Diệp An

Chương 32: | Liều mạng




Đã qua quá nửa mùa mưa, nhưng mây đen trên trời vẫn chưa từng tản ra, mà chỗ cô đảo nơi Diệp An ở thì mưa to suốt ngày.

Mưa rơi xối xả mấy ngày liền, mực nước sông dâng nhanh, các khu vực lân cận lục tục chìm trong nước, các loài thú biến dị cùng đường buộc phải mạo hiểm lội nước, một phần táng thân trong bụng cá dưới dòng sông chảy xiết, một phần thành công đến cô đảo. Nhưng chờ đợi chúng không phải là cửa sinh, mà là một con rùa cá sấu vừa đói bụng lại cực kỳ hung ác tàn độc.

Đàn sói còn tính là may mắn, dưới sự lãnh đạo của lang vương, chọn đổ bộ lên cô đảo tại một mặt hướng khác, thành công né thoát rùa cá sấu.

Nhưng diện tích cô đảo dù sao cũng có hạn, khi càng ngày càng có nhiều thú biến dị tập trung lại, vì giành lấy lãnh địa và thức ăn hữu hạn, xung đột xuất hiện là chuyện không thể tránh, bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể bùng nổ.

Càng đau đầu hơn là, sau mấy ngày mưa to liên tục đó, nước lũ ập tới mãnh liệt, toàn bộ mảnh đất vùng châu thổ này đều bị ngập lụt, quá nửa diện tích cô đảo cũng bị dìm trong nước.

Tàu buôn đậu bên bờ bị chìm mất một nửa, rùa cá sấu con còn chưa nở, rùa cá sấu cái ngậm hai mươi quả trứng trong miệng, bắt đầu di chuyển tới nơi cao trong trung tâm cô đảo.

Rùa cá sấu tốc hành đi, trên đường không dừng lại ăn tí gì. Nó đi xuyên qua khu rừng tới gần khe nứt, cảm giác đói bụng càng ngày càng mạnh, ham muốn tàn sát và cắn nuốt ào ào kéo tới. Diệp An đứng trên núi nham thạch nhận ra, nhịn cơn đau đầu, cầm vũ khí tới gần cửa hang, ánh mắt xuyên qua màn mưa mờ mịt, cảnh giác nhìn ra xa.

Vách động nham thạch cách khe nứt không quá xa, cộng với cơ thể đồ sộ của rùa cá sấu, vừa đi vừa không ngừng đổ ngã cây cối, tạo nên một lối đi rõ ràng.

Diệp An đứng tại nơi cao nhìn xuống, mau chóng bắt được bóng dáng khổng lồ gần khe nứt.

Dựa theo hướng đi của nó, chẳng mấy chốc sẽ đến được núi nham thạch. Cậu đã đoán được mình sẽ đụng độ với rùa cá sấu, nhưng không ngờ lại nhanh tới như vậy.

"Làm sao bây giờ?"

Diệp An cảm thấy nan giải vô cùng.

Ý chí của rùa cá sấu quá mạnh, ngang bằng với mãng xà biến dị. Khủng khiếp hơn là cảm xúc của nó ngập tràn sự hung bạo, ngoại trừ tàn sát cũng chỉ có tàn sát, gần như không khác mấy với trùng độc.

Trừ phi không còn cách nào khác, Diệp An nhất quyết sẽ không chủ động đồng hóa rùa cá sấu. Nếu bị ý chí của nó nghiền ép, cậu không chắc bản thân sẽ phải chịu tác động lớn cỡ nào, có thể tiếp tục giữ tỉnh táo hay không.

Sau lần đồng hóa với cá xương và mãng xà biến dị, ít nhiều cậu cũng đã bị ảnh hưởng. Sự thay đổi này gia tăng khả năng sống sót của cậu, với cậu mà nói thì lợi nhiều hơn hại. Rùa cá sấu lại không giống vậy, cậu tuyệt đối không muốn biến thành kẻ điên chỉ biết tàn sát.

