Điệp Vương Hoặc Ái (Điệp Vương Đích Nhân Ngư Tân Nương)

Chương 38: Như mặc tới chơi




Từ khi đồng ý với tổng quản và các trưởng lão, Địch Tu Tư liền ở lại Huyễn Điệp tộc, cố đè nén nỗi nhớ và nỗi đau do miệng vết thương gây ra hàng đêm, bắt tay vào việc chỉnh đốn việc trong tộc, đầu tiên là triệu hồi các tộc nhân đã bỏ tộc ra đi trở về, tiếp theo là mở bỏ việc ngăn chặn nguồn nước, cung cấp nguồn điều kiện sinh tồn cơ bản nhất cho toàn tộc.

Vì đối phó với Quỷ bà bà mà hắn đã hao tổn ba ngàn năm đạo hạnh, khiến cho nguyên khí của Địch Tu Tư bị tổn thương, hơn nữa trong quá trình tìm kiếm Tuyết Kiều cũng không chịu tĩnh dưỡng mà chịu không ít dày vò và khổ sở, cuối cùng còn bị một kiếm của Phùng Xuân cho nên thân thể của Địch Tu Tư hiện giờ cực kỳ suy yếu.

Lần này lại không để ý đến sự khuyên can của các trưởng lão mà đem nguồn nước trở về nên lại hao tổn thêm một lượng lớn pháp lực, cũng vì vậy mà vết thương bên hông bị động, máu đổ ra ướt đẫm cả bộ y phục vàng nhạt của hắn, thiếu chút nữa làm hắn ngất xỉu tại chỗ, khiến các trưởng lão suýt rơi nước mắt.

Thật vất vả mới cầm được máu cho hắn, sắc mặt của Địch Tu Tư cũng phi thường khó coi, gần như là phải để cho tổng quản nửa dìu nửa ôm về đông cung.

” Điện hạ, ngài tội gì phải làm vậy, chúng ta biết người tự trách nhưng dù thế nào cũng không thể lấy sinh mạng của mình ra đùa giỡn được, tuy chúng ta là yêu tinh nhưng mất máu nhiều cũng sẽ chết, sau này Huyễn Điệp tộc còn rất nhiều chuyện cần người xử lý, nếu người có bề gì các tộc nhân phải thế nào? tin rằng Chính Khả Xuân phu nhân và Tuyết Kiều cô nương cũng không muốn nhìn thấy người như vậy”

” Đại trưởng lão, các ngươi lo lắng quá rồi, nghĩ là ta muốn tự sát sao? Không, không phải, ta chỉ muốn mau chóng làm cho mọi việc trở lại quỹ đạo để có thời gian đi tìm Tuyết Kiều của ta, ta muốn nhanh chóng giải thích tất cả mọi việc với nàng, cho nên ta không có nhiều thời gian, ta muốn làm hết mọi việc cũng không có nghĩa là ta không để ý tới thân thể của mình, các ngươi yên tâm, sau khi có lại nguồn nước thì mọi việc sẽ tốt đẹp hơn thôi, ta sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng tới thân thể hay làm các ngươi lo lắng đâu”

Địch Tu Tư hơi ngẩng đầu, viết lên không trung, viết xong thì lại cúi đầu chăm chú nhìn danh sách các tộc nhân hiện còn lưu lại trong tộc, yên lặng suy nghĩ.

” Điện hạ, nếu ngài đồng ý thì để chúng ta phái nhiều tộc nhân ra ngoài tìm kiếm Tuyết Kiều cô nương được không? dù sao xảy ra mọi chuyện hiểu lầm cũng là trách nhiệm của chúng ta, Tuyết Kiều cô nương tâm địa thiện lương, có lẽ sẽ…” nhìn bộ dạng của Địch Tu Tư hiện tại, tổng quả bọn họ cũng thấy hổ thẹn trong lòng.

” Không cần, ta tìm nàng lâu như vậy, đều không có tìm được nàng, gần như đã đi hết những nới nàng từ đi qua, có lẽ là nàng không muốn tha thứ cho ta nên một lòng muốn lẩn tránh ta, chờ ta giải quyết xong mọi việc trong tộc thì sẽ thanh thản mà đi tìm nàng, cho dù mất bao lâu thì cũng nhất định tìm được nàng quay về”

Địch Tu Tư lại viết lên không trung, kiên quyết nói ra ý định của mình, sau khi nói ra thì hắn lại thấy tâm tình của mình cũng nhẹ nhàng hơn.

