Điều Bác Sĩ Muốn

Điều Bác Sĩ Muốn - Chương 21




Sau khi cả nhóm xuống núi thì đi ăn một bữa cơm quê rồi khăn gói về nhà. Trần Noãn kiếm cớ bám lấy Cố Thanh Thời không buông, đối phương cũng không thấy có gì không ổn, lúc nào cũng chăm sóc rất cẩn thận. Tạ Đông Sơ thỉnh thoảng lườm Trần Noãn một cái, Trác Nhất thì phồng mang trợn mắt, Tạ Bân Sam đứng một bên cười sâu xa. Mọi người chào nhau về nhà trong không khi không mấy vui vẻ, chỉ có Trần Noãn được ngồi xe Cố Thanh Thời là dạt dào đắc ý. Cố Thanh Thời thỉnh thoảng tò mò nhìn cô nàng một cái, Trần Noãn lập tức thay đổi biểu cảm nhanh như chớp.

Sau sự kiện leo núi, chân Trần Noãn bị thương hơn nữa cũng do lười đi nên đã nhờ Triệu Khắc đưa giúp cho Thi Nhã Thừa đơn xin nghỉ việc.

“Tôi nói bà chị này, chị đã thấy ai xin nghỉ việc mà còn nhờ người khác tiện thể nộp giúp chưa?” Triệu Khắc cắp mũ bảo hiểm đứng dựa vào thân xe máy, tay đang cầm cái đơn kia của Trần Noãn.

“Do chân tôi bị thương đấy chứ.” Trần Noãn cãi, còn giơ chân ra cho cậu ra xem, đôi dép lê hình con gấu màu hồng bọc một cái chân phồng to như bánh bao.

Triệu Khắc cười khì khì ngồi xổm xuống, đưa tay dí một cái: “Có đau không?”

Trần Noãn khoanh tay cười khềnh khệch: “Không đau.”

Triệu Khắc cười gian manh, ấn mạnh hơn, Trần Noãn dọa giơ chân ra đá thẳng mặt cậu ta: “Muốn ăn đòn hả?”

“Ha ha, được rồi.” Triệu Khắc vội vàng đứng bật dậy, lùi ra sau mấy bước rồi khoanh tay nói chuyện, “Có điều, hỏi thật nhé, sao cô lại xin nghỉ thế? Có khi sếp lại nghĩ là cô chê anh ấy trả lương cho cô ít quá đấy.”

“Ấy chớ, chỉ là tôi muốn tập trung vào việc học thôi mà.” Người chăm chỉ thì có thể vừa học vừa làm cũng không sao nhưng Trần Noãn lại là người thiếu ý chí cho nên đành phải mau mau cút về nhà, chuẩn bị học tập cho thật tử tế!

“Nhưng cô cứ thế mà chẳng nói với sếp một tiếng thì cũng không hay lắm phải không? Tuy bà quản lý hơi đáng sợ một chút nhưng hôm nay bà ấy còn gọi điện bảo tôi tới hỏi thăm chân cô đau thế nào đó, cho nên thực ra trong lòng vẫn rất quan tâm cô mà.”

“Hứ, cậu chắc đó không phải là vì muốn cậu đến thăm dò xem tôi có ốm thật không chứ?”

“Ha ha, cô đừng nói thế chứ, vậy còn sếp thì sao? Sếp rất dung túng cô mà phải không?”

“Ôi, ở hiền gặp lành, sau này mỗi sáng thức dậy tôi sẽ cầu phúc cho anh ấy, mong sao sếp nhớ trả tháng lương cuối cùng cho tôi!”

Triệu Khắc lắc đầu: “Thật vô lương tâm… Nói đi là đi, đến chào tạm biệt một cái cũng không được à?”

“Ôi… Thực ra tôi cũng biết vậy là không hay chứ… nhưng tôi là người tình cảm lắm, sợ lúc gặp mặt sếp thì không mở miệng nói được, dù sao cũng làm chung với mọi người lâu rồi, đành phải vô tình một chút vậy…”

“Được, được rồi! Đừng có già mồm nữa! Tôi sợ cô rồi! Tôi đi đây… Sếp nói cô thế nào tôi mặc kệ đấy, cô tự đi mà lo nhé.”

