Diệu Thủ Đan Tâm

Chương 44





Edit + Beta: Vịt
Ăn cơm xong đưa Hà Vũ Bạch về khu nhà, lấy cớ trời đã tối Lãnh Tấn lại xin nhờ sofa một đêm.

Hà Vũ Bạch không có cách nào với hắn, dính như thuốc dán, sống chết không đuổi đi được.

Đồng thời cậu cũng đau lòng đối phương, cứu viện 6-7 tiếng, cánh tay mỏi run rẩy mãi.

Tổng hợp Đại Chính nhận 7 người bị thương, khu bệnh 1 nhận 2, giải phẫu nhất định là Lãnh Tấn làm, tối nay phải nghỉ ngơi sớm.

Nhưng cậu vào phòng ngủ vẫn ấn nút khóa xuống.

Cơ mà thứ này phòng quân tử không phòng tiểu nhân, cầm cái kìm chọc cái là mở.

Hai ngày liên tục ngủ không ngon, buổi chiều lại khẩn trương cao độ nhiều tiếng, sau khi thả lỏng thần kinh Lãnh Tấn nằm xuống là ngủ.

Hắn thật ra không có ác ý.

Ờm, cũng không phải hoàn toàn không có, nhưng thân thể thật sự không chịu nổi, lực bất tòng tâm.

Thành thật mà nói cho dù bây giờ lột sạch Hà Vũ Bạch ném trước mắt hắn, hắn cũng chưa chắc đã cứng lên được.

Nếu thật là như vậy, hắn đoán mình đời này cũng không ngóc được đầu lên trước mặt Hà Vũ Bạch.

Một đêm không mơ mộng, ngủ thẳng đến 5 rưỡi bị đồng hồ báo thức đánh thức, Lãnh Tấn mơ mơ màng màng bò dậy, ngáp đến phòng vệ sinh rửa mặt.

Đi ngang qua phòng ngủ gặp Hà Vũ Bạch cũng đúng lúc đi ra ngoài, cười híp mắt chào hỏi với đối phương.

Hà Vũ Bạch vừa định nói chuyện đột nhiên sắc mặt đột biến, lùi về phòng đóng "ầm" cửa lại.

Lãnh Tấn trong nháy mắt tỉnh táo, nhưng nhất thời không phản ứng kịp đối phương tại sao kích động như thế.

Mình mặc quần ngủ mà.

Hắn cúi đầu xem xét trên người có hình dạng khác thường không.

À......!được rồi, morning, người anh em, mày có tinh thần thật.

Cách bệnh viện còn vài trăm mét Hà Vũ Bạch đã làm ầm ĩ muốn xuống xe, cậu sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy sáng thứ Hai cùng vào cùng ra với Lãnh Tấn.

Lãnh Tấn cũng không cản cậu, nhưng không dễ dàng thả cậu đi, dừng đến ven đường đè người trên ghế phó lái liều mạng hôn.

Người anh em quá cho mặt mũi, trong lòng Lãnh Tấn không phải sung sướng bình thường, toàn thân có tinh thần, chạy bộ sáng sớm ba cây số không cảm thấy mệt.

Hà Vũ Bạch không chạy bộ sáng sớm, còn sáng sớm đã không nhìn thẳng Lãnh Tấn.


Lúc này bị đối phương đè trên lưng ghế gặm, cậu vừa xấu hổ vừa tức, âm thầm dùng sức cắn một cái.

"Ưm!" Lãnh Tấn thu đầu lưỡi che miệng lại, lông mày chịu đựng không cau lại.

Trong cổ họng tràn ngập vị rỉ sắt.

Lãnh Tấn khiêu mi, hút máu ở đầu lưỡi nuốt xuống cùng nước bọt, nói: "Em giấu nghề ha, nhìn như vũng nước, thật ra là thùng xăng, châm đốm lửa là bùng."
Hà Vũ Bạch nổi giận nói: "Biết là tốt rồi, chú ý tự chuốc lấy họa."
"Nhớ, lần sau đừng làm vậy nữa, sẽ phản tác dụng." Lãnh Tấn ghé sát mặt cậu, cắn răng nặn ra âm thanh, "Không tin em sờ xem."
Mắt Hà Vũ Bạch trong nháy mắt trợn to nửa mặt, xoay người đẩy cửa xuống xe, lúc đập cửa xe hận không thể đập lên mặt Lãnh Tấn.

Vào phòng làm việc, cậu ném túi lên ghế quơ lấy bệnh án đi kiểm tra phòng, ra ngoài suýt nữa đâm vào An Hưng.

Giơ tay lên đỡ lấy khung cửa, An Hưng cau mày hỏi: "Chào buổi sáng, bác sĩ Hà, cậu đây là với ai đây?"
"Không......!không với ai." Tâm tư Hà Vũ Bạch không giấu được, tất cả đều treo trên mặt.