” Điện hạ, ngài thực sự thích Tuyết Kiều cô nương đến vậy sao? Đã hơn một năm rồi mà người cũng không quên được sao? Trước kia người không như vậy”

Tổng quản nhìn vẻ mặt thống khổ của Địch Tu Tư, có thể khẳng định điện hạ đã thực sự động chân tình, vì Tuyết Kiều cô nương mà sẵn sàng từ bỏ cả Huyễn Điệp tộc, có lẽ chính điện hạ cũng không nhận ra được là tình cảm của hắn đã sâu đến mức nào. Bây giờ một người một lòng lẩn tránh, một người kiên nhẫn đi tìm, đến khi nào thì mọi việc mới có thể kết thúc tốt đẹp đây?

Nếu điện hạ thích nàng, cưới một nữ nhân không phải nữ tử trong tộc làm vương phi, bọn họ cũng không có ý kiến gì, dù sao so với Xà quân đại nhân lấy một nữ tử nhân loại, Hồ vương đại nhân lại cưới con gái của bọn họ thì tốt xấu gì điện hạ cưới cũng là một nữ tử Xà tộc, coi như không phải chuyện kinh hãi thế tục gì. Dù sao trong Huyễn Điệp cung bây giờ cũng không còn nhiều phu nhân, những người còn ở lại thì chắc là sau này điện hạ sẽ không sủng hạnh các nàng nữa. Ai, xem ra hắn nên chuẩn bị cung điện mới, thu xếp cho các phu nhân còn lại, nếu không ngày nào đó Tuyết Kiều cô nương trở về, nhìn thấy các vị phu nhân khác thì lại hiểu lầm thì không tốt.

Tổng quản suy nghĩ, Địch Tu Tư cũng đang suy nghĩ. Nếu là trước đây, hắn sẽ tuyệt đối không vì một nữ nhân mà từ bỏ nhiều thứ như vậy, lại tìm kiếm nàng suố một thời gian dài, chịu nhiều đau khổ. Nếu là trước đây hắn sẽ không vì một nữ nhân mà đau lòng tột độ như bây giờ, mỗi lần vuốt viên trân châu hóa từ giọt lệ của nàng cảm giác hối hận và đau khổ lại như mũi dao khoan sâu vào tim hắn, làm hắn không thể nào quên được.

Một năm!

Hắn không biết vì sao thời gian lại trôi qua mau như vậy, hắn nhớ rõ Tuyết Kiều rời hắn không quá hai tháng, thế nhưng đứa nhỏ của Vân Tây cũng đã được sinh ra, Huyễn Điệp tộc suy tàn không phải chuyện một hai ngày, nhất định phải có nguyên nhân nào đó, hắn nhất định phải tìm cho ra.

Địch Tu Tư thống khổ ôm đầu, thầm hận hắn không tìm ra được nguyên nhân vì sao hắn lại mạc danh kỳ diệu mất đi mười tháng thời gian?

” Trưởng lão, tổng quản, các ngươi đều đi xuống trước đi, ta muốn một mình yên tĩnh một chút, chuyện Tuyết Kiều là chuyện riêng của ta, tự ta sẽ xử lý tốt”

Viết thêm một hàng chữ trong không trung, Địch Tu Tư cũng không ngẩng đầu lên.

Thấy hắn không muốn nói thêm, các trưởng lão và tổng quản cũng không biết làm gì khác đành phải miễn cưỡng thi lễ lui ra, đột nhiên có một người dừng lại nói “ điện hạ, đứa nhỏ của Vân Tây còn chưa có tên, điện hạ có thể đặt tên cho nó không?”

Bọn họ không dám đặt tên cho đứa nhỏ, mà nó lại là con của Vân Tây, là người điện hạ hận nhất, liệu hắn có chịu đặt tên cho nó không?

