biết đường nào mà lần, nếu thực sự nghe theo nàng ta, không biết sẽ sụp xuống tai họa lớn thế nào đâu.

Đại bạn đi thương nghị với nàng ta, dù thế nào cũng phải giữ được chính mình trước, giang sơn này của trẫm có thể thiếu Thái Hậu nhưng không thể thiếu Đại bạn, đã nhớ kỹ chưa?”
Lương Ngộ cười nói: “Chủ tử yên tâm, thần và Thái Hậu đã quen biết vài năm, thần biết nên xử lý thế nào.

Chủ tử cứ yên tâm, thần qua đó một chuyến, chủ tử đợi tin tốt của thần.”
Hoàng Đế gật đầu, Lương Ngộ hành lễ, lui ra khỏi noãn các phía đông.

Đang định xuống bậc thang thì nghe phía sau có người gọi Chưởng ấn, hắn dừng chân lại quay đầu nhìn, Nguyệt Hồi đang vội vàng chạy từ trong điện ra.
Bởi vì xung quanh đều có người, nàng không thể tùy ý nói chuyện, kéo hắn đi sang một bên, nhỏ giọng nói: “Huynh muốn đến chỗ Thái Hậu, tám phần là không vui vẻ gì đâu, chi bằng đừng đi.

Muội nghĩ hay là chúng ta làm giống lần trước, huynh giăng một tấm mành trên triều đình, muội trốn sau mành dùng giọng Thái Hậu nói chuyện.

Chẳng phải là đại lễ sao, chắc chắn không ai dám vọt lên vén mành đâu, chỉ cần lừa gạt cho qua để Hoàng Thượng thuận lợi nhận ấn tỉ là được.

Huynh đừng đến Từ Ninh Cung, cũng đừng hứng cơn giận kia làm gì, nếu Thái Hậu biết Hoàng Thượng cần cầu cạnh nàng ta, chẳng biết nàng ta sẽ còn làm mình làm mẩy thế nào.”
Muội muội đau lòng hắn phải chịu oan ức, có thể thấy yêu thương dành cho nàng không hề phí phạm.


Lương Ngộ nói: “Vẫn phải đi một chuyến, nếu thuyết phục được là tốt nhất.

Triều đình thay đổi trong nháy mắt, nếu không phải cùng đường thì ta không muốn kéo muội vào, không tốt cho muội.

Muội cũng đừng lo, cứ làm tốt việc của mình, trước mặt chủ tử thì ngoan ngoãn một chút, vậy là được.”
Hắn không đứng lại nữa, nhấc vạt duệ tát bước xuống đan bệ.

Mấy người hầu đứng chờ dưới bậc thang, thấy hắn tới thì nối đuôi theo sau, nhanh chóng tiến về phía Nguyệt Hoa Môn.
Từ khi hạn chế hành động của Thái Hậu vào năm ngoái, Từ Ninh Cung vẫn khá an phận, ngoại trừ thi thoảng có tin Thái Hậu đập bàn đá ghế ra thì không có động tĩnh gì liên quan đến trên triều hoặc ngoài cung.
Mấy ngày nay thời gian lễ Phật của Thái Hậu tăng lên rất nhiều, nhưng hẳn là lúc này đang ở trong noãn các.

Hắn đứng lại trước cửa thứ gian, đợi người hầu vào thông truyền, nghe thấy giọng Thái Hậu vọng qua tấm mành, không vui vẻ cho lắm “hắn đến làm gì?”, hiển nhiên không có ý muốn gặp hắn.
Nếu đứng chờ thì phải chờ đến ngày tháng năm nào nữa, hắn dứt khoát vén mành lên, bước thẳng vào.
Thái Hậu thấy hắn không đợi triệu kiến đã vào, tuy trong lòng giận dữ nhưng không tiện phát tác.

Nàng ta tàn nhẫn vuốt lông con mèo trắng, vuốt đến nỗi lông mèo bay khắp phòng.
“Xưởng thần là khách quý, không dưng lại lên điện Tam Bảo, hôm nay đến chỗ ta, chẳng biết là có giáo huấn gì nữa đây?”
Lương Ngộ chắp tay cung kính cong eo: “Nương nương nặng lời rồi, hôm nay thần đến là để nhận lỗi với nương nương.

Bởi vì một chút hiểu lầm từ năm trước làm nương nương buồn phiền, lúc này nghĩ lại mới thấy thực sự không nên.

