Diệu Thủ Đan Tâm

Chương 117




"Tình yêu là gì,

Tôi vẫn chưa hiểu được,

Ai có thể biết được mãi mãi,

Ai có thể hiểu được chính mình......"

Nghe thấy《Thời trung học》phát ra từ truyền thanh, suy nghĩ của Khương Hành lâm vào quá khứ không quá lâu.

https://youtu.be/-Hx7_2fAfoA

Năm lớp 12, một học sinh chuyển trường đến lớp, cùng bàn với Khương Hành. Chàng trai cao to, cười lên rực rỡ như ánh mặt trời. Cậu ấy đá bóng rất tốt, thành tích thì bình thường. Buổi trưa không ngủ được thì chơi ở sân bóng, buổi chiều đi học, bạn cùng bàn sẽ dựng sách, gục xuống bàn ngủ. Nếu bất hạnh bị giáo viên gọi lên bảng trả lời câu hỏi, phải dựa vào đọc đáp án Khương Hành viết trên vở để qua cửa.

Các cuộc thi lớn nhỏ, cũng toàn nhờ vào Khương Hành dùng cùi chỏ đẩy tờ đáp án tới cạnh bàn.

Tình cảm hồi còn trẻ nảy mầm trong ở chung sớm chiều. Có một hôm, tan tự học buổi tối, hai người men theo bờ biển đi về nhà, đi tới đi lui, ngón tay Khương Diễn bỗng bị đối phương nắm láy. Dưới sự chứng kiến của sao đầy trời, hai người từ thăm dò tâm ý đối phương cuối cùng thành gắn bó răng môi.

Đó là quãng thời gian hạnh phúc ngọt ngào. Khương Hành không phải kiểu người yêu đương là chểnh mảng học hành, cậu cũng lên kế hoạch thời gian của bạn trai thật hoàn chỉnh. Đến cuối cùng, thành tích bạn trai vẫn luôn xếp nửa cuối lại thi được top 50 cả khối. Bố mẹ bạn trai rất vui, nhất định muốn mời cậu và bố mẹ cậu tới khách sạn lớn ăn cơm.

Mà lựa chọn duy nhất mà Khương Hành có thể làm chính là từ chối. Hai cha đều tự kỷ, mặc dù không đến nỗi ngốc, nhưng trường hợp có mặt này đối với bọn cậu mà nói không khác gì tra tấn. Bạn trai cho rằng hai cha cậu không đồng ý con cái yêu đương từ hồi đi học, đích thân đến nhà mời. Nhưng đến nhà Khương Hành, nhìn thấy hai người trung niên chỉ sống trong thế giới của mình, chàng trai trẻ tuổi nghẹn họng trân trối.

Từ ngày đó trở đi, Khương Hành biết, bọn họ không có tương lai gì. Gia cảnh bạn trai giàu có, bố tài trợ cho trường thiết bị toàn bộ phòng thí nghiệm, mới giành được cho con trai slot học ở trường cấp 3 trọng điểm trong thành phố. Không bàn đến môn đăng hộ đối, gia đình người bình thường cũng không muốn kết thông gia với nhà như vậy.

Bọt nhân ngữ đã sớm tan vỡ, sự xa cách của bạn trai mặc dù trong dự liệu, nhưng vẫn khiến Khương Hành tổn thương. Thi trượt đại học, bỏ lỡ 8 năm học lâm sàng ở trường y nổi tiéng. Vì gần đây phải chăm sóc hai cha, cậu không dự mà lựa chọn ra cố gắng học y lâm sàng 5 năm tại một trường y không quá nổi tiếng trong thành phố.

Mà đối mặt với hai người cha không cách nào giao tiếp với hắn, chỉ có thể dựa vào bản năng làm cha mẹ để nuôi hắn lớn lên, Khương Hành không oán hận, cùng lắm chỉ là đáng tiếc cho vận mệnh.

"Bác sĩ Khương, bác sĩ Khương?"

Viên Dã chỉnh thấp âm lượng trong radio xe tải, gọi Khương Hành đang lâm vào trầm tư hoàn hồn. Khương Hành ngồi thẳng người, nghiêng đầu xấu hổ cười cười: "Xin lỗi, anh vừa nói gì?"

Viên Dã tuần nào cũng dẫn con chó Labrador mình nuôi đến nhà Khương Hành, ở cùng hai cha cậu mấy tiếng. Bọn họ giao tiếp với nhau giống như ngăn cách bức tường trong suốt, lúc chơi với chó lại thoải mái. Để tỏ lòng cảm tạ, hôm nay Khương Hành mời Viên Dã ăn bữa cơm tối.

Viên Dã cười khẽ: "Tôi nói, cậu không cần cảm thấy áy náy, tôi một mình, cha mẹ đều mất rồi, đến nhà cậu, còn có thể cảm nhận hơi ấm gia đình."

"Anh bận như vậy, có thời gian thì nghỉ ngơi chút cho khỏe." Khương Hành liếc thời gian, "Bác sĩ Viên, phiền anh để tôi ở Walmart phía trước nhé, mua vài đồ gia đình."