Nói xong anh ta vẫy tay chào, ngồi lên xe phóng đi như chớp.

Trần Noãn chạy theo hai bước, vẫy tay chào rồi đưa tay xoa chóp mũi nhìn theo.

“Ồ, nghỉ việc à? Tôi thấy cô còn chưa chiếm được người mà đã nghỉ việc chuẩn bị làm phu nhân toàn thời gian rồi cơ à?” Cái giọng điệu khó nghe này nhất định chỉ có thể là Trác Nhất.

Trần Noãn cảm thấy hôm nay mình đã bước nhầm chân ra khỏi cửa, chứ không sao có thể gặp phải cái loại người mồm miệng ăn mắm ăn muối như vậy chứ.

“Hừ, nếu cậu ngậm miệng lại được, bản cung rất vui lòng!”

“Tôi thấy cô thật chẳng có tiền đồ gì cả!” Trác Nhất tính trẻ con vẫn cứ trêu ngươi tiếp, tuy tuổi cậu ta đã chẳng còn nhỏ nữa nhưng mặt mũi vẫn trắng trẻo, thư sinh, mắt hai mí, môi đỏ hồng, cái mặt lúc nổi giận đùng đùng hay không chịu phục thật quá giống học sinh trung học.

“Cậu mới là đứa không có tiền đồ ấy.” Trần Noãn lườm cậu ta một cái, đốp lại nhưng không hề giận, cà nhắc ngồi xuống một cái ghế trong công viên nghịch điện thoại.

“Cô bảo ai không có tiền đồ hả?”

Trần Noãn mặc kệ cậu ta, chỉ mải xem weibo.

Một lúc lâu sau không thấy tiếng gì nữa, Trần Noãn mới ngẩng đầu lên nhìn, chẳng còn ai ở đây nữa, hay thật, lần đầu tiên thấy thằng nhóc này thua cuộc bỏ chạy lẻng xẻng đấy. Bình thường không phải cứ cứng đầu cứng cổ nói đến cùng hay sao? Đi rồi cũng tốt, nhẹ tai.

“Em ngồi đây làm gì thế?” Một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt cô.

Trần Noãn giật mình ngẩng phắt lên: “Ai vậy?”

“Ai gì cơ?” Cố Thanh Thời cúi xuống nhìn, đặt gói đồ to trong tay lên băng ghế, ngồi xổm xuống kiểm tra chân của cô rất tự nhiên.

“Chẳng đỡ gì cả…”

Trần Noãn mím môi không đáp.

“Nghe Lạc Thủy Hà bảo hôm nay em không đi làm, anh tiện thể đi ngang qua nên vào thăm, chân bị thương thì nên ở trong nhà nghỉ ngơi, em chạy xuống đây làm gì vậy?”

“Sao anh lại nghe Thủy Thủy nói được vậy?”

Cố Thanh Thời nghiêng đầu: “Ở trên đường, tình cờ gặp.”

Trần Noãn gật đầu, đến tận lúc anh đưa bánh mì kẹp cho cô mới muộn màng sực nghĩ ra chỗ này không tiện đường anh đi làm.

“Thực ra… Em xin nghỉ việc rồi…”

“Ồ.” Anh có vẻ đang lơ đễnh, không nói gì thêm.

“Ha ha ha, giờ anh phải nuôi em rồi, anh đã thấy áp lực nặng nề chưa?”

“Mẹ em sẽ nuôi em.”

Trần Noãn là một người khá thông minh, thích nói đùa, không ngờ cái người kia lúc nào cũng đứng đắn, nghiêm túc, thật chẳng thú vị gì!

Trần Noãn đành phải đính chính: “Thực ra là vì em muốn tập trung học nên mời xin nghỉ.”

“Ừ.” Cố Thanh Thời gật đầu, đứng dậy, “Anh dìu em về nhà nghỉ ngơi, đừng chạy ra ngoài nữa nhé.”

Trần Noãn là người trông thì yếu ớt nhưng không phải vậy, cô nàng này lúc nào cũng thích thách thức giới hạn của bản thân, ít nhất bây giờ Trần Noãn thấy chân mình vẫn chưa đau đến nỗi không đi được, bét ra là vẫn chịu được.

“Em không cần, anh xem không khí buổi sáng tốt thật, em nên ra ngoài rèn luyện thân thể chứ.”

Cố Thanh Thời không đáp, chỉ đứng yên khoanh tay nhìn ngược lại, chẳng mấy chốc Trần Noãn đã phải đầu hàng…

“Được rồi…” Trong lòng Trần Noãn bạo gan nghĩ, lần tới anh ấy còn nhìn mình vậy nữa, mình sẽ hạ gục anh ấy rồi ăn luôn!

Trần Noãn cà nhắc bước thấp bước cao đi theo Cố Thanh Thời: “Ôi chao, hình như hơi bị đau, em muốn ngồi nghỉ!” Trần Noãn túm tay áo anh, đung đưa cái chân, định không đi nữa.

Cố Thanh Thời lo lắng cau mày: “Anh cõng em lên vậy.”

“Không sao đâu… Nghỉ một chút là được mà…” Trần Noãn vội xấu hổ từ chối nhưng đôi mắt tinh anh vẫn đang trộm ngắm biểu cảm của đối phương.

Cố Thanh Thời đành phải ngồi xổm xuống: “Leo lên đi.”

Trần Noãn làm ra vẻ không tình nguyện, trèo lên lưng anh rồi lại cười toe, hoàn toàn không thấy áy náy vì đã đùa giỡn người ta.

Cố Thanh Thời ôm đùi Trần Noãn đứng dậy: “Em đã xin nghỉ việc rồi thì bữa nay cứ ở nhà nghỉ cho khỏe, anh sẽ sắp xếp thời gian đến thăm chân cho em, đừng đi lung tung, tuy không phải bị thương nặng nhưng cả ngày em cứ như vậy thì sớm muốn cũng sẽ bị thương đến xương cốt, nên chăm sóc cẩn thận đi nhé.”

“Ờm.” Trần Noãn gật đầu nhưng không thật để tâm, miễn không phải là bệnh nan y, còn sống là may rồi, bác sĩ nói gì cũng chỉ như nước đổ đầu vịt cả.

“Em học cần sách gì thì bảo anh, anh đi lấy cho.” Cố Thanh Thời đang nghiêng người ấn thang máy.

“Vâng. Được ạ.” Bước vào thang máy, Trần Noãn vươn tay ấn số tầng.

“Học hành chăm chỉ vào nhé, nếu em thi đậu, anh sẽ đưa em đi ăn một bữa thịt lớn.” Cố Thành Thời cười nghiêng người.

“Em có thể đổi thịt thành yêu cầu khác không?”

Cố Thanh Thời không hiểu: “Em muốn cái gì?”

“Em muốn anh làm bạn trai em, muốn anh mời em ăn cơm, muốn anh dẫn em đi chơi, muốn nhiều thứ lắm, đâu phải chỉ thích mỗi thịt thôi đâu.” Trần Noãn nói rất thoải mái, Cố Thanh Thời cũng không để bụng.

Anh cười: “Vẫn còn xa lắm, em cứ lo thi cho tốt trước đi rồi cả nói. Sao lại không thích thịt thế?”

“Ờm… Không phải không thích… mà là… ờm… không muốn thôi…” Trần Noãn cảm thấy nãy mình nói năng tùy tiện quá, giờ không biết nói tiếp làm sao.

May mà tiếng thang máy kêu “tinh” một cái đã cứu vớt cô nàng: “Quào! Đến nơi rồi, mau về nhà thôi!”

Về đến nhà, Cố Thanh Thời đặt cô trên sô pha, lấy sữa chua mình mang đến đưa cho cô. Trần Noãn tuy trong lòng rất vui nhưng cũng hơi khó xử, không phải trong lòng anh mình là đứa chỉ biết mỗi ăn đấy chứ? Trần Noãn đã ăn sáng, nãy mới ăn bánh mì kẹp, giờ lại ăn sữa chua, cứ ăn liên tục thế này, chắc sẽ tăng cân nhanh lắm nhỉ?

“Ồ, anh còn phải đi làm nữa mà phải không? Nhanh lên đi, khéo muộn đấy.” Trần Noãn cầm hộp sữa chua, nhịn đau mà đuổi khách.

Cố Thanh Thời không nghĩ gì cả, anh kê chân lên giúp cô rồi đứng dậy chuẩn bị đi: “Vậy nếu có việc gì thì em gọi điện cho anh nhé, đứng có đi lung tung đấy.”

Trần Noãn gật đầu như gà mổ thóc.

Được mấy bữa thì Cố Thanh Thời bận quá không thể phân thân đến thăm cô, Trần Noãn bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn, có cơ hội để tiêu hóa bớt thức ăn. Trái lại, cuộc điện thoại bất ngờ của Thi Nhã Thừa đã khiến Trần Noãn bị kích động mấy ngày nay.

Bữa đó, sau khi Cố Thanh Thời đi chưa bao lâu thì hình như Triệu Khắc đã nộp đơn xin nghỉ việc cho cô nên có điện thoại đến, Thi Nhã Thừa là người luôn điềm đạm, hiếm khi nóng nảy. Chuyện lúc đó cụ thể thế nào thì Trần Noãn không còn nhớ nữa nhưng cô nhớ rõ mình lúc ấy bị tẩy não về ý thức làm việc đến thộn mặt ra, nói nào là phải báo trước một tháng trước khi nghỉ cho nên bắt cô phải đi làm thêm một tháng nữa. Cái này không quan trọng, lúc ấy tất nhiên Trần Noãn biết đường đáp lại là đang bị đau chân nên không đi được, Thi Nhã Thừa giật mình một thoáng rồi đưa ra tối hậu thư: “Vậy cô cứ dưỡng bệnh đi! Khỏe rồi thì làm bù đủ một tháng cho tôi! Nếu không tôi có quyền giữ lương của cô đó!”

Trần Noãn bị hù khiếp vía, đành phải khom lưng, cúi đầy đồng ý, cúp điện thoại một lúc rồi mới tỉnh ra, sao có thể uy hiếp một người bệnh như vậy chứ? Có biết là gần đây mọi người dễ bị stress lắm không? Thật không ngờ sếp cũng đáng sợ đến vậy… Trần Noãn không khỏi thầm nghĩ rằng may là đã xin nghỉ việc nếu không xem chừng sau này có khi bị sếp ăn tươi nuốt sống mất.

Cố Thanh Thời không đến thăm cô nhưng không quên gọi điện, nhắn tin, ngoài việc dặn dò cô phải dưỡng thương như mẹ già ra còn bắt phải chú ý ăn uống, một ngày nghe tận ba lần, Trần Noãn thấy sắp phát ốm rồi, may mà cô là người sống thoáng, cứ coi như đang đi nghe nhạc là được, cô rất thích giọng nói của nam thần.

Điều đau khổ duy nhất là tên Trác Nhất da mặt dầy mấy cứ tan tầm là lại qua ăn chực số đồ ăn cô tích trữ mấy hôm nay, ăn đến sạt nhà đổ vách rồi.

“Tôi thấy cậu chẳng biết xấu hổ là gì hết! Chẳng lẽ mẹ cậu bỏ đói cậu à! Đến cả mì gói mà cậu cũng không tha cho nó! Nhà cậu chẳng lẽ không có máy chơi game à mà phải sang đây chiếm chỗ của tôi!”

“Cậu đừng có bày bừa lên sô pha! Cậu mà làm loạn nhà tôi lên thì Thủy Thủy sẽ đánh chết tôi đó!”

“Đại thiếu gia ơi đừng có vứt rác lung tung!”

“Trác Nhất, cậu còn vậy nữa là tôi đuổi thẳng cổ đấy!”

Trần Noãn cảm thấy mình đã nói hết sạch cả hơi rồi mà tên Trác Nhất vị thành niên kia vẫn cứ ngồi xếp bằng trên sô pha ăn uống, thỉnh thoảng lại còn ngẩng lên hỏi cô có muốn ăn không nữa chứ.

Tác giả có chuyện muốn nói: nghỉ đăng vì bị ốm mấy tháng liền, người không khỏe nên tâm trạng hơi bí bách, gần đây mới tốt hơn một chút.

Lúc hạnh phúc nhất trong cuộc sống là ngồi lách cách gõ bàn phím hăng say~