An Hưng cười khẽ: "Tức giận với chủ nhiệm Lãnh?"
Lỗ tai Hà Vũ Bạch bỗng nhiên đỏ lên.

Cậu rũ đầu, vội đi về phía phòng bệnh.

An Hưng nhìn bóng lưng cậu, nghiêng đầu, kéo Diêu Tân Vũ cũng đang định đi kiểm tra phòng: "Hey, xem ra cậu nói thật, bác sĩ Hà và chủ nhiệm Lãnh bọn họ......!đúng là ở bên nhau."
"Tôi có thể nói xằng sao?" Diêu Tân Vũ hừ một tiếng.

"Cậu đừng lan khắp nơi, chú ý chủ nhiệm Lãnh vá cái miệng rách của cậu lại."
"Tôi như chỉ nói với mình cậu thôi, nếu người khác biết, vậy cũng nhất định là cậu lan."
"Tôi chưa bao giờ lan bát quái." An Hưng liếc hắn một cái, "Sao cậu không đi nói với Nguyễn Tư Bình, chỉ nói với mình tôi?"
Diêu Tân Vũ giơ tay vắt lên vai hắn, cợt nhả nói: "Hai bọn mình anh em nhiều năm như vậy, bát quái động trời thế này đương nhiên phải chia sẻ với cậu.

Lại nói cái mồm muôi có lỗ kia của Nguyễn Tư Bình, nói với cậu ta không phải nói với khắp thiên hạ."
Ngực An Hưng căng lại, đẩy tay Diêu Tân Vũ ra, xoay mặt đi tới khu hộ sĩ.

Anh em? Đau lòng.

(Đứa nào re-up là chó)
Tâm tình Lãnh Tấn tốt đến nổ tung, tạm thời bị khu 2 nhét ca giải phẫu vào cũng không chút oán trách.

Từ Kiến Hưng nhét cho hắn là một trong những người bị thương ở vụ tai nạn xe, chính là người gãy xương sườn hở.

Từ Kiến Hưng là xuất thân ngoại khoa chấn thương, theo lý thuyết việc thế này hắn vốn nên không chối từ.

Nhưng phim X-quang vừa ra, phát hiện động mạch phổi của người bệnh dị dạng, bèn âm thầm chuyển người đến khu 1.


Hắn còn nghĩ Lãnh Tấn phải đến phòng làm việc của hắn vỗ bàn, không nghĩ tới người ta hớn hở vào phòng giải phẫu.

Từ ngày Lãnh Tấn ly hôn, hắn không thấy khuôn mặt tươi cười chân tình thực lòng của đối phương nữa, hôm nay là sao?
Chồng cũ muốn tái hôn với hắn? Không biết.

Mấy hôm trước còn nghe vợ đi công tác Thượng Hải về nói, ở trong cuộc họp đấu thầu nhìn thấy Trình Dục Minh.

Tình cảm của hắn với chồng hiện tại người nước ngoài rất tốt, trước công chúng cũng không kiêng kỵ, thỉnh thoảng gặm đối phương một cái.

Mai nở lần hai? Cũng không chắc.

Hồi đó nghĩ đến là đồng nghiệp, sau khi Lãnh Tấn ly hôn hắn còn giới thiệu cho đối phương đối tượng xem mắt.

Nhưng người ta ăn cơm xem mắt xong liền gọi điện thoại chửi hắn một trận, bảo hắn sau này đừng giới thiệu cho mình kiểu người xem mắt còn kéo theo khuôn mặt con lừa như Lãnh Tấn nữa, giống như tên thần kinh cả thế giới đều thiếu nợ hắn.

Ây? Hẳn sẽ không phải bên ban giám đốc thay đổi, muốn để Lãnh Tấn làm Phó viện trưởng chứ?
Nghĩ tới đây, Từ Kiến Hưng hướng đầu ra bên ngoài hô một tiếng: "Chu Dương, đến phòng làm việc của tôi."
Chu Dương đẩy cửa đi vào, hỏi: "Chủ nhiệm, anh tìm em?"
"À, tôi nhớ......!bạn gái cậu là y tá khu 1 nhỉ?" Từ Kiến Hưng làm bộ thờ ơ nói.

"Ài, chia tay lâu rồi." Chu Dương gượng cười gãi gãi đầu.

"Chia rồi? Chia rồi thì thôi."
"Không sao, vẫn là bạn bè, anh tìm cô ấy có chuyện gì?"
Hồi đó bị Lãnh Tấn đá từ trong phòng giải phẫu ra chính là Chu Dương.

Thật ra hắn mắc cũng không phải lỗi có nguyên tắc, lính mới vào ