Tô Mạt nàng sinh ra đã không nhận được sự sủng ái của phụ thân, mẹ mất sớm để lại nàng cô quạnh sống một mình. Có lẽ biết trước rằng khi mình qua đời, con gái nhất định sẽ phải chịu sự khi dễ, vậy nên bà mới để nàng nữ phẫn nam trang, khiến cho trên dưới Tô phủ đều nghĩ rằng nàng sinh ra trưởng tử. Năm tháng trôi qua, Tô Mạt cũng đã lớn, nhưng bởi vì ăn uống không đầy đủ, lại càng không được chăm bẵm giống như các đệ đệ muội muội kia, thế nên nhìn qua thực gầy tựa một cành củi khô, chẳng ai có thể nghĩ rằng đó là một cô nương ưa nhìn.
Loạn thế xảy ra, cha nàng lại là một kẻ ham vinh hoa phú quý, nghĩ muốn đoạt quyền thiên hạ, chỉ là hắn tính nhầm một bước, vị hoàng tử kia cũng chẳng phải kẻ hiền lành, hắn chính là phá bỏ cục diện bế tắc, bắt thế tử của các thân vương vào Kinh làm con tin để mà coi sóc, ai cũng có thể nhìn ra rằng thế cục này sớm đã chẳng thể vãn hồi. Một khi bị đưa đi, ái tử của bọn họ hẳn nhiên sẽ khó bảo toàn mạng sống thế nên dù là người nào cũng muốn nghĩ cách để cho những đứa con không được sủng ái vào kinh.
Tô Mạt cũng thật đen đủi, nàng lại bị lão gia từ nhà họ Tô ném vào vạc dầu sôi này. Bởi vì trên mình mang thứ hương có thể giúp cho hoàng đế trị bệnh phát cuồng thế nên một khi hắn phát hiện ra nàng, hẳn nhiên sẽ được nhận vô vàn sủng ái, chỉ là nàng vốn không nhận thức được điều này. Số mệnh đã an bài họ ở bên cạnh nhau, dù muốn trốn cũng chẳng được chỉ là họ sớm hay muộn hiểu rõ lòng mình mà thôi.