Thịnh Oản Oản thực sự không còn nhiều sức lực, tỷ tỷ y tá bước đến cho cô uống hai ống chất lỏng không vị, đồng thời còn có gói bột nhỏ Montmorillonite.
montmorillonite: có thể bảo vệ niêm mạc của đường tiêu hóa.
May mà cô đến trị bệnh viêm dạ dày ở giai đoạn đầu, nếu để ngày mai mặc lại trang phục thì ngay cả việc đi wc cũng hơi khó khăn.
Sau khi uống hết ống chất lỏng, Thịnh Oản Oản liền trở nên vô cùng buồn ngủ.
Hôm nay cô nghỉ ngơi không được nhiều, tâm trạng lên xuống thất thường, lại trằn trọc giữa hai thành phố, tuổi trẻ cũng đỉnh không được.
Chất lỏng cuồn cuộn không ngừng đưa vào cơ thể cô, mí mắt lại càng ngày càng trầm.
Ngôn Tễ ngồi cạnh mép giường, cô liền cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Cô ngủ không ngon, dù sao đèn trong phòng bệnh vẫn sáng, nên cũng không quen ngủ trong môi trường quá sáng.
Cảnh tượng trong mơ không bị cô điều khiển, từ nhỏ cô mơ thấy rất nhiều thứ vụn vặt linh tinh.
Bà nội còn khỏe mạnh, tuy gầy nhưng nước da hồng hào, tóc không bạc trắng.
Cô trên mặt đất chơi sạn bùn, bà nội đang ngồi trên ghế gỗ nhỏ, đeo kính viễn thị, trên tay bà đang đọc một cuốn sách tiếng Anh.
Thịnh Oản Oản đổ bùn vào một túi đất nhỏ, dùng lòng bàn tay vỗ mạnh, lại phát hiện một con kiến đen nhỏ đã sớm bò ra khỏi túi đất.
Con kiến nhỏ chui từ dưới đất lên, đem một ít viên đá bùn tinh tế xuống, bắt đầu đi xung quanh gói đất để làm quen với địa hình.
Thịnh Oản Oản lập tức dừng động tác, nghiêm túc nhìn chằm chằm nó.
Con kiến nhỏ nỗ lực bò, bên kia bà nội lẩm bẩm.
"where are you from ngươi từ đâu tới?"
"how old are you ngươi bao lớn rồi?"
"can I help you ta có thể giúp gì cho ngươi?"
"Thank you very much. Cảm ơn nhiều."
Thịnh Oản Oản lúc đó mới ba tuổi, vô tình học được tiếng Anh, nhưng vì bà nội luôn nói chuyện xung quanh cô, nên khi còn nhỏ cô đã có thể hiểu rất nhiều từ tiếng Anh.
Sau khi lớn trình độ tiếng Anh vẫn không tồi, cũng do bà của cô không bao giờ từ bỏ học những điều mới khi cô còn ở bên cạnh.
Khi còn nhỏ cảnh tượng ấm áp lại điềm tĩnh, vô cùng chi tiết, cô có thể nhìn thấy rõ ràng trong góc bếp, tiểu hồ lô được bày biện đã lâu không được động đến, có thể nhìn thấy những tấm ảnh cũ của ông nội đóng khung trên tường.
Ánh nắng lọt vào nhà một cách xiên xẹo, để lại dấu vết sáng tối trên tường, dấu vết tình cờ giăng lên tấm ảnh cũ, nửa sáng nửa tối, bụi trong không khí từ từ bay lơ lửng.
Cô không ngờ rằng trí nhớ của mình lại có thể chi tiết đến vậy.
Nhưng ký ức ấm ức này không kéo dài được bao lâu, cô nhanh chóng bị cuốn vào chấp niệm.
Cô nhớ đến ánh mắt dửng dưng của bà khi rời đi, nhớ tới ánh mắt xa lạ, mê mang.
Nhớ tới tiểu cô tê tâm liệt phế khóc.
Bà nội tính tình hiền lành, đức độ, yêu thương mọi người trong nhà nhưng cuối cùng bà lại muốn quên hết mọi người.