Diệp An nắm chặt cán đao, trong một thoáng vô tình, cặp mắt chuyển sang đen nhánh.

Trong hang động dưới lòng đất, chồn tuyết ngừng cắn xé thịt muối, dựng đứng người, nắm lấy nan lồng rít lên. Mãng xà biến dị đang ngủ say sưa mở cặp mắt vàng óng, cơ thể đồ sộ chậm rãi chuyển động, theo sự lôi kéo của dòng suy nghĩ của Diệp An, cảm nhận được vị khách không mời mà đến đang tới gần. Nó bỗng ngẩng đầu lên, cái lưỡi màu đen phun ra, phẫn nộ vì lãnh địa bị xâm phạm.

Chồn tuyết đột nhiên ngưng kêu, sợ hãi rúc vào trong lòng, vì hoảng sợ mà xù hết cả lông lên, run rẩy xòe ra như một cục lông nhung.

Mãng xà biến dị di chuyển cơ thể, mang theo cảm xúc tràn đầy tức giận rời khỏi hang động ngầm, trườn dọc theo lối đi, tới bên cạnh Diệp An.

Bên trong hang động nham thạch rất rộng rãi, thân hình vĩ đại của mãng xà uốn lượn dựng lên, cái đầu lớn ló qua khỏi vai Diệp An, thè cái lưỡi đen, xác định vị trí hiện tại của rùa cá sấu, cảm xúc giận dữ đột nhiên dâng trào.

Cơn đau đầu của Diệp An càng trầm trọng hơn, một tay túm tóc, hòng cố gắng dời sự chú ý, tay còn lại lần mò đến bên mép mãng xà biến dị, chạm được nọc độc và nước bọt của nó. Nhưng cậu thật sự rất tởm cái mùi vị đó, bèn nhịn đau cào ra một vệt máu trên cánh tay, lấy miếng vải thấm nọc độc băng lại.

Nọc độc bắt đầu phát huy tác dụng, cảm giác đau đớn giảm dần, Diệp An chậm rãi thở phào một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi ngó ra ngoài, thấy rùa cá sấu không đi tiếp nữa, mà đứng lại đào đất bùn.

Vì bị mưa che khuất, Diệp An cũng không thấy rõ, chỉ có thể dựa vào hành vi của rùa cá sấu mà đoán.

Cậu đoán cũng không sai.

Nó đói tới mức phát điên rồi, thấy dòng sông trong khe nứt có rất nhiều cá biến dị, rùa cá sấu dùng chân trước sắc bén đào bới bên bờ sông, đào được cái hố sâu cỡ hai mét, cắt đứt nhánh cây bỏ vào trong đó làm đệm lót, cất giữ cẩn thận mấy cái trứng.

Miệng không còn thứ gì bó buộc nữa, rùa cá sấu tức khắc lặn xuống nước, không chút e dè săn lùng cá biến dị.

Cá biến dị hơi lớn một chút bơi giữa sông gần như bị săn hết, những con nhỏ hơn thì nháo nhào chạy trốn, rối rít chui vào trong khe hở trong khe nứt mà trốn.

Rùa cá sấu vẫn chưa thỏa mãn, nó tiếp tục lặn xuống, phát hiện những con cá nhỏ đang núp, cắn nuốt luôn cả đá và đất bùn. Sức tàn phá cực kỳ kinh khủng, thậm chí có tính hủy diệt. Chưa tới bốn mươi phút, cá giữa sông không còn một mống.

Vì lặn xuống quá sâu, rùa cá sấu đụng phải xoáy nước bên dưới khe nứt. Bị lực hút mạnh mẽ ập tới, nó không có lấy tí hoảng hốt nào, bốn chi cường tráng bơi qua bơi lại, nhẹ nhàng thoát khỏi cái bẫy, trồi lên lại trên mặt nước.