Chỉ cần có thể làm nương nương nguôi giận, thần tình nguyện lãnh phạt, chuộc lại tội cũ.”
Thái Hậu sắp tức đến hỏng người rồi, nhưng rốt cuộc nàng không phải kẻ ngốc, nàng liếc nhìn hắn, hừ cười nói: “Trong thiên hạ còn có kẻ động đến Lương Ngộ ngươi được sao? Dù ngươi tình nguyện chịu phạt thì ta cũng chẳng có gan giáng tội.

Ta được mở mang lợi hại của ngươi rồi, đến chỗ ta không cần phải nói lời hay, có gì thì cứ nói thẳng ra đi.

Lương chưởng ấn là người bận rộn, ta đây không dám giữ ngươi lại nói chuyện phiếm đâu.”
Không được Thái Hậu nể nang vốn chẳng phải chuyện mới mẻ gì, nàng ta dùng lời lẽ để đánh mắng, Lương Ngộ cũng chẳng thấy ngượng ngùng mất mặt.

Nếu đã mở lời thì cũng tốt, hắn chắp tay nói: “Hôm nay thần đến là để cùng nương nương bàn bạc công việc đại lễ chấp chính của Hoàng Thượng.

Dù sao các triều Đại Nghiệp không có nhiều thiên tử thiếu niên đăng cơ, chỉ có tiền lệ của Hiếu Tông Hoàng Đế, nhưng đã trôi qua nhiều đời, chỉ sợ làm theo thì không đủ kỹ lưỡng.”
Thái Hậu nghe xong, bày ra một vẻ thờ ơ không liên quan đến mình, “Hoàng Đế tự mình chấp chính hay không đều do các ngươi định đoạt, sao còn phải đến đây bàn bạc với ta? Ta chỉ là một Thái Hậu không còn tác dụng, trên triều hay hậu cung thì cũng chẳng đâu có đường sống cho ta.

Xưởng thần muốn bàn bạc thì tìm nhầm người rồi, ta chẳng biết gì hết, chẳng hiểu gì hết, ngươi đi mà tìm người khác đi.”
Thái Hậu sẽ nói những lời chua ngoa thế này, hắn đã đoán được từ sớm, bởi vậy rất đỗi kiên nhẫn chịu đựng trò tra tấn dông dài của nàng, “Nương nương hà tất phải giận dỗi, thiên tử tự mình chấp chính, nương nương là Thái Hậu, khi đại lễ đến vẫn cần nương nương ra mặt, làm sao có thể không liên quan cho được? Thế này đi, nương nương không biết rõ trình tự đại lễ cũng không sao, thần sẽ trình bày với nương nương, nương nương xem lại xem có sai sót gì không…”
Nhưng Thái Hậu quả quyết cự tuyệt: “Không cần! Lương xưởng thần, các ngươi coi ta là trẻ con lên ba phỏng, khi cần đến thì cho một viên kẹo, khi không cần thì trở mặt nhốt lại, tưởng ta dễ bắt nạt hay sao? Hoàng Đế đã muốn tự mình chấp chính, muốn ta lâm triều tuyên bố, thế thì sao hắn không tự mình đến đây? Ta tốt xấu gì cũng là Hoàng Hậu của Tiên Đế, hắn còn phải gọi ta một tiếng Mẫu hậu, mồng một đầu năm hắn có đến dập đầu thỉnh an ta không? Dòng thứ bất hiếu bất đễ, nếu không phải khi trước ta hồ đồ thì còn lâu mới đến lượt hắn làm Hoàng Đế! Bây giờ cứng cáp rồi, không thèm để ai vào mắt, ta nói cho các ngươi, đừng tưởng trong thiên hạ chỉ toàn kẻ ngốc, các ngươi bịa được sử sách, không bịa được lòng người.

Tương lai người ta sẽ kể lại trò quái ác của các ngươi cho đời sau, đến triều đại nào các ngươi cũng là lòng lang dạ sói, hôi thối không ngửi nổi!”
Đang nói chuyện yên lành, cuối cùng vẫn cứ thành cục diện như vậy, dường như việc đối thoại với Thái Hậu sẽ vĩnh viễn không thể giải quyết được bất cứ thứ gì.

