Ngôn Tễ cử chỉ ưu nhã, động tác nhẹ như một con mèo, Tề Minh đưa lưng về phía anh, tất nhiên là không phát hiện.
Nghe được Thịnh Oản Oản đề cập đến Ngôn Tễ, Tề Minh nhịn không được cười nhạo một tiếng, tay cắm túi quần, cà lơ phất phơ dựa vào vách tường.
"Oản Oản, tôi biết cô có dã tâm, nhưng cô không biết rằng Ngôn Tễ hiện tại và Liễu Ức Nhất......Dù sao bọn họ cũng là nam nữ chủ."
Ánh mắt Thịnh Oản Oản lược qua Tề Minh, thẳng tắp nhìn về phía sau anh ta.
Ngôn Tễ hơi hơi híp mắt, biểu tình lạnh lẽo nhìn chằm chằm bóng dáng Tề Minh.
Thịnh Oản Oản hảo tâm vỗ bả vai Tề Minh, biểu tình một lời khó nói, nghiêm túc khuyên nhủ: "Đại ca, anh đừng nói nữa."
Đôi mắt Tề Minh đảo qua cổ tay trắng nõn mảnh mai của Thịnh Oản Oản, anh ta không khỏi suy nghĩ, nếu cổ tay này có thể bị anh ta bóp chặt ấn ở trên giường, chắc sẽ nhiều có phong tình.
Thịnh Oản Oản càng chọc giận anh, tham muốn chinh phục càng tràn đầy của anh ta càng mạnh mẽ.
"Như thế nào, thương tâm sao? Nam chủ và nữ chủ, nam thứ với nữ thứ, không phải rất xứng sao. Có phải cô chỉ muốn Ngôn Tễ, anh ta cũng không nhất thiết phải có sức lực để đối phó với cả hai."
Môi Dương Kim Bánh sừng cứng giật giật.
Sự ngu ngốc này đúng là vận số không may mắn mà, anh ta dám lấy Ngôn Tễ ra làm trò đùa,còn nghi ngờ năng lực người ta, chức về sau ngày này năm sau là ngày giỗ mất.
Ngôn Tễ cúi đầu, giật giật khóe môi, nghịch thẻ phòng trong tay, thản nhiên nói:
"Thật không? Tôi khá tự tin vào năng lực của mình."
Hình dáng Tề Minh cứng đờ, cơ hồ là trong nháy mắt, đống xương sườn đáng thương trên ngực anh ta đã căng ra.
Thịnh Oản Oản có thể nhìn thấy sắc mặt của anh ta tái nhợt lợi hại, còn rõ hơn một khuôn mặt có phấn nền.
Anh ta gian nan xoay người, cơ thể như một cỗ máy cũ nát, từ từ run rẩy.
Người khác còn chưa tính, kia chính là Ngôn Tễ.
Chỉ bằng một lưu lượng như Ngôn Tễ, fans một người phun một ngụm cũng có thể chìm chết anh ta.
Tề Minh không muốn đắc tội Ngôn Tễ, thậm chí vì chụp bộ diễn này, anh ta còn cố ý tra xét không ít tư liệu về Ngôn Tễ, muốn tạo thành một mối quan hệ tốt, tương lai có thể mong Ngôn Tễ giúp đỡ một phen, xào tình cảm huynh đệ.
Chưa gì đã tạo kẻ thù rồi
"Anh Ngôn... Tôi... Tôi chỉ nói hươu nói vượn, anh đừng để trong lòng......"
Mồ hôi lạnh của Tề Minh chảy ra, môi vô thức mím chặt, đầu lưỡi không ngừng liếm lợi.
Thịnh Oản Oản nhẹ nhàng thở dài một hơi, hơi có chút thương hại nhìn phía Tề Minh: "Anh Tề, anh đừng nghĩ đến việc hẹn gặp, có thời gian ăn nhiều một chút đi."
Ngôn Tễ tựa hồ cảm thấy thẻ phòng trong ta chơi rất vui, anh thậm chí thèm nhấc mắt lên, cũng không đáp lại Tề Minh.
Thẻ phòng linh hoạt xoay chuyển giữa các ngón tay, tâm can Tề Minh mỗi lần liền treo lên một chút.
"Anh Ngôn, tôi cái miệng nhanh hơn não, tôi nhất định nghĩ cách bồi tội, anh cũng đừng chấp nhặt tôi."
Tề Minh gục xuống, gần như cúi đầu trước Ngôn Tễ.
Đôi mắt Thịnh Oản Oản xoay chuyển,khẽ xoay hai tay ra sau lưng, móc ngón tay ra hiệu cho Dương Kim Bánh lui lại thủ thế.
Nếu Tề Minh đã kéo mối hận của Ngôn Tễ, cô không cần thiết gánh nguy hiểm, lúc Ngôn Tễ không chú ý, cô nên chuồn đi.
Bằng không "Ước đến là kiếm được" chuyện này thật khó để giải thích.