Trong suốt thời gian bà thong thả quên, Thịnh Oản Oản cũng không bi thống như tiểu cô.
Phần lớn thời gian cô vẫn ở trường, cũng không thường xuyên về nhà, cũng không trải qua quá trình quên đi của bà.
Cô còn tưởng, chỉ cần cả gia đình ở bên nhau, chỉ cần bà nội vẫn bên cô.
Còn chuyện quá khứ, có nhớ hay không cũng không quan trọng.
Cho đến khi bà mất, tiểu cô khóc, bà nội bị người đẩy đi, cô cũng không còn cảm giác gì nữa.
Tổng cảm thấy chẳng sợ tận mắt nhìn thấy, nó như là một giấc mơ.
Tựa hồ tỉnh mộng, người đó sẽ có thể quay lại.
Làm thế nào mà bà cô, người rất quen thuộc với cô, người cô rất thích, không một tiếng động liền đi.
Điều này quá vội vàng.
Một đường thất hồn lạc phách sau chuyến bay, cô còn nghĩ, muốn nỗ lực làm việc chăm chỉ, điều chỉnh tốt trạng thái, không làm mất thời gian của người khác.
Trong đầu bị lấp đầy quá nhiều thứ, hơn nữa rời khỏi thành thị kia, cảm xúc bi thương cũng phai nhạt.
Nhưng khi ký ức trong giấc mơ dần trở nên chi tiết hơn đến từng mảnh vụn mà cô đã trải qua trước đó, cô đột nhiên thấy mình không thể chịu đựng được nữa.
Người đó đã thực sự ra đi, hình bóng không thể chia lìa trong ký ức của cô vĩnh viễn sẽ không tái kiến.
Cô chỉ có thể xem ảnh, xem video hoặc cắt từng inch chi tiết từ ký ức của mình.
Nhưng cô vĩnh viễn không thể chạm vào làn da ấm áp, đôi mắt mang theo nếp nhăn của bà, đôi mắt dịu dàng biết cười.
Cơn đau lan ra từng chút một, ép cô thở không nổi.
Thịnh Oản Oản ngủ, nhưng khóe mắt vẫn không ngừng rơi lệ.
Bộ ngực nhanh chóng rung động rất nhỏ, ngón tay dần dần nắm chặt khăn trải giường.
Cô bấm vào lòng bàn tay, cây kim trên cánh tay bị cơ bóp chặt, băng keo trở nên căng cứng.
Ngôn Tễ cau mày thật sâu, nhanh chóng nắm lấy tay cô.
Thịnh Oản Oản tay lạnh, nhưng trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Dường như cô kẹp được một sợi rơm cứu mạng, dùng hết sức lực từ khăn trải giường sang tay Ngôn Tễ.
Móng tay cô ấn chặt lòng bàn tay Ngôn Tễ, Ngôn Tễ chỉ rũ mắt nhìn lướt qua, thậm chí không hề né tránh, ngược lại nhẹ nhàng bao bọc lấy tay cô.
Ân Đại Ma đứng ở cửa, lo lắng nhìn về phía Ngôn Tễ.
Cậu tận lực hạ giọng nói: "Thịnh tiểu thư đã ngủ rồi, anh cũng nghỉ ngơi một chút đi, văn phòng viện trưởng có phòng nghỉ, viện trưởng đã về nhà, hoàn cảnh hiện giờ rất không tồi."
Ngôn Tễ nhìn về phía Thịnh Oản Oản đang nhíu chặt mi, hiển nhiên là cô vẫn đang ngủ.
Thịnh Oản Oản tiếp tục nằm mơ.
Một khi thống khổ ập đến, chúng sẽ luôn đan xen lẫn nhau.
Sau khi bóng dáng người bà biến mất, cô lại mơ thấy một mảnh lửa lớn đang hừng hực thiêu đốt.
Cô là Minh Du.
Đối mặt với kịch bản ngày đêm, sớm chiều ở chung, mỗi ngày đều nghĩ ngày mai diễn như thế nào, ngày đêm nằm mơ suy nghĩ.