(Walmart là tập đoàn bán lẻ hàng đầu thế giới hiện nay được thành lập vào năm 1962 tại Bentonville, bang Arkansas, Mỹ bởi Sam Watson)

"Huh? Nhắc đến tôi cũng phải mua ít thức ăn cho chó."

"Anh không phải nói, thức ăn cho chó đều tự anh làm?"

"Tôi nói hồi nào?"

"Lúc ăn cơm......"

"Tôi lười nấu cơm cả cho mình, còn nấu cho nó?" Viên Dã tìm lối thoát cho mình, "Chắc cậu nghe nhầm rồi, đó là bữa dinh dưỡng tôi nấu cho động vật phải phẫu thuật."

"......"

Khương Hành nín cười, nghĩ thầm da mặt bác sĩ Viên dày thật, lời mình nói ra cũng không nhận.

Vào siêu thị đẩy xe, Khương Hành mua theo note trong điện thoại đẩy đồ vào xe. Đi ngang qua khu đồ cho thú cưng, cậu thấy Viên Dã ngơ ngẩn đẩy xe qua, giơ tay đè lại tay vịn xe đẩy.

"Không phải muốn mua thức ăn cho chó?" Cậu nói.

Viên Dã nói lấp lửng: "Ờ, vừa lướt qua, không có hiệu đồ ăn của Lucas."

"Đồ ăn 15 đồng 1 cân cũng không ăn? Vậy tiêu chuẩn đời sống của nó cao hơn tôi rồi, tôi mới ăn gạo 6 đồng 1 cân thôi."

"Ừ, vậy cậu hơn tôi rồi, tôi ăn 2 đồng 1 cân."

"Nhảm, giờ vẫn còn loại gạo hai đồng 1 cân"

"Thật đấy, cái loại gạo rời, không tin đến khu gạo cậu xem."

"Không phải anh không nấu cơm sao? Sao biết rõ thế?"

"......" Viên Dã kẹt, lát sau xoa gáy cười cười, "Bác sĩ Khương, cậu cứ xoi mói lời tôi nói như vậy, tôi thật sự không còn gì để nói nữa."

"Nói thật, tôi không xoi mói anh." Khương Hành lấy túi đường phèn trên kệ, nghiêm nghị nhìn Viên Dã, "Bác sĩ Viên, tôi biết anh không phải kiểu người ngọt ngào, hơn nữa thật sự không cần che giấu với tôi."

Không đợi Viên Dã nói chuyện, Khương Hành lại nói: "Qua lại với nhau, tôi thật sự cần, còn anh biết nấu cơm hay không, thói quen sinh hoạt thế nào, cái đó cũng không sao. Ngay cả anh nói cả tuần anh không tắm, về nhà không cởi giày đã lên giường ngủ, tôi cũng không ghét anh."

Hai tay Viên Dã chống trên tay vịn xe đẩy, chớp mắt: "Bác sĩ Khương, thật sự ngày nào tôi cũng tắm, mùa hè ngày tắm 3 lần."

Khương Hành bất đắc dĩ hạ vai: "Tôi không phải nói cái đó —"

"Khương Hành?"

Thanh âm truyền đến từ phía sau cắt ngang lời Khương Hành, Khương Hành quay đầu lại, nhìn người đàn ông ôm cô bé xinh đẹp trong tay, vẻ mặt hơi giật mình. Là anh ấy, không sai. Đã hơn 10 năm, chàng trai đã trưởng thành người đàn ông rồi, loáng thoáng có thể thấy được dung mạo và đường nét năm đó.

Trên khuôn mặt người đàn ông cũng không che giấu kinh ngạc: "Sao cậu không thay đổi gì thế, vẫn giống y hồi đó.

"Không lo nghĩ sẽ không già." Viên Dã thuận thế kéo vai Khương Hành. Hắn tin phán đoán của mình, dùng hiểu biết của hắn với Khương Hành, nếu chỉ là "bạn cũ" bình thường, tay Khương Hành sẽ không dùng sức như muốn bóp nát đường phèn vậy.

Thân thể Khương Hành cứng đờ, nhưng không định tránh khỏi tay Viên Dã. Cô bé đó, đường nét khuôn mặt đều có bóng dáng của người đàn ông trước mặt, nhìn qua chính là con gái hắn. Đối mặt với mối tình đầu đã có gia đình hạnh phúc, hắn vậy mà dâng lên chút hư vinh, không muốn để đối phương biết mình vẫn độc thân.

"Ừm...... vị này là......" Người đàn ông lúc này mới chú ý tới Viên Dã, hơi lộ vẻ lúng túng nặn ra nụ cười.

"Tôi là người yêu Khương Hành, chào anh." Viên Dã hào phóng đưa tay, bắt tay với người đàn ông, lại quay đầu hỏi Khương Hành: "Có cần anh tránh mặt không, các em nói chuyện?"

