Thịnh Oản Oản mới vừa xuống xe, đã bị đạo diễn điều hành kéo đi.
"Sắp tới rồi, chuẩn bị bắt đầu quay!"
Mắt cô vẫn đỏ hoe, chưa kịp lau nước mắt, không biết có phải người trong tổ C bận quá hay không mà không ai hỏi cô chuyện gì đã xảy ra.
Thịnh Oản Oản giữ chặt cánh tay đạo diễn điều hành, nỗ lực khống chế cảm xúc, ngập ngừng nói: "Anh, hôm nay quay, tôi có thể xin nghỉ được không?"
Câu này thực sự khó nói, đoàn phim quá nhiều người, rút dây động rừng, vì một người như cô mà thay đổi lịch trình, căn bản không thực hiện được.
Nhưng nếu không thử, cô thực sự không có cơ hội gặp bà của mình.
Đạo diễn điều hành liếc mắt một cái, nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt trốn tránh: "Tôi không phải đạo diễn, cũng không tính là gì."
Hắn biết Thịnh Oản Oản chắc chắn đã gặp phải chuyện gì đó, nhưng cụ thể là sự tình gì, hắn cũng không muốn hỏi.
Hỏi ra cũng không giải quyết được vả lại còn chậm trễ thời gian.
Thịnh Oản Oản ánh mắt tối sầm lại, bàn tay đang nắm cánh tay của đạo diễn điều hành cũng từ từ thả lỏng.
Đạo diễn điều hành búng tay một cái, tiếp đón chuyên viên trang điểm: "Mau trang điểm cho cô ấy đi, chờ bắt đầu!"
Thịnh Oản Oản uể oải đứng tại chỗ, nhân viên trang điểm chạy tới, vỗ nhẹ lên mặt cô một lớp phấn dày.
Điện thoại rung trong lòng bàn tay cô, kêu không ngừng.
Cô không biết đó là ba mẹ hay tiểu cô của mình.
Đơn giản là thúc giục cô nhanh chạy đến xem tình hình của bà nội.
Mỗi một giây đồng hồ, bà nội đang cố gắng kiên trì sinh mệnh.
Những hạt nhỏ từ bông dặm mắt trôi vào mắt khiến khóe mắt cô đau rát.
Chuyên viên trang điểm nôn nóng nói:"Đừng khóc, nếu không trang điểm sẽ không đẹp"
Thịnh Oản Oản bị kêu đến hoàn hồn, ngay lúc mắt cô run lên, một giọt nước mắt khác lại trào ra.
Những giọt nước mắt nhỏ giọt trên lớp nền được che phủ, mang lại một dấu vết rõ ràng.
Chuyên viên trang điểm thở dài.
Thịnh Oản Oản hậu tri hậu giác giơ mu bàn tay lên, lau nước mắt lẩm bẩm: "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý."
Chuyên viên trang điểm lắc đầu, một bên một lần nữa trang điểm một bên nói thầm nói:
"Ai rồi cũng có tình huống đột phát, tôi hành nghề nhiều năm như vậy, gặp không ít diễn viên lâm thời có việc đột suất phải xin nghỉ, cô không phải là người đầu tiên cũng không phải là người cuối cùng, nhưng nếu đã làm thì phải tuân thủ quy tắc, nếu không phim sẽ không được quay. "
Tuân thủ quy tắc.
Tính chuyên nghiệp của diễn viên.
Cô đều hiểu những điều này, nhưng cô không thể chờ đợi.
Thời điểm giảng đạo lý, ai cũng có thể hiên ngang lẫm liệt, thậm chí ở phỏng vấn, đại chúng nghe diễn viên nói bởi vì kiên trì quay chụp mà phải trả giá bao nhiêu, còn vỗ tay sẽ được xưng lên một tiếng thật chuyên nghiệp, diễn viên giỏi.
Không ai chân chính có thể gánh vác đau khổ người của người khác, không ai có thể hiểu được sự hoảng sợ trong bất lực.
Sau khi trang điểm xong, điện thoại của Thịnh Oản Oản vẫn không ngừng đổ chuông.
Chấn động trong lòng bàn tay khiến cô hơi tê dại.
"Diễn viên, vào chỗ!"
Để đạt được vị trí này Thịnh Oản Oản phải miên man suy nghĩ rất nhiều.
Cô thậm chí thà rằng, lúc trước cũng không có tiếp được váy đỏ này bộ diễn.
Nàng thậm chí thà rằng, lúc trước cũng không tham gia bộ phim váy đỏ
Điện thoại rốt cuộc cũng bị người khác cướp, cô không thấy cũng không nhận được.
Cô nhìn thấy thư ký trường quay nhíu mày, cúi đầu, nhấn lâu vào nút tắt máy, sau đó đem di động của cô vào trong túi.
Khi máy quay đuổi đến cô liền thủ thế, Thịnh Oản Oản nở một nụ cười, đáy mắt mang theo hoài xuân hưng phấn:
"Lục Cẩn thật sự nói muốn đi săn một mình với ta?"
Các cảnh quay đều là cảnh quay nhảy, trận diễn này ở lúc trước, nàng và Lục Cẩn còn chưa quay lưng với nhau, thời điểm còn chưa gặp trà nữ.
Khi đó nàng chỉ là tàn nhẫn, cũng không hư như vậy.
Đôi mắt vẫn sạch sẽ, nhắc tới tên Lục Cẩn là nhảy nhót thả ga ngo ngoe rục rịch.
Nhưng với tâm tư như thế, Thịnh Oản Oản thật sự diễn không ra.
Cô hữu tâm vô lực.
Đạo diễn điều hành không quá vừa lòng, trực tiếp hô.
Nụ cười Thịnh Oản Oản biến mất ngay lập tức.
"Có thể cao hứng một chút hơn không, mau nghĩ đến crush cô nay tự nhiên muốn đi chơi mình thì sẽ làm sao, cô nên là một thiếu nữ thanh xuân ngọt ngào đi."
Thịnh Oản Oản nuốt vị đắng trong cổ họng, hít một hơi thật sâu, cố gắng không nghĩ đến bà nội.
Đây là một quá trình điều chỉnh rất khó khăn, nhưng cô phải hoàn thành trong thời gian ngắn.
Cảnh này được quay ba lần liên tiếp nên miễn cưỡng cho qua.
Cô phảng phất như đã dùng hết thanh xuân cả đời cả đời của mình, biểu tình trên mặt liền suy sụp.
10 giờ.
Cô muốn về nhà, mà trên đường về thì mất năm hoặc sáu tiếng đồng hồ.
Nếu không đi, chỉ sợ không còn kịp.
Đạo diễn điều hành không thể chịu đựng nổi khi nhìn cô, phân phó tài xế đem Thịnh Oản Oản về tổ B càng nhanh càng tốt.
Cảnh tiếp theo của cô diễn cùng với Tề Minh và Ngôn Tễ, cảnh chính là hai người kia bởi vì trà nữ mà tranh giành tình cảm, phân nhau cao thấp, nàng bị tắc kẹp bên trong, còn tự cho mình là người Lục Cẩn thích.
Đạo diễn điều hành đưa cô lên xe rồi nói: "Đạo diễn ở tổ B, nếu cô xin nghỉ phép, thì hỏi ổng có đồng ý cho nghỉ không."
Thịnh Oản Oản lấy lại điện thoại, quả nhiên bị người ta tắt đi.
Ngón tay cô đặt trên nút nguồn, nhưng cô không có sức để bấm.
Nếu nó được kết nối thì sao, cô căn bản không thể trả lời ba mẹ mình.
Dương Kim Bánh vẫn luôn ở tổ B, mới vừa tiếp đón Thịnh Oản Oản xuống xe, cô nàng liền sửng sốt: "Oản Oản, chị làm sao vậy?"
Bọn cô đã quá quen thuộc với nhau, Thịnh Oản Oản có một chút bất thường, Dương Kim Bánh đều có thể phát hiện ra.
Thịnh Oản Oản nhìn thấy người thân của mình, nước mắt lại không kiềm chế được.
Cô liều mạng ngẩng đầu lên chớp mắt, nhưng càng khống chế hốc mắt càng nóng, cuối cùng dứt khoát bất chấp nức nở: "Bà nội chị sắp không được rồi"
"A?" Dương Kim Bánh ngây dại.
Cô nàng biết Thịnh Oản Oản rất thân thiết với bà nội.
Không lâu sau khi ba mẹ hạ sinh Thịnh Oản Oản, trong xưởng liền bắt đầu bài ca đêm, chỉ có thể đem cô giao cho bà nội nuôi nấng.
Cô gần như được dạy dỗ để trưởng thành dưới lớp bọc bà của mình.
Bà nội cô từng là tiểu thư con nhà địa chủ, khí chất nho nhã, cử chỉ khéo léo, tuy rằng gia đạo sa sút, bi khổ rất nhiều, cũng gánh không ít tội danh, nhưng lời nói cử chỉ của bà vẫn còn khí chất quý tộc, nhìn đặc biệt thoải mái.
Thịnh Oản Oản nhẹ nhàng nắm chặt tay Dương Kim Bánh, đôi mắt nhìn về phía đạo diễn.
Tề Minh cùng Ngôn Tễ đang trao đổi riêng với trợ lý của họ, lý do cảnh quay chưa bắt đầu, là vì Thịnh Oản Oản ở tổ C đang trì hoãn một chút thời gian.
Thịnh Oản Oản nuốt nuốt nước miếng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Cô nỗ lực điều chỉnh cảm xúc của mình, chạy chậm đến chỗ đạo, liếm đôi môi khô khốc, có chút ngượng ngùng nhìn đạo diễn.
Đạo diễn đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Cô làm sao vậy?"
Sự chú ý của Tề Minh luôn bên cạnh đạo diễn, cho nên Thịnh Oản Oản đi qua, anh ta liền thấy được.