Cô biết cái kết của Minh Du.
Đó là đại điển Lục Cẩn đăng cơ.
Lửa lớn trong lò hừng hực thiêu đốt, củi lửa dồi dào, lửa giận hoành hành, ngọn lửa kiêu ngạo lay động thân hình lao thẳng lên trời, như đường đoạt quyền của Lục Cẩn như con diều gặp gió.
Lục Cẩn đứng trên bục lộc cao, thân khoác hoa phục, chịu đủ loại quan lại triều bái.
Minh Du làm cô nhi từ triều đại trước, bị áp, ấn quỳ trên mặt đất.
Quyển sử quan triển khai, đếm từng tội ác của nàng mấy năm nay.
Bắt nạt kẻ yếu, cường quyền áp người, sát hại trung lương, giấu tai mắt người khác.
Rất nhiều, rất nhiều tội ác.
Nàng thậm chí còn không nhớ rằng mình đã làm những điều này.
Điều duy nhất nàng nhớ là không từ thủ đoạn hại trà nữ, hao tổn tâm cơ tiếp cận Lục Cẩn.
Xung quanh liên tiếp có những tiếng thở dài, phỉ nhổ, chửi bới.
Những giọng nói đó chồng lên nhau, ồn ào truyền tới lỗ tai nàng.
Nàng chỉ cảm thấy khinh thường, chỉ cảm thấy phiền, nàng một chút cũng không hối hận, một chút cũng không cảm thấy hổ thẹn.
Những tội lỗi này có liên quan gì đến nàng?
Bọn họ có tư cách gì để nói nàng.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía lộc tân vương trên đài.
Lục Cẩn cũng nhìn nàng.
Lần đầu tiên, hắn nghiêm túc, chuyên chú nhìn về hướng nàng.
Nhưng Minh Du không thấy được vẻ mặt của hắn, cũng không biết trên mặt hắn đầy chán ghét, trong lòng có một tia không đành lòng.
Những bậc đá lại dài lại xa, nàng vĩnh viễn không bao giờ tới được.
Tân hoàng nhân từ, nghĩ về sự đồng hành khi còn bé có nàng làm bạn, nghĩ về Minh Du thành tâm quy thuận, mấu chốt ở một trận chiến đã cống hiến tin mật quan trọng nhất, nên quyết định tha cho nàng một mạng.
Nhân từ cái rắm.
Tha thứ cái rắm.
Minh Du cắn răng, cười dữ tợn cảm tạ, phẫn hận nhìn Lục Cẩn một cái, trở về cùng ngày, không chút do dự cắt cổ tay chính mình.
Cắt cổ tay cũng không chết sớm, có thể khiến một người mất mạng là mất nhiều máu như chơi.
Nhiệt độ cơ thể sẽ dần dần hạ thấp, cơ thể ngày càng suy yếu, mắt mờ, cái chết sợ hãi ập đến.
Khi đó con người sẽ sợ hãi, muốn tiếp tục sống nhưng không còn sức để gượng dậy kêu cứu.
Công chúa cao quý như vậy, sao lại đi đến mức thất bại này, thật ngu ngốc
Thịnh Oản Oản đau đớn vì Minh Du.
Ngôn Tễ đặt tay còn lại của mình lên trán Thịnh Oản Oản, cảm nhận nhiệt độ.
May mắn thay, cô có chút hạ sốt.
"Được, vậy tôi đi ngủ một lát, cậu giúp tôi nhìn cô ấy đi, nước biển gần hết thì nhớ gọi bác sĩ"
Ngôn Tễ thận trọng đứng dậy, cẩn thận rút tay mình khỏi tay Thịnh Oản Oản.
Rút ra một nửa, sức lực Thịnh Oản Oản không biết từ đâu, đột nhiên siết chặt anh: "Đừng đi!"
Ngôn Tễ không dám động.
Anh sợ Thịnh Oản Oản đem kim tránh thoát ra.