Địch Tu Tư dường như lúc này mới nhớ ra sự tồn tại của đứa nhỏ, cúi đầu suy tư hồi lâu, tổng quản tưởng hắn không thèm để ý tới thì Địch Tu Tư lại ngẩng đầu, trong không trung viết xuống hai chữ “ Trọng Ngôn”

Sau đó lại bổ sung “ ta do không ăn nói cẩn thận nên luôn làm người khác bị tổn thương mà còn không tự biết, chỉ hi vọng hắn sau này sẽ không giống ta, cũng không giống mẫu thân hắn, còn họ thì cứ lấy họ của Vân Tây đi, dù sao cũng là con của nàng ta, hảo hảo chiếu cố cho nó, ta đã đáp ứng Chính Khả Xuân rồi”

Vân Trọng Ngôn, tên rất hay, tổng quản lập tức gật đầu nói “ dạ, điện hạ”

Sáng sớm hôm sau, khi Địch Tu Tư đã xử lý được hơn phân nửa chuyện trong tộc thì tổng quản hưng phấn chạy vào “ điện hạ, điện hạ”

“Xảy ra chuyện gì? Sao vừa đi vừa chạy? đem mấy cái này phân phát hết đi, kêu các Điệp tiên bắt đầu chỉnh sửa lại hoa viên, công tương cũng tu sửa lại cung điện, cái nào không cần hoặc không có ai ở thì dở bỏ hết đi” Địch Tu Tư hơi nhíu mày, dùng tay trái viết lên không trung, tay phải vẫn lật hồ sơ, không để ý đến nét mặt hưng phấn của tổng quản.

” Xà quân đại nhân cùng phu nhân tới chơi, các trưởng lão đang chiêu đãi hắn ở đại điện, hạ thần vội đến thông báo cho Điệp vương điện hạ biết” tổng quản nghĩ Xà quân chắc đến vì thương thế của điện hạ cũng cung cấp cho hắn tin tức của Tuyết Kiều cô nương nên mới hưng phấn như thế.

Như Mặc đến đây?

Lúc này Địch Tu Tư mới kinh ngạc đứng lên, trước đó vài ngày hắn đã đến trước cửa nhà Như Mặc nhưng lại không dám vào gặp bọn họ, không ngờ bọn họ lại đến Huyễn Điệp tộc tìm hắn, là Tuyết Kiều đã quay về Xà sơn hay còn chuyện gì khác?

Không nghĩ thêm nữa, chân cũng đã nhanh bước về phía đại diện, vết thương ở hông lại đau nhức, Địch Tu Tư đưa tay xoa xoa, chân cũng không dừng.

Còn chưa đến đại điện đã nghe thanh âm quan tâm của Như Mặc “ gần đây Huyễn Điệp tộc đã xảy ra chuyện lớn gì sao? Sao nơi này lại thay đổi nhiều như vậy?”

” Ách, không dám giấu diếm Xà quân đại nhân, nhưng mà chuyện này nói ra lại rất dài, điện hạ tới, ngài hỏi điện hạ đi” trả lời là thanh âm của đại trưởng lão

Địch Tu Tư nghe vậy thì biết Như Mặc cũng không có gặp Tuyết Kiều, nên ảm đạm đi vào đại điện.

Như Mặc và Bắc Dao Quang quay đầu nhìn hắn, cả hai cùng kinh ngạc sửng sốt, nam tử sắc mặt tiều tụy, gầy yếu này là Địch Tu Tư đẹp nhất thiên địa mà bọn họ quen biết sao?

Một năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì mà làm cho một nam nhân xinh đẹp nhất thiên địa thành ra bộ dạng như vậy?

” Địch Tu Tư, ngươi làm sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi sao lại biến thành như vậy?”

Như Mặc lập tức đi đến trước mặt Địch Tu Tư, đưa tay sờ hông của hắn, Địch Tu Tư theo phản xạ tính né tránh nhưng không tránh khỏi bàn tay của Như Mặc “ vết thương trên người người sao lại không thể chữa khỏi?”

“Như Mặc, ngươi buông ra đi, ta không sao, từ từ sẽ nói cho ngươi biết, buông ra trước đi” bị bàn tat của Như Mặc đè làm Địch Tu Tư có chút không tự nhiên, muốn giãy lại giãy không được, chỉ có thể viết lên không trung mấy dòng.