Anh ta giơ một ngón tay lên, chặn lời của trợ lý, banh cái lỗ tai, cẩn thận lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Thịnh Oản Oản và đạo diễn.
Thịnh Oản Oản cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ, ngón tay không tự giác từng cái nắm chặt.
Cô nói nhỏ: "Đạo diễn, bà nội tôi không được khỏe, hôm nay tôi xin phép nghỉ được không?"
Đạo diễn cau mày trầm tư.
"Không được?"
Thịnh Oản Oản lại ngước mắt lên, đôi mắt ngấn lệ:
"Bà tôi bị hội chứng Alzheimer, trước kia bà ấy khá ổn định, hiện tại đột nhiên chuyển biến xấu, tôi không biết chuyện gì xảy ra, ba tôi nói có thể là gặp mặt lần cuối. "
Đạo diễn có ấn tượng tốt về Thịnh Oản Oản, cảm thấy được cái nghiêm túc của ngươi mới, cũng nguyện ý trong phạm vi của mình mà sẵn sàng giúp đỡ cô.
Nhưng yêu cầu của Thịnh Oản Oản có chút vượt quá phạm vi của hắn.
Hắn đồng tình với Thịnh Oản Oản bao nhiêu thì lí trí bấy nhiêu, hắn biết rằng vấn đề này là không đáng tin cậy.
Chẳng lẽ phải thay đổi kế hoạch cảnh quay sao?
Không thể nào.
Địa điểm mỗi cảnh quay đều khác nhau, thời gian thuê cũng chỉ có 24h, đoàn phim đã thuê chỗ này trong hôm nay, mà phải trả tiền thuê thanh toán rất kếch xù.
"Oản Oản"
"Đạo diễn, xin nghỉ là không tốt đâu, cảnh quay hôm nay nhiều như vậy, nên ngày hôm qua tôi phải thâu đêm suốt sáng coi những dòng lời thoại đó."
Tề Minh vừa đi vừa cười, nhẹ nhàng bâng quơ quét liếc Thịnh Oản Oản một cái.
Đạo diễn trầm trầm khí.
Mặc dù lời nói của Tề Minh có chút ích kỷ, nhưng lại nói lên tiếng lòng của hắn.
Đạo diễn: "Oản Oản, thực sự không thể xin nghỉ được, tôi hiểu cảm giác của cô, nhưng nhiệm vụ hôm nay quá nặng, cô chỉ có thể vượt qua thôi."
Thịnh Oản Oản nhìn về phía Tề Minh, đôi mắt đỏ rực, bên trong mang theo tia tức giận.
Tề Minh lại cảm thấy rất sảng khoái.
Thịnh Oản Oản khóc thực sự rất đáng thương khi khóc, đặc biệt là ánh mắt ngơ ngác như nai tơ lạc đường như cào xé trái tim anh ta.
Không phải khinh thường anh ta sao?
Không phải tự phụ thanh cao, mưu toan thông đồng với cái loại nam nhân như Ngôn Tễ sao?
Rất xứng đáng ah nha.
Xứng đáng đến lúc này, không ai có thể giúp được cô đâu.
" Thịnh Oản Oản, cô khắc phục một chút đi, tôi bên ngoài cũng có việc nữa, có một chương trình tạp kỹ yêu cầu tôi làm khách mời với mức giá 300 vạn, mà cũng vì diễn tôi đều đẩy đi hết, đây là trách nhiệm của diễn viên, đúng không đạo diễn."
Tề Minh cầm lời thoại quạt phạch phạch, quyển sách bị anh ta vỗ nhẹ trong lòng bàn tay.
Nếu không phải đạo diễn còn ở đây, anh ta cơ hồ có thể vui sướng ca hát nhảy nhớt khi người ta gặp họa.
Thịnh Oản Oản gắt gao cắn môi, phần môi bị cắn trở nên trắng bệch, trên môi lưu lại dấu vết thật sâu.
Cô tức giận đến mức vai phát run, mạch máu xanh sẫm trên cổ hơi nổi lên, rốt cuộc là một cô gái rất tức giận đến mức không kìm được nước mắt vì bất bình.
Nhìn mắt hạnh xinh đẹp Thịnh Oản Oản đổ rào rào rơi lệ, nhìn lông mi mềm mại nồng đậm cũng ướt đẫm, Tề Minh tâm tình rất ư là thoải mái.
"Đừng khóc, sao giống như tôi khi dễ cô vậy, 300 vạn kia của tôi cũng đâu ít gì, tôi cũng đau lòng chứ bộ"
Anh ta sờ qua sờ lại thân thể của mình, cuối cùng từ trong túi rút ra một mảnh khăn giấy dài đã bị vò nát.
Anh ta vắt khăn giấy định chạm vào mặt Thịnh Oản Oản:
"Nào, lau nước mắt đi."
Nhưng ngón tay còn chưa đụng vào làn da Thịnh Oản Oản, đã bị một cổ lực đạo thật lớn bắt được.
Tề Minh sửng sốt trong chốc lát, khẽ chớp chớp mắt, liền thấy Ngôn Tễ lạnh như băng sương đứng phía sau.