Bây giờ đã nói hết lời hay, Thái Hậu vẫn cứ trơ trơ, thế thì không tránh được phải tiên lễ hậu binh.
(*) Tiên lễ hậu binh: Ý nói dùng phương thức lịch sự để thương lượng trước, nếu không được thì sẽ dùng đến thủ đoạn cứng rắn.
Lương Ngộ cũng không giận, quay sang ngồi xuống cái ghế tựa bên cạnh, “Nương nương, gạo đã nấu thành cơm, nương nương cứ gây khó dễ khắp nơi cũng chẳng có nghĩa lý gì hết, muộn mất rồi.


Nếu nương nương có con trai ruột giành lại đại cục thì không nói, nhưng nương nương chỉ có một vị công chúa, làm ầm lên như vậy với Hoàng Thượng, dù tranh được ngai vàng thì nương nương cũng làm được gì? Vẫn nên nghe lời khuyên này của thần đi, từ hôm nay yên ổn chung sống cùng Hoàng Thượng, mẹ hiền con thảo hưởng thụ cả đời.

Hoàng Thượng cũng chẳng phải người bạc tình, từ nhỏ đã không có mẹ, nếu nương nương đối xử tốt với Hoàng Thượng, luôn luôn đặt Hoàng Thượng lên trước, thế thì Hoàng Thượng bất hiếu với nương nương sao được.

Nói đến cùng Hoàng Thượng vẫn là chỗ dựa cho nương nương an dưỡng tuổi già, phúc hưởng nửa đời trước không phải phúc, nửa đời sau an nhàn mới thực sự là phúc, nương nương cứ mải mê làm càn, đến cuối cùng nương nương được gì?”
Thái Hậu không nghe nổi kiểu ăn nói đàng hoàng này của hắn, “Ta là Mẫu hậu, hắn là con trai, rồi còn thế nào nữa, chưa chi đã giam ta lại, nếu lợi hại thêm chút nữa thì có phải muốn nuốt sống ta luôn không? Ngươi đừng có đến đây hót như khướu với ta, ta không đến đại lễ chấp chính của hắn, ta phải để cho chư vị thần công nhìn thấy, cho người khắp thiên hạ nhìn thấy, xem xem Hoàng Đế đối xử với Mẫu hậu thế nào, lấy nhân hiếu trị thiên hạ thế nào!”
Lương Ngộ nghe nàng ta xổ xong một tràng tức giận, sau một lúc lâu vẫn không cất tiếng, chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, nói một câu “hà tất”.
Vị Thái Hậu này đúng là khó sống chung, có người ăn mềm không ăn cứng, còn nàng ta thì sao, cả mềm lẫn cứng đều không ăn, trừ phi ngươi nắm được tử huyệt của nàng.
Lương Ngộ cúi đầu, nhàn rỗi xoay cái nhẫn trên tay, ngân nga nói: “Thần nhớ Vĩnh Niên công chúa gả thấp cho quan Hữu tham chính Tiết Lãng của Bố Chính Tư, thóc trữ đồn điền năm ngoái của Bố Chính Tư vẫn chưa thanh toán sạch sẽ đâu, những thứ này đều thuộc bổn phận của Phò Mã gia đó, Thái Hậu nương nương có biết không?”
Quả nhiên Thái Hậu trở nên cảnh giác, thẳng lưng lên đề phòng nhìn hắn, “Ngươi định làm gì?”
Lương Ngộ mỉm cười, “Cũng không có gì, chỉ là thần đột nhiên nhớ ra, thuận miệng nhắc đến thôi.

Đã lâu rồi Công chúa chưa hồi kinh thì phải? Nương nương có nhớ Công chúa không? Nếu thần phái người đón Công chúa về, để Công chúa bầu bạn với nương nương một thời gian, liệu nương nương có bằng lòng?”
Cuối cùng sắc mặc Thái Hậu đã trắng bệch, Lương Ngộ luôn giỏi túm lấy cái xương sườn mềm của người ta, mà Công chúa chính là cái xương sườn mềm của nàng.
Một người mà sống cả đời giương nanh múa vuốt, rốt cuộc vẫn có những vướng bận không vứt bỏ được.

Nhà mẹ đẻ cũng chẳng có gì, cha mẹ đều không còn nữa, huynh đệ cháu chắt đối với nàng cũng chẳng quan trọng đến thế.

Nhưng nàng có một đứa con gái, lo lắng ngày đêm, đó là cốt nhục của nàng.
Mỗi câu nói của Lương Ngộ đều chẳng phải vô duyên vô cớ, nếu dám nhắc đến thì chứng tỏ hắn đã bắt đầu nghĩ cách.