Ân Đại Ma nhỏ giọng nói: "Anh Ngôn?"
Ngôn Tễ nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Thịnh Oản Oản: "Thịnh Oản Oản?"
Thịnh Oản Oản nhẹ nhàng nức nở, nước mắt lại trào ra.
Cô mơ hồ lẩm bẩm: "Đừng đi..."
Ngôn Tễ trong nháy mắt, trong lòng phảng phất có mật ngọt ùa vào.
Thịnh Oản Oản cần anh
Cho dù là trong mộng, cũng theo bản năng muốn giữ lấy anh.
Ngôn Tễ không bỏ được dùng sức.
Anh nhẹ giọng nói với Ân Đại Ma: "Quên đi, tôi không ngủ, chốc lát cậu giúp tôi chuẩn bị một ly Espresso."
Ân Đại Ma vẻ mặt khó xử: "Anh Ngôn"
Ngôn Tễ trước sau nhìn Thịnh Oản Oản, nhàn nhạt nói: "Không sao đâu."
Ân Đại Ma đành phải gật đầu rồi đóng cửa lại cho họ.
Sếp đang yêu thật khó hiểu.
Chờ Ân Đại Ma rời đi, Ngôn Tễ thì thầm với Thịnh Oản Oản đang ngái ngủ "Là em không cho tôi đi."
Anh nhấc chăn, cởi giày qua một bên, linh hoạt chen vào ổ chăn Thịnh Oản Oản.
Phòng nghỉ của viện trưởng phải đi xuống lầu, không bằng ở chỗ này lừa gạt ngủ ké một lát.
Cũng may là giường không chật, nhưng với chiều cao của Ngôn Tễ, vẫn chỉ có thể cuộn mình lại.
Tay anh vẫn bị Thịnh Oản Oản gắt gao nắm chặt, Ngôn Tễ cũng không muốn rút ra, nên anh nằm xuống bên Thịnh Oản Oản với tư thế không thoải mái.
Anh dùng cánh tay ôm lấy eo Thịnh Oản Oản.
Cô đổ không ít mồ hôi, làn da dính dính, áo sơmi hơi mỏng xắn lên, vòng eo gầy hoàn toàn lộ ra dưới lòng bàn tay của anh.
Ngôn Tễ ôm cô vào lòng, nói nhỏ: "Tôi không đi, ngủ ngon."
Thịnh Oản Oản dường như cảm nhận được điều gì đó, cô xoay người, vòng eo của cô trượt xuống dưới lòng bàn tay của Ngôn Tễ, càng tiến gần đến Ngôn Tễ.
Ngôn Tễ nhấp môi, hầu kết khẽ nhúc nhích, hạ thủ không dám sờ loạn.
Thịnh Oản Oản rốt cuộc sinh bệnh.
Miệng cô vẫn lẩm bẩm lầm bầm một cách mơ hồ: "Đừng đi, các người đừng đi..."
Ngôn Tễ bỏ tay ra khỏi eo cô, vỗ nhẹ vào lưng cô: " Ai phải đi?"
Thịnh Oản Oản sụt sịt cái mũi, biểu tình bi thương: "Đừng đi, Lục Cẩn."
Ngôn Tễ: "...."
Thịnh Oản Oản ôm lấy cánh tay Ngôn Tễ, phảng phất như chú gấu koala bám trên cây.
"Lục Cẩn, đừng rời xa ta."
Ngôn Tễ khí ngực phát đau, anh rất muốn rút tay Thịnh Oản Oản trong ngực ra, để cô tiếp tục đi tìm rồi ôm Lục Cẩn của cô luôn đi.
Nhưng sau khi nghĩ, lại không nhẫn tâm, nghiến răng nghiến lợi trừng phạt cô nhéo một cái nhẹ vào eo.
"Đồ vô tâm."
Lục Cẩn là vai diễn của anh, nhưng Ngôn Tễ vẫn cảm thấy trong lòng không khỏi rầu rĩ, giống như vị Vương gia cổ đại có thảo nguyên xanh trên đầu. (bị cắm sừng ấy)