"Không cần, không cần, tôi qua đây chào hỏi thôi." Người đàn ông lùi về phía sau, "Khương Hành, họp lớp cũng không thấy cậu đến, nếu không phải hôm nay gặp mặt, tớ còn tưởng mãi mãi cũng không được gặp cậu."

Viên Dã siết chặt lực trong tay, đáp thay Khương Hành: "Bác sĩ Khương của chúng tôi vừa tốt nghiệp tiến sĩ, bận lắm, không rảnh tham gia hoạt động xã giao. Nếu không thì lưu số đi, đến khi em ấy hết bận, mọi người lại —"

"Không cần đâu." Khương Hành cắt ngang lời hắn, "Đi nhanh đi, không còn sớm nữa."

"Byebye." Viên Dã cười híp mắt tạm biệt đối phương.

Chuyển qua hai giá hàng, Khương Hành nhẹ nhàng đẩy tay Viên Dã khoác trên vai ra, dùng ánh mắt không thể nói là trách móc hay cảm kích nhìn hắn.

Viên Dã nghiêng đầu qua, cười nói: "Ờ...... tôi cảm thấy cậu sẽ hi vọng tôi làm vậy."

Khương Hành cau mày cười bất đắc dĩ, lại quay đầu hỏi: "Anh đâu ra tự tin vậy?"

"Kinh nghiệm của tuổi trung niên?" Viên Dã nhún vai, "Mặc dù tôi cũng chưa thấy mình đã bước vào tuổi băm, nhưng con người mà, vẫn phải già."

"......" Đưa tay xoa lông mày, Khương Hành chậm rãi thở dài, "Được rồi, không quá 12 tiếng, bạn cấp 3 tôi đều sẽ biết tôi đã 'có chồng'."

Viên Dã trở tay lấy kẹo dẻo vị trái cây có tặng kèm chiếc nhẫn nhựa màu hồng phấn trên kệ hàng xuống, giơ trước mặt Khương Hành: "Tôi thấy, cậu có thể nâng tầm vụ này lên."

Khương Hành kinh ngạc nhìn chăm chú hắn, khuôn mặt tròn trịa trong nháy mắt đỏ bừng. Đang giỡn sao? Cầu hôn vậy mà có thể nói ra nhẹ nhàng thế?

"Cậu xem, gả cho tôi có lợi rất nhiều, tỉ như rảnh là có thể đi thăm gấu trúc này, còn cả lạc đà Alpaca Bolivia, tuần sau sẽ mang một con qua đây." Viên Dã lấy chiếc nhẫn nhựa màu hồng phấn trong túi ra, thong dong kéo tay Khương Hành, đo kích cỡ, đeo lên ngón út đối phương, "Tôi ấy mà, thật ra biết nấu cơm, nhưng không có quá nhiều thời gian, nếu các ba vợ có thời gian giữ chó giúp tôi, tôi có thể làm cơm tối hàng ngày. Khương Hành, hai chúng ta cũng đã quen nhau hơn nửa năm rồi, anh đủ hiểu em, tin chắc em chính là người mà anh tìm kiếm."

Vừa nói, hắn kéo ống quần trong cái nhìn chăm chú gần như khiếp sợ của Khương Hành, cũng mặc kệ xung quanh có bao nhiêu camera và khách hàng, quỳ một chân xuống đất, cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn màu hồng phấn hài hước.

"Về đổi cho em cái nhẫn thật."

Hắn bổ sung.

Chú ý tới chiếc nhẫn trên ngón áp út trái của Khương Hành, Lãnh Tấn hẩy lông mày, lập tức gọi điện cho Viên Dã: "Thằng khốn cậu lại đào góc tường của tôi?"

Viên Dã hừ nhẹ: "Sờ lương tâm nói chuyện, ai đào góc tường của cậu, bác sĩ Khương nộp đơn nghỉ à?"

"À, sao, cậu ấy có thể không xin nghỉ cưới không?"

"Đương nhiên phải xin, lại nói, xin nghỉ cưới làm cậu đau thận?"

"Liên thiên, Tiểu Bạch vẫn nghỉ đẻ đó, ít người, hai quả thận của tôi sắp tàn rồi."

"Ê? Không phải cậu đã thắt rồi sao, vẫn dùng được?"

"Biến! Cậu tưởng là ngựa thiến à! Cắt cả trứng?"

"Giờ biết rồi, thiến người khác với thiến ngựa."

"Thiến con mẹ cậu trước đi!"

Lãnh Tấn đang nói, Khương Hành gõ cửa đi vào, sau đó nghe thấy tiếng Viên Dã truyền ra từ micro: "Vậy không được, thiến tôi, Khương Hành sẽ tới liều mạng với cậu, không phải khoe đâu, giờ em ấy không thể vắng tôi một ngày."

"Em vắng được tất!"

Khương Hành vừa tức vừa thẹn đỏ bừng mặt, hét xong vứt điện thoại ra ngoài cửa sổ, lại xé vụn đơn xin nghỉ cưới trong tay, hầm hừ ra khỏi phòng làm việc chủ nhiệm.

Lãnh Tấn hãi — Tiên sư! Đó là điện thoại của tôi đấy!"