Thái Hậu gắng gượng trấn định, nhìn hắn chằm chằm: “Nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của Công chúa, ta thà không làm Thái Hậu cũng phải vặn ngã Hoàng Đế cho bằng được.”
Cũng không nhất thiết phải thế, Lương Ngộ đáp: “Nương nương lo nghĩ quá rồi, thần chỉ muốn để nương nương và Công chúa được đoàn tụ thôi.

Nếu nương nương không thích thì không đón nữa là được, nhưng mà đại lễ chấp chính của Hoàng Thượng…”
“Ta đi.” Thái Hậu chậm chạp thở dài: “Chỉ cần không động đến Công chúa, hết thảy đều dựa theo các ngươi.”
Thế mới nói, hà tất phải làm ầm đến nỗi xé rách da mặt đâu, Lương Ngộ đứng dậy cười nói: “Vậy thì thần lập tức thông báo tin tốt này cho Hoàng Thượng.

Mong nương nương yên tâm, chỉ cần nương nương thương yêu Hoàng Thượng, Công chúa và Phò mã vẫn có thể tiếp tục du sơn ngoạn thủy Giang Nam.

Trên đời này không có gì quan trọng bằng xuất nhập bình an, dù nương nương đang ở trong cung thì hẳn cũng hiểu rõ đạo lý này.”
Hắn dứt lời vái chào với Thái Hậu, nghênh ngang rời đi cùng đám thuộc hạ Tư Lễ Giám.

Thái Hậu nhìn chằm chằm theo hắn, hận đến nỗi trong lòng chảy máu, nghiến chặt răng.
Trân ma ma bước đến, lo lắng hỏi: “Nương nương, ý của Lương chưởng ấn là thế nào đây ạ? Nếu bây giờ nương nương không thuận theo thì hắn sẽ gây bất lợi cho Công chúa ư?”
Giang Thái Hậu nở một nụ cười vặn vẹo: “Lương Ngộ uy hiếp cũng giỏi đấy, ta mười tám tuổi tiến cung, đến bây giờ hai mươi lăm năm, chưa một ai dám đối xử với ta như vậy.

Hắn cho rằng bắt chẹt Công chúa là có thể khiến ta chịu thua, nhưng hắn tính sai rồi! Chỉ cần chính miệng Thái Hậu kể ra tội trạng của Hoàng Đế, khi đó văn võ bá quan lẫn các phiên vương đều vào kinh, ta không tin không xử lý được một tên Mộ Dung Thâm! Tư Lễ Giám, xưởng vệ, chẳng là cái thá gì! Hoàng Đế rớt đài, bọn chúng còn thừa mạng sống không? Lương Ngộ quá mức càn rỡ rồi, một tên nội quan lại cho rằng mình có thể một tay che trời cơ đấy.”
Trân ma ma bừng tỉnh đại ngộ, “Nô tỳ còn thấy bất bình thay nương nương, thì ra trong lòng nương nương đã sớm có dự tính.” Vừa nói vừa nhìn ra ngoài sân, bầu trời trong vắt, Trân ma ma lẩm bẩm: “Năm nay còn nóng sớm hơn cả năm trước…Sắp đến lúc may y phục mùa xuân rồi, lát nữa nô tỳ đến Tạo Biện Xử hỏi xem các cung nhân đã có nguyên liệu làm xiêm y chưa, khi nào sẽ đưa đến Từ Ninh Cung…”
Vì thế chưa đầy nửa canh giờ sau, những lời kia đã đến tai Lương Ngộ.
“Nhìn đi, Thái Hậu quả nhiên không phải cái đèn cạn dầu.” Hắn ngồi trên ghế, khóe môi hiện lên nụ cười trào phúng, nghiêng đầu nói với đám Thiếu giám ngồi dưới: “Lúc này càng thêm to gan rồi, định học theo Vũ Liệt Hoàng Hậu phế Đế.

Nhưng nàng ta lại không nghĩ ầm lên thì dễ, dọn dẹp lại mới khó.”
Hắn là Đề đốc xưởng vệ, mật báo và canh gác khắp kinh thành đều được hắn năm rõ trong lòng bàn tay.


Đâu như Uông Chẩn, ôm lấy cái Tử Cấm Thành đã tưởng có thể kê cao gối ngủ, cho nên mới phải chết nhanh như vậy.

