Thịnh Oản Oản mang mũ cúi đầu, bước ra từ lối ra số 6 nhà ga T2.
Toàn bộ hành trình không ai nhận ra cô, thỉnh thoảng có một số người khác giới bị hấp dẫn bởi dáng người của cô, ánh mắt sẽ trú lưu trên người cô một lát, nhưng vì phép lịch sự, nên nhanh chóng quay mặt đi.
Thịnh Oản Oản đứng ở lối ra, ngước mắt lên nhìn xung quanh một lúc, cuối cùng thấy Ân Đại Ma đang căng thẳng vẫy tay trong dòng xe cộ.
fans Ngôn Tễ biết rõ người trợ lý bên cạnh anh như lòng bàn tay, cho nên Ân Đại Ma cũng mang khẩu trang, cô nhìn một lúc lâu mới xác nhận.
Hóa ra.....là Ân tổng đến đón cô.
Thịnh Oản Oản liếm môi dưới đang kết vảy, có phần lạc lõng.
Nhưng hiện đại điểm mất mát này không hoàn toàn chiếm trọn cảm xúc của cô, cô còn đang chìm đắm trong bi thương, nên chỉ vài giây sau, sự mất mát ấy đã biến mất.
Cô không thể để Ân Đại Ma chờ lâu, cho nên lập tức chạy về phía Ân Đại Ma.
Vừa đi chưa được hai bước, bên người truyền đến tiếng còi dồn dập chói tai, Thịnh Oản Oản theo bản năng liếc ngang, đột nhiên cảm thấy đầu tê rần, trước mắt có chút choáng váng.
Cô đỡ trán lấy bình tĩnh, tim cô đập nhanh đột ngột.
Đi bộ một con đường từ lối ra, sau đó lại đi đến bên người Ân Đại Ma, Thịnh Oản Oản đã đổ mồ hôi.
Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, một chút sức lực đều không còn.
Đại khái là một ngày không ăn cơm, lượng đường trong máu quá thấp.
Khắp nơi trên con đường thổi qua một trận gió đêm, gió xuân hạ Lâm Hải không lạnh, trong không khí đều cuốn theo một cổ oi bức, nhưng Thịnh Oản Oản cả người còn run lập cập.
Cô thật sự cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, đôi mắt cũng sưng đến phát đau, còn không kịp khách sáo cùng Ân Đại Ma, chỉ đơn giản nói "Cảm ơn", liền kéo ghế sau ngồi xuống.
"Này!" Ân Đại Ma không kịp ngăn lại, chỉ có thể yên lặng bưng kín mặt.
Thịnh Oản Oản tinh thần không tốt, sau khi ngồi vững vàng, mới hậu tri hậu giác phát hiện mình đang ngồi trên đùi người khác.
Đôi chân của người này rất dài rắn chắc, nhưng lại có chút cộm, anh ta đang mặc một chiếc quần thể thao khinh bạc, bởi vì quá mức khinh bạc nên nhiệt độ cơ thể gần như truyền đến đùi Thịnh Oản Oản đang mặc quần ngắn.
May mà vóc dáng cô không cao, bằng không bảo đảm ngục đầu ha ha ha ha ha.
Nhưng cảm giác được nép mình hoàn toàn trong lòng ngực người khác thật sự rất lạ, không nỡ nhìn thẳng a.
Đặc biệt là cái dáng ngồi cô, rất dễ bị lấn át chỗ nào đó, gây ra sự lúng túng không đáng có.
Thịnh Oản Oản cứng đờ một chút, lại ngửi được một cổ thanh đạm, cô thích nhất là hương vị bạc hà của chất chống mồ hôi.
Thịnh Oản Oản đỡ cửa xe, lảo đảo hoảng loạn chui ra ngoài: " Xin lỗi anh Ngôn! Tôi không biết anh cũng tới!"
Giọng cô khàn khàn, trong óc từng đợt trướng đau, ngay cả hốc mắt cũng bắt đầu đau.
Cô nhíu mày, cố nén khó chịu, đỡ cửa xe đứng vững.
Ngôn Tễ ở trong xe, ánh mắt đầu tiên nhìn đến chính là đôi chân cô hơi run.
Anh lặng lẽ di chuyển vị trí sang một bên, vỗ vỗ đệm, ý bảo Thịnh Oản Oản ngồi vào
Thịnh Oản Oản mím môi, lúc này mới quy quy củ củ cẩn thận bước vào.
Ngay sau khi cánh cửa đóng lại, Ân Đại Ma lái xe đến thành điện ảnh Lâm Hải.
Thịnh Oản Oản ngồi xuống, theo bản năng, sờ sờ vào đệm dưới mông, trên đó vẫn còn nhiệt độ cơ thể của Ngôn Tễ.
Ngôn Tễ liếc cô một cái: " Tôi không phải tới đón cô."
Thịnh Oản Oản nặng nề mềm mại ngã xuống chỗ tựa lưng, nghiêng đầu, miễn cưỡng nghiêm túc nói:"Tôi cho rằng chỉ có Ân tổng tới, kỳ thật tôi có thể tìm trợ lý tới đón, đã làm phiền anh Ngôn."
Ngôn Tễ: "Tiện đường."
Thịnh Oản Oản hoàn toàn tin lông mi run rẩy: " Thật trùng hợp. "
Thanh niên lái xe Ân Đại Ma bĩu môi, chửi thầm, tiện đường cái rắm, rõ ràng là cố ý đến đón người ta.
Ánh mắt Ngôn Tễ di chuyển xuống, ngừng trên môi dưới có chút khô nứt của Thịnh Oản Oản, anh trầm trầm khí, thấp giọng hỏi nói: "Bà nội cô"
Thịnh Oản Oản ngọt ngào cong con mắt: "Buổi tối 9 giờ đi, nhưng không thống khổ."
Ngôn Tễ:"Ừ."
Thịnh Oản Oản muốn cảm ơn Ngôn Tễ một lần nữa, mặc kệ anh cho tiểu cô mặt mũi, vẫn là bởi vì cái khác.
Chỉ cần cô có thể bồi bà nội lần cuối là đủ rồi.
Nhưng cô thật sự không nhấc nổi sức lực, toàn thân khó chịu, cơ bắp đau nhức, thậm chí còn cảm thấy có chút nôn mửa khi ngửi thấy mùi máy làm mát không khí trong xe.
Cô nghĩ rằng mình đang bị say xe do tuột huyết áp, lên kế hoạch gửi WeChat cho Dương Kim Bánh, để cô nàng mua một số đồ ăn nhẹ có lượng đường cao.
Nhưng di động còn chưa giơ lên, cô liền vựng vựng hồ hồ ngủ.
Ngôn Tễ ngồi bên Thịnh Oản Oản, tâm sự nặng nề.
Anh gần như có thể chắc chắn chính mình thích Thịnh Oản Oản.
Cho nên khi cô khóc, anh không cảm thấy khó chịu, khi cô bị người khác khi dễ, anh hận không thể bóp chết đối phương.
Chẳng sợ cô là chất nữ Thịnh Toa Bạch, anh chắc chắn sẽ ngày càng chú ý đến cô hơn.
Đoàn phim là một nơi đáng sợ, sớm chiều ở chung, cưỡng chế phải diễn tiết mục ái muội, từng câu chữ trên kịch bản đều trở thành chất xúc tác cho cảm xúc.
Anh nhanh chóng tìm hiểu mọi thứ về cô, thói quen, tính cách, sở thích, câu cửa miệng, thậm chí cả độ cong của đôi mắt khi cô vui vẻ.
Anh thích tất cả chúng.
Đang nghĩ ngợi, chiếc xe giảm tốc độ để xóc nảy, Thịnh Oản Oản đột nhiên cả người đổ về phía anh.
Nhưng cô cũng không tỉnh, chỉ cau mày, môi tái nhợt dọa người.
Ngôn Tễ con ngươi hơi co lại, đưa tay chạm vào cổ cô.
Mạch đập vùi dưới lớp vỏ nhợt nhạt, nhảy cực nhanh, làn da cần cổ cũng rất nóng, rõ ràng trong xe còn mở vẫn bật điều hòa.
Anh cảm thấy trạng thái Thịnh Oản Oản không đúng, phản ứng rất chậm, động tác thực chậm chạp.
Rõ ràng là ngồi trên đùi anh, phải rất lâu sau mới hậu tri hậu giác nhảy dựng lên.
"Cô ấy bị sốt, tắt điều hòa đi."
Ân Đại Ma sửng sốt: "what? Làm sao bây giờ?"
Hiện tại đã rạng sáng, mấy tiếng nữa sẽ bắt đầu quay, Thịnh Oản Oản lúc này phát sốt, chẵng lẽ phải chống chọi với bệnh tật trên chiến trường?
Quá thảm rồi.
Ngôn Tễ siết chặt nắm tay: "Đến bệnh viện tư của Ngôn gia."
Bệnh viện của Ngôn gia và thành điện ảnh ở hai phương hướng khác nhau, nhưng lấy thân phận của Ngôn Tễ thì căn bản không thể xuất hiện ở bệnh viện công, anh không còn cách nào khác.
Ân Đại Ma do dự: " Anh Ngôn, nếu không tôi bắt taxi đưa Thịnh Oản Oản đi, anh về trước nghỉ ngơi đi, một lát nữa trời sẽ rạng sáng."
Ngôn Tễ đổi một tư thế thoải mái, làm Thịnh Oản Oản nằm thẳng trên đùi anh, nhàn nhạt nói: "Cậu cảm thấy tôi có thể đi sao."
Ân Đại Ma lập tức câm miệng, duỗi tay tắt điều hòa.
Ngôn Tễ cụp mắt xuống, đặt lòng bàn tay trái dưới đầu cô, ngón tay tay phải lướt qua sườn mặt nóng bỏng của cô.
Gặp qua bộ dáng sinh long hoạt hổ của cô, lại đáng thương nhìn cô thu nhỏ thành một quả bóng, thật sự có chút đau lòng.
Anh cởi áo khoác thể thao của mình, đặt nó lên để Thịnh Oản Oản gối đầu.
Rõ ràng là lần nào cũng thấy cô ăn sạch sẽ cơm hộp của đoàn phim, ăn còn hơn cả đại ca vác máy quay mà vẫn gầy như vậy.
Cũng không biết là xe anh quá lớn, hay Thịnh Oản Oản không chiếm chỗ, Ngôn Tễ không những không cảm thấy chật, thậm chí còn tình nguyện để cô nằm xuống một chút.
Sáng sớm ít xe, đường không tắc, xe cứ chạy với tốc độ này đến bệnh viện là hai mươi phút.
Ngôn Tễ cụp mắt xuống, hơi dính vào người, môi anh nhẹ nhàng chạm vào trán Thịnh Oản Oản.
Đôi môi mềm mại dán lên cái trán nóng của cô, Ngôn Tễ hoảng hốt cảm thấy chính mình cũng bị bỏng
Tóc của cô hơi rối, buổi sáng hoảng loạn gỡ trang sức nên chưa kịp xử lý đầu tóc.
Ngôn Tễ giúp cô vén đi những sợi tóc mái trên đầu lông mi, lơ đãng quét qua lông mi.
Thịnh Oản Oản khó chịu nhíu nhíu mày, lại trốn trong lòng ngực anh.
Ở đó ấm hơn, thân thể của cô theo bản năng đang tìm kiếm nguồn nhiệt.
Ngôn Tễ động tác dừng lại, thân mình cứng đờ.
Nhưng cô vẫn ngủ say, hai mắt nhắm chặt, thậm chí không hề run rẩy, chỉ có lỗ tai bị ép tới đỏ, vành tai mềm mại vô tội dính vào đuôi quai hàm, xoay người cô lúc sau, cô mới trở nên ngây ngô.
Ngôn Tễ nhịn không được, nhân cơ hội này, hôn lên xương vành tai đỏ bừng của cô một lần nữa.