Thấy hành động của hắn, Như Mặc và Bắc Dao Quang lại giật mình lần nữa, Bắc Dao Quang cũng lập tức lại gần hắn, thận trọng hỏi “ Địch Tu Tư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện? Như Mặc nói Huyễn Điệp tộc là nơi xinh đẹp nhất thế giới nhưng tới đây thì thấy là một mảnh tiêu điều, hoang tàn, ngươi còn bị thương, đây là điện trưởng lão, vậy tẩm cung của ngươi đâu? Còn Tuyết Kiều đâu? Sao ngươi lại viết mà không nói chuyện? không nói được sao?”

Địch Tu Tư trầm mặc, nhiều vấn đề như vậy làm hắn không biết phải bắt đầu từ đâu, hắn cũng không mặt mũi nào kể cho bọn họ nghe tất cả những sai lầm của hắn.

Như Mặc nhìn bộ dáng của hắn thì cũng đoán được chút ít “ Dao Quang, mấy chuyện này chút nữa hãy hỏi, để ta chữa thương cho Địch Tu Tư đã”

Bắc Dao Quang gật gật đầu, lui ra phía sau hai bước, Như Mặc chắp tay đưa đến bên hông Địch Tu Tư.

Địch Tu Tư lại lập tức dùng sức lắc đầu, sau đó tiếp tục viết “ Như Mặc, ngươi cứ để cho ta bị đau đi, vết thương này không có gì, nhưng ta không muốn chữa trị mà để như vậy, bởi vì ta đáng bị như thế”

” Địch Tu Tư, ngươi nói bậy bạ gì đó, vết thương của ngươi rõ ràng đã nứt ra mấy lần rồi, nhìn sắc mặt của ngươi xem, một chút huyết sắc cũng không có, ngươi nghĩ ngươi có mấy cái mạng hả? bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, một là chủ động cởi áo để ta giúp ngươi chữa thương, hoặc là ta và Dao Quang sẽ lập tức rời đi, chúng ta từ nay không còn là bằng hữu nữ”

Đôi mắt xanh biếc của Như Mặc trầm xuống, mang theo sự lạnh lùng và tức giận, bây giờ là thời điểm để bốc đồng sao? Đừng tưởng hắn mặc quần áo thì mình không nhìn ra được vết thương của hắn nghiêm trọng tới mức nào, mặc kệ hắn bị thương vì nguyên nhân gì thì chờ chữa trị xong hãy nói. Nếu không nhanh chóng chữa trị thì chắc chắn Địch Tu Tư sẽ mất máu quá nhiều mà chết, hơn nữ hắn còn nhiều chuyện phải giải thích với bọn họ, vì sao đạo hạnh của hắn phải hơn sao ngàn năm mà bây giờ còn không tới một phần ba?

Địch Tu Tư chua sót nở nụ cười, vừa cởi áo, vừa tiếp tục viết “ khi ngươi biết chuyện vô sỉ ta làm thì lúc đó ngươi cũng không muốn làm bằng hữu của ta nữa”

“Vậy tới đó rồi tính, ít nhất ngươi phải nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?” Như Mặc không biết nói sao cho phải, mới không bao lâu mà Địch Tu Tư luôn tự tin, kiêu ngạo lại trở nên tự ti như vậy? hơn nữa còn trở thành một kẻ câm điếc.

Sau khi nhìn thấy vết thương bên hông hắn, Bắc Dao Quang thở dốc, mà Như Mặc cũng nhíu mày “ đây là do Băng Trùy kiếm tạo thành?”

Địch Tu Tư gật gật đầu.

” Khó trách các trưởng lão đều không thể thay ngươi chữa trị!” Như Mặc biết trong thành phần luyện Băng Trùy kiếm có bông tuyết, nên chỉ có tinh linh hệ thủy mới có thể hóa giải được nó, Huyễn Điệp tộc lại là tinh linh phong hệ cho nên dù bọn họ có thể dùng bông tuyết để luyện thành binh khí nhưng nếu bị nó tổn thương thì lại không thể tự mình chữa trị được, mà vũ khí đó bọn họ chỉ chuyên dùng để đối phó địch nhân, sao lại dùng với người nhà? Mà người bị thương còn là Địch Tu Tư?