Ý đồ của Giang Thái Hậu không tồi, nhưng nếu muốn cái tin tức này vượt qua được hắn truyền tới đất phong và các phiên vương, thế thì đúng là người si nói mộng.
Dương Ngu Lỗ nói: “Thái Hậu muốn cá chết lưới rách, lão tổ tông định lo liệu thế nào ạ?”
Lo liệu thế nào…Còn lo liệu thế nào được nữa! Lương Ngộ đáp: “Ta đã cho nàng ta cơ hội, nếu cứ yên phận theo giao ước thì chuyện này đã xong.

Đáng tiếc nàng ta không cam lòng, còn muốn hạ bệ Hoàng Thượng trước mặt cả triều văn võ.

Đại lễ chấp chính là gì cơ chứ? Là đại sự củng cố giang sơn xã tắc, không phải chỗ để nữ nhân hậu cung làm càn.

Nàng ta không nên động tâm tư này, phàm đã động, không cần biết nàng ta chỉ nói cho sướng miệng hay định làm thật, tất cả đều phải đề phòng.”
Nhưng mà đại lễ cần người thật có mặt, phải để trên dưới triều đình biết Thái Hậu vừa ý Hoàng Đế này, có Thái Hậu tán thành thì việc tự mình chấp chính mới danh chính ngôn thuận.

Tăng Kình nghĩ ngợi nói: “Ý của lão tổ tông là để cho Thái Hậu lộ mặt, nhưng khiến nàng ta không thể nói chuyện?”
Tăng Kình và Dương Ngu Lỗ đưa mắt nhìn nhau, thấy người ghế trên không lên tiếng, trong lòng biết ngay cần phải làm gì.
Muốn làm chuyện này thì có rất nhiều cách, nhưng mà thủ đoạn không được sáng rọi cho lắm, đối với một vị Thái Hậu mà nói thì thực sự có chút tàn nhẫn.

Nhưng một khi đã cuốn vào lốc xoáy quyền lực này, nhân từ chính là trò đùa nực cười nhất.

Chẳng may Thái Hậu nói xằng nói bậy trên đại lễ chấp chính, Hoàng Đế chắc chắn sẽ bị liên lụy, cho dù giữ được Đế vị thì cũng bị người đời lên án đến chết.
Một vị Đế Vương ngồi trên Kim Loan Điện, thế nhưng lại bị người ta chỉ trích cả một đời, đúng là không tưởng tượng nổi.
Dương Ngu Lỗ nói: “Lão tổ tông yên tâm, chuyện này cứ giao cho chúng tiểu nhân đi làm.”
Lương Ngộ gật đầu, đứng lên chậm rãi dạo bước, sát khí nặng nề trong mắt, trên mặt lại là biểu cảm trách trời thương dân, “Nếu không phải do không đúng thời điểm, dứt khoát bày ra cái chết bất đắc kỳ tử còn bớt việc hơn.”
Lời này nghe tuy hơi hung ác, nhưng tính cho lâu dài thì rất phù hợp.

Một Thái Hậu đang yên đang lành, cuối cùng bị biến thành cái xác không hồn, uổng cho vinh quang ngày xưa biết mấy!
Thái giám là loại người tàn nhẫn nhất trên đời, khi ra tay chẳng thèm quan tâm ngươi có địa vị gì.

Đêm đó vài người lẻn vào Từ Ninh Cung, một trái một phải giữ chặt Thái Hậu, Dương Ngu Lỗ tự mình động thủ, cắm hai kim vào huyệt Phong Trì và huyệt Á Môn của Thái Hậu.
Ban đầu Thái Hậu còn gào mắng, đến khi cây châm đâm xuống sâu hơn ba phần, lập tức chẳng còn hé răng.
Ngọn đèn dầu le lói trong noãn các, hắt ra bóng người loáng thoáng trên giấy cửa sổ, Trân ma ma đứng ngoài liếc thoáng qua, phảng phất như thể mọi thứ xảy ra trong điện đều chẳng liên quan đến bà.

Bà hờ hững thu tầm mắt, nhìn lên bầu trời, đêm khuya nổi gió, đến nỗi sao trên trời cũng lập lòe theo.
Hơi lạnh thấm vào người qua những chỗ không được che chắn, đau như dao cắt.

Trân ma ma dậm dậm chân, cắm tay áo vào nhau thở dài, qua đêm nay, con trai bà sẽ thăng lên Tri châu…Chỉ cần đường làm quan của con trai bằng phẳng, dù có phải hầu hạ Thái Hậu tiêu tiểu đến già bà cũng cam nguyện.