Thịnh Oản Oản lặng yên không một tiếng động,Dương Kim Bánh thường xuyên cùng cô cấu kết với nhau làm việc xấu nên rất hiểu ý cô.
Cô nàng từ từ cọ qua, chặn người Thịnh Oản Oản.
Thịnh Oản Oản hô hấp, xoay thân, vừa muốn rút lui.
"Đừng có gấp chứ Thịnh tiểu thư."
Ngôn Tễ cuối cùng nâng lên mắt, nghiêng đầu, cười như không cười đánh giá Thịnh Oản Oản.
Thịnh Oản Oản lông mi run rẩy kịch liệt, cô không khỏi nuốt nước bọt, ánh mắt đảo qua khắp nơi.
Ngôn Tễ thở dài một hơi, đột nhiên cất bước đến Thịnh Oản Oản. Anh bước chân vốn ổn định, giờ phút này lại cố tình có thể làm người nghe được động tĩnh.
Đế giày chạm vào sàn cẩm thạch, âm thanh cộp cộp đặc biệt rõ rệt trong hành lang hẹp.
Sóng âm phản xạ qua lại trên tường như những mũi kim vô hình đâm vào da người.
Thịnh Oản Oản nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, da đầu tê dại.
Cứ nghĩ cùng Ngôn Tễ từ hôn trong hoà bình, nhưng một chút đều không nghĩ đến đắc tội Ngôn Tễ.
Đắc tội Ngôn Tễ, chính là bà tiểu cô chết tiệt của cô.
Tiểu cô ăn nhờ ở đậu nhiều năm, bà ta đã quen với việc nhìn Ngôn gia như cơm bữa, chẳng sợ Giang Vệ Tê đối với cô thế nào, lo lắng của cô cũng không thể hóa giải được.
Trước đây, bố của Thịnh Oản Oản không biết nên thường xuyên tìm tiểu cô giúp đỡ,tiểu cô đều cắn răng giúp..
Sau đó Thịnh Oản Oản mới nghe nói, tiểu cô mỗi lần về nhà mẹ đẻ, đều không nhịn được muốn ôm bà ngoại cô khóc rống một hồi, nhưng đã khóc xong thì y như cũ
Cho đến khi bà ngoại mắc bệnh Alzheimer, bà dần quên tiểu cô là ai, tiểu cô ngay cả địa vị không có chỗ nói.
Bệnh Alzheimer là một bệnh lý về não tác động đến trí nhớ, suy nghĩ và hành vi.
Ngôn Tễ đi đến phía sau cô, rũ mắt, có thể thấy quai hàm căng cứng của cô.
"Hóa ra Thịnh tiểu thư nghĩ tôi như thế."
Nhanh nhẹn sảng khoái từ hôn, lại cô muốn hẹn với anh ta, Điều này có nghĩa không muốn chịu trách nhiệm?
Thịnh Oản Oản nắm chặt quyền, mở to mắt, ổn định cảm xúc.
Cô quay mặt lại, cười áy náy với Ngôn Tễ: "Anh Ngôn, tôi sai rồi. Tôi không nên nói sau lưng anh. vừa rồi là tôi nói bừa, tôi một chút đều không có tâm tư với anh. "
Ngôn Tễ liễm mục, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Đúng không."
Khả năng quản lý biểu cảm trên khuôn mặt của anh luôn tốt, đặc biệt là quay diễn, biểu đạt cảm xúc dùng đúng chỗ.
Nhưng lúc hạ diễn, Thịnh Oản Oản không thể nhìn thấy một chút cảm xúc nào trên khuôn mặt anh.
Ngôn Tễ chắp tay sau lưng, ngữ khí lãnh đạm nới Tề Minh: "Tề Minh, cậu đi về trước đi, sau này mọi người cùng nhau cố gắng."
Anh cũng không thèm nhìn mặt Tề Minh.
Tề Minh sợ tới mức thần kinh căng chặt, nhưng thật ra lập tức ý tứ Ngôn Tễ.
Anh ta đây tưởng là đơn độc muốn nói chuyện Thịnh Oản Oản.
Tề Minh khô cằn cười nói: "Cảm ơn anh Ngôn, anh Ngôn sớm nghỉ ngơi."
Anh ta không dám ở lại hỏi thăm cái gì, liền vội vàng buộc chặt quần áo chạy đi.
Ùng ục.
Thịnh Oản Oản nuốt nuốt nước miếng, hô hấp lại nhẹ rất nhiều.
Ngôn Tễ híp mắt, không kiêng nể gì đánh giá mặt Thịnh Oản Oản.
Tóc cô gần như đã khô nhưng chưa chải kỹ, hơi xõa rối tung.
Hiện tại cô đang trong tình trạng tẩy trang hoàn toàn, ngọn đèn hành lang từ trên xuống dưới chiếu sáng, ánh đèn chiếu vào đôi môi nhỏ nhắn nhưng có thịt của cô, dưới môi để lại một bóng đen nhỏ.