Sau khi lên bờ, nó lại ngậm trứng vào miệng, rồi đi thẳng về phía núi nham thạch y như Diệp An đoán lúc trước. Núi nham thạch nằm tại trung tâm cô đảo, là nơi cao nhất của cả hòn đảo này. Muốn thoát khỏi cơn lũ đó, chỗ này là lựa chọn tốt nhất.

Rùa cá sấu càng lúc càng gần, cảm xúc tàn sát tràn ngập tỏa ra. Nó đang khiêu khích, uy hiếp. Nó muốn chiếm cái núi nham thạch này, còn muốn giết luôn chủ nhân hiện tại của nơi này.

Mối nguy đã đến, Diệp An lại tỉnh táo hẳn, quay trở vào hang động, tìm thanh đoản đao sắc bén nhất, giắt bên hông, làm công tác chuẩn bị chiến đấu sắp tới.

Nếu không thể tránh khỏi trận chiến này, vậy chỉ có thể liều mạng một phen.

Lúc Diệp An cột đoản đao lên đùi, mãng xà biến dị men theo vách động nham thạch trượt xuống, lớp vảy màu vàng kim được thác nước và nước mưa tắm qua một phen, phát ra ánh sáng bóng loáng như đá quý. Chỗ bị thương lúc trước đã khỏi hẳn, lớp vảy mới mọc ra phủ lên, màu sắc còn hơi nhạt, chia thành hai màu rõ rệt.

Mãng xà biến dị rơi xuống đáy vách động nham thạch, cơ thể đồ sộ chìm trong đầm nước, chờ đợi kẻ địch sắp tới.

Rùa cá sấu đang đi tới, cảm nhận được nguy hiểm, tức thì ngừng lại.

Gần như cùng lúc, mãng xà biến dị phóng ra khỏi nước, nửa thân trên dựng đứng trong nước, xung quanh bay ra mấy cột nước cao tới bảy, tám mét. Nó há cái miệng khổng lồ chứa răng nanh dài đầy nọc độc, hung bạo cắn vào cổ rùa cá sấu.

Rùa cá sấu không kịp lùi lại, mau lẹ rụt đầu vào trong mai.

Mãng xà biến dị tấn công thất bại, lại há cái miệng to nhất có thể, hai dòng nọc độc trong suốt phun ra, rơi xuống người rùa cá sấu. Phần mai lưng cứng rắn còn có thể ngăn lại, nhưng chân trước và cổ nó dính phải nọc, màu sắc lập tức thay đổi.

Rùa cá sấu điên tiết lên, tấn công về phía mãng xà biến dị, lúc há miệng, còn cắn luôn cả trứng chưa ấp xong, nuốt hết vào trong bụng.

Giờ phút này, nó bị cảm xúc giết chóc và cắn nuốt khống chế, quên luôn dự tính ban đầu của mình, chỉ muốn xé xác mãng xà biến dị thành từng mảnh. Trứng chưa phá xác có thể giúp nó tăng thể lực, chống cự lại độc tố của mãng xà biến dị.

Dịch trứng màu xanh biếc chảy ra từ bên mép rùa cá sấu, nhỏ vào trong lớp đất bùn lầy lội.

Rùa cá sấu gào lên một tiếng kinh khủng, rướn cổ lên, há cá miệng như mỏ ưng, cắn tới tấp về phía mãng xà biến dị.

Hai con quái vật lớn quấn lấy nhau, cây cối quanh đầm nước bị ngã rạp rồi nghiền nát, trước khi bị đổ xuống đất còn tạo ra âm thanh cót két, tựa như tiếng cây cối rên rỉ.

Cánh tay Diệp An quấn vải có ngâm dịch độc, cảm giác đau đớn kéo tới từng đợt, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chịu được, giúp cậu giữ vững lý trí, có thể nghĩ ngợi, không làm cậu mất trí vì quá đau.

Trong lúc quấn lấy đấu nhau, mãng xà biến dị và rùa cá sấu càng lúc càng tới gần vách động nham thạch, tim Diệp An đột nhiên đập nhanh hơn, gần như không nghĩ gì, men theo dây thừng trượt xuống, giữa đường còn mực lực từ vách động, chân giẫm mạnh, rơi xuống mai lưng lởm chởm gai của rùa cá sấu.

Kế hoạch này cực kỳ nguy hiểm, chỉ hơi bất cẩn, cậu sẽ bị nó cắn phập ngay tại chỗ. May mà đối với rùa cá sấu, trọng lượng của Diệp An chẳng khác nào một con kiến, trước mắt thì mãng xà biến dị mới là kẻ địch lớn nhất.

Quỳ một gối trên lưng rùa cá sấu, Diệp An cắn đoản đao trong miệng, tay bắt lấy gai xương trên mai lưng nó, vừa lắc lư vừa dùng đầu gối bò tới trước, lẹ làng tới gần cổ rùa cá sấu.

Mãng xà biến dị phối hợp với hành động của Diệp An, liên tục thu hút sự chú ý của rùa cá sấu, khiến nó không rảnh để ý đến người trên lưng.

Diệp An leo tới sát mép mai rùa, cột dây thừng trói chân vào cái gai xương, nằm sấp xuống, bụng ép sát mép mai rùa, tay cầm chắc cán đao, dùng hết sức bình sinh chém xuống.

Da rùa cá sấu rất dày, đoản đao sắc bén chém tới như đang cắt tổ hợp của cao su và sắt thép vậy. Diệp An không từ bỏ, lại chém thêm nhát nữa, đồng thời phóng ra sức mạnh, đồng hóa toàn bộ trùng độc gần đó.

Trùng độc còn chưa xuất hiện hết, bầy sói đã tới trước.

Thấy hai bên đang đánh nhau, lang vương ngửa đầu tru lên. Thành viên trong bầy nhận được lệnh, mau chóng nhào lên, chạy quanh rùa cá sấu, vừa thấy có cơ hội là cắn ngay một phát. Bầy sói không thể gây thương tích quá lớn cho rùa cá sấu, nhưng lại có thể gây xao lãng sự chú ý của nó, tạo cơ hội cho mãng xà biến dị và Diệp An.

Diệp An có thể cảm nhận được suy nghĩ và cảm xúc của lang vương, biết nó không có ý đối địch, bèn tiếp tục cắn răng chém về phía cổ rùa cá sấu.

Đoản đao chém tới mức cong cả lưỡi, cậu bèn dùng cái xẻng cột trên lưng cắm xuống, mỗi một lần đều dùng hết sức bình sinh. Đôi tay bị cán đao ma sát tới xước, cổ tay cũng bị sưng lên, nhưng Diệp An chẳng quan tâm, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, cắt cổ rùa cá sấu!

Rùa cá sấu da dày thịt béo, nhưng không phải không cảm giác được đau.

Ngay khi cậu thành công xúc rớt miếng da sau cổ nó, máu bắt đầu chảy ra khỏi miệng vết thương. Rùa cá sấu liều mạng rướn cổ lên, muốn quay đầu hòng cắn Diệp An.

Diệp An nằm sấp dính chặt lên lưng nó, tay run tới mức không cầm nổi xẻng, bèn quăng đi, cái xẻng sắc bén xẹt qua sát mép mắt rùa cá sấu, thiếu mấy tấc nữa là có thể rạch mắt nó.

Rùa cá sấu phẫn nộ, điên cuồng lắc cổ, liên tục cắn thương và giẫm chết năm, sáu con sói biến dị, đến mãng xà biến dị cũng bị nó cắn, máu chảy ra dưới lớp vảy bị thương.

Thể lực Diệp An mau chóng giảm dần, lại thêm nọc độc bôi trên cánh tay sắp dùng hết, bị ý chí khủng khiếp của rùa cá sấu nghiền ép, mũi và tai bắt đầu chảy máu.

"Sống sót, mình phải sống sót!"

Đôi mắt cậu chuyển sang màu đen tuyền, hóa thành màu sắc tựa như đêm tối.

Bất chợt có tiếng vỗ cánh chói tai vang lên, vô số bọ cánh cứng biến dị bay tới, tựa như mây đen bình thường phủ trên bầu trời. Còn có lượng lớn rết và đỉa lúc nhúc bò trên mặt đất. Chúng bị phủ trong lớp bùn lầy, thoáng như một trận lũ màu nâu.

Bọ cánh cứng biến dị từ trên trời lao xuống, nhào thẳng tới vết thương trên cổ rùa cá sấu. Rết và đỉa như dây thừng quấn chặt bốn chân nó, có con bò từ đuôi và bụng lên trên, chui vào trong khe hở mai rùa, mau chóng lấp kín toàn thân nó.

Sức tự bảo vệ của rùa cá sấu rất mạnh, trừ vết thương trên cổ. Trùng độc vốn không thể cắn thủng da nó, chứ đừng nói đến gây ra vết thương trí mạng.

Trông thấy cảnh tượng này, Diệp An cắn chặt răng, chém phăng dây thừng trên đùi, nhảy xuống khỏi lưng rùa cá sấu, mau lẹ lăn mình một cái, đánh liều dùng cái đầu đang đau như muốn nứt của mình, mạo hiểm đồng hóa suy nghĩ rùa cá sấu.

Cậu sẽ chết.

Diệp An chưng từng cảm giác rõ cái chết cách mình gần đến thế.

Ngay tại khoảnh khắc đồng hóa suy nghĩ, tai Diệp An ù lên, sau đó mọi thứ trở nên im ắng hẳn. Cơn đau ập tới, cậu cắn chặt răng, gần như muốn cắn nát cả hàm răng, gân xanh hằn lên trên cổ, hai tay cào mạnh bùn đất và đá vụn dưới người, tới nỗi mu bàn tay gồ lên mạch máu, lòng bàn tay ướt đẫm máu tươi.

Trong đôi mắt đen tuyền ấy, ánh rõ hình dáng rùa cá sấu.

Trong thời gian cực ngắn, có lẽ chưa tới năm giây, động tác rùa cá sấu bất chợt ngừng lại, giống như bị một sức mạnh mạnh mẽ nào đó dẫn dắt, trói chặt hành động của nó.

Mãng xà biến dị bắt lấy thời cơ, cơ thể đồ sộ quấn lấy rùa cá sấu. Nó không thể siết nát mai lưng và xương cốt nó, bèn dứt khoát dùng sức ném bay, quăng rùa cá sấu về phía núi nham thạch.

Tiếng nổ vang lên, nửa ngọn núi nham thạch bị đập đổ sụp.

Nhân lúc rùa cá sấu bị lật ngửa không thể đứng dậy được, mãng xà biến dị hung tàn cắn cổ nó, rót nọc độc vào trong cơ thể nó, sói biến dị cũng dồn dập xông tới, cắn bốn chân và đuôi rùa cá sấu, khiến nó không thể cử động.

Diệp An quỳ trong lớp bùn lầy, tay và gối chống xuống đỡ lấy cơ thể, người lạnh như một tảng băng, run rẩy không ngừng.

Dường như thứ chảy trong mạch máu không phải là máu nữa, mà là vụn băng mang theo nước tuyết.

Diệp An gắng gượng ngẩng đầu, cặp mắt xuyên qua lớp mồ hôi lạnh và đẫm nước mưa, nhìn về phía núi nham thạch bị sụp đổ.

Bị mãng xà biến dị và bầy sói đè ép, hành động rùa cá sấu càng lúc càng chậm dần, vết thương trên cơ thể càng ngày càng nhiều hơn, mỗi một vết thương đều phủ kín trùng độc, nọc độc không ngừng rót vào, càng mất máu nhiều hơn, cái chết chỉ còn là chuyện sớm muộn.

Trông thấy cảnh này, trong lòng Diệp An nhẹ nhõm, hình ảnh trước mắt chợt chuyển thành màu đen, tay cũng không chống đỡ được nữa, ngã xuống bùn đất ngất đi.