Ngưng tự tay phải thành quyền, một tiểu quang cầu xanh biếc theo miệng vết thương mà đi vào trong cơ thể của Địch Tu Tư, Địch Tu Tư cắn chặt răng, nhăn mặt, các trưởng lão cũng khẩn trương, không bao lâu tiểu quang cầu mang theo một tầng ánh sáng trắng chui ra khỏi cơ thể Địch Tu Tư, trở lại trong lòng bàn tay Như Mặc, tiểu quang cầu chui vào lại cơ thể Địch Tu Tư mà tầng sáng màu bạc kia lại rơi xuống đất.

Ngay sau đó, vết thương của Địch Tu Tư cũng dần dần khép lại, chốc lát đã không còn nhìn ra dấu vết.

Lúc này, Địch Tu Tư mới dùng khẩu hình nói “ cảm ơn ngươi, Như Mặc”

” Cảm tạ cái gì, chính bông tuyết này nên miệng vết thương của ngươi mới không lành được, giờ ta đã lấy nó ra, đương nhiên sẽ không sao, các trưởng lão, bây giờ có thể thỉnh chư vị có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Địch Tu Tư lại bị câm?” Như Mặc xoay người, nhẹ nhàng thi lễ, chậm ra3i4n ói

“Không dám nhận lễ của Xà quân đại nhân, điện hạ vì sao đột nhiên bị câm thì các lão hủ không biết, chỉ biết ngày đó Tuyết Kiều cô nương…”còn chưa nói xong đã bị Địch Tu Tư khoát tay ngăn cản, các trưởng lão nhìn hắn rồi lại cung kính thi lễ với Như Mặc và Bắc Dao Quang “ Xà quân đại nhân và phu nhân, xin mời ngồi, việc này để tự điện hạ nói với hai vị đi, các lão hủ xin cáo lui”

Các trưởng lão lập tức nhanh chóng đi ra ngoài.

“Mọi người đều đã đi hết rồi, Địch Tu Tư, ngươi có thể nói rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” vẻ mặt tươi cười của Như Mặc hoàn toàn biến mất “ là Tuyết Kiều sao? Là nàng làm ra như vậy?”

Địch Tu Tư lập tức lắc đầu, không tiếng động nói,” Không, không phải, đương nhiên không phải!”

” Ta nghĩ cũng không phải, Tuyết Kiều nếu muốn hại ngươi thì cần gì tới Băng Trùy kiếm? quất cái đuôi một cái là ngươi cũng đủ tiêu rồi, mau nói cho ta biết Tuyết Kiều đã đi đâu? Còn có trong tộc ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà trở thành như vậy?” Như Mặc cũng không tin Tuyết Kiều làm cho Địch Tu Tư bị thương, hắn hỏi là chỉ muốn xác định lại suy đoán của mình mà thôi.

” Ta, ta không biết!” Địch Tu Tư đột nhiên cúi đầu, ngồi xổm xuống, viết lên mặt đất, viết xong lại dúi đầu vào hai chân, giống như một đứa nhỏ làm chuyện sai.

“Ngươi không biết cái gí? Không biết vì sao mình bị thương hay là không biết Tuyết Kiều đi đâu?” Như Mặc không để cho hắn trốn tránh, Địch Tu Tư tuy rằng tự kỷ lại không chung tình nhưng thái độ làm người và tâm địa lại vô cùng tốt, trong ngũ vương bọn họ thì người dễ mềm lòng nhất chính là hắn, cho nên Như Mặc không muốn nhìn thấy bộ dáng cam chịu của hắn như vậy, có chuyện gì thì cứ nói ra, chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó.

Nâng hắn dậy, để hắn ngồi xuống ghế “ ngươi không cần gấp, cứ chậm rãi nói, nếu ngươi không nói với chúng ta thì ngươi còn muốn nói cho ai biết chứ? Ngươi không cần viết, cứ nói, ta sẽ đọc theo khẩu hình của ngươi”

“Như Mặc, ta thực xin lỗi ngươi và Bắc Dao, ta đã phụ sự phó thác của các ngươi, ta đã để lạc mất Tuyết Kiều rồi “ Địch Tu Tư thống khổ nói.