"Tôi nhớ Thịnh tiểu thư tựa hồ là rất vui khi từ hôn."
"Đúng vậy, tôi hoàn toàn không có không nghĩ ly hôn chút nào!" Thịnh Oản Oản vội vàng giải thích nói.
Ngôn Tễ thấy cô chân thành nôn nóng liền nhíu mi, trong lòng có chút không vui, ngay cả ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo vài phần.
"Ồ."
Anh cũng không hề hỏi cái gì, đột nhiên lướt quá Thịnh Oản Oản đi thẳng vào thang máy.
Tốc độ của anh nhanh đến mức Thịnh Oản Oản phải chạy theo để theo kịp anh
"Anh Ngôn, đừng hiểu lầm tôi, tôi thực sự có lỗi, cuộc hôn nhân này vốn định rồi sẽ không thay đổi."
Thịnh Oản Oản sốt ruột đuổi theo anh, không chút suy nghĩ đi theo Ngôn Tễ vào thang máy, ngay cả Dương Kim Bánh nàng đều không rảnh lo.
Vấn đề của ngày hôm nay cần thiết giải thích rõ ràng triệt để, bằng không về sau làm sao có thể hợp tác với Ngôn Tễ?
Ngôn Tễ không ngăn cô vào thang máy.
Anh ta liếc nhìn Thịnh Oản Oản, tùy tay ấn tầng lầu, sau đó liền không coi ai ra gì nhìn cửa thang máy, cũng không đáp lời.
Thịnh Oản Oản lo lắng nắm lấy tóc: "Là Tề Minh ám chỉ rằng tôi sẽ lên giường với anh ta, vì vậy tôi cố ý dùng anh để chọc giận anh ta. Dù sao thì, anh Ngôn, dù sao body anh trông đẹp hơn anh ta rất nhiều........"
" Tôi nhất định không có ý làm hoen ố sự trong trắng và ảnh hưởng đến thanh danh của anh. Mặc dù tiểu cô muốn chung ta hợp tác, nhưng tôi cũng biết dưa hái xanh không ngọt, hơn nữa lại là tiểu cô...là... Trên danh nghĩa con riêng, thật khó xử, anh nhất định đừng quan tâm. "
"Tôi rất muốn kiếm thật nhiều tiền, nhưng muốn kiếm tiền, tôi cũng sẽ không bán đứng tình cảm của mình. Đừng lo lắng, cho dù là tương lai gởi gắm sai người, gả ông già xấu xí nhà giàu mới nổi, tôi sẽ không hối hận khi từ hôn với anh. "
Ngôn Tễ gần như cảm thấy thích thú.
Thà rằng gả cho cái gả ông già xấu nhà giàu mới nổi, cũng không nghĩ gả cho anh.
Thịnh Oản Oản đại khái thật là sa điêu.
+sa điêu: [沙雕]----->[võng ngữ, nguyên chỉ lợi dụng đôi lên hạt cát đến điêu khắc, đem sa đôi điêu khắc trở thành tác phẩm nghệ thuật
Đinh.
Khi thang máy lên đến tầng cao nhất, ngay khi cửa mở,Ngôn Tễ trừng mắt nhìn Thịnh Oản Oản rồi bước đi.
Thịnh Oản Oản lập tức ôm chặt quần áo, đuổi theo.
"Anh Ngôn, anh Ngôn tôi sẽ giải thích..."
Ngôn Tễ quẹt thẻ đẩy cửa, dường như không muốn nghe Thịnh Oản Oản lải nhải.
Thịnh Oản Oản dưới tình thế cấp bách rảo bước một chân vào đỡ cửa.
"Ngôn Tễ!"
Ngôn Tễ quay lại đầu, nhìn bộ dáng chật vật Thịnh Oản Oản, cười khẽ: "Như thế nào, muốn chuẩn bị ăn mặc áo tắm dài vào phòng tâm sự?"
Thịnh Oản Oản ngẩn ra, cúi đầu nhìn ngực chính mình.
Áo tắm dài đương nhiên là cổ chữ V, cho dù có buộc chặt thế nào, sau khi bị cô lăn lộn một hồi cũng sẽ gần như lộ ra cảnh xuân.
Cô bận áo tắm dài là vì đi làm massage, không phải vì ở cửa Ngôn Tễ lắc lư.
Tay ôm ngực, ánh mắt nhìn về phía dưới bên trái, khuôn mặt có chút đỏ lên, cắn rứt lương tâm nói: "Không... không thích hợp."
Ngôn Tễ một tay đáp ở khung cửa, nghiêng người phía trước, bỗng nhiên ta lại gần nói đầy ẩn ý:
"Sao không thích hợp, tôi kêu cho cô một chai rượu vang đỏ, vừa uống vừa tâm sự"
============================================================
Tác giả có điều muốn nói:
Ngôn Tễ: sao em không muốn lấy anh!
edit: hôm nay các cậu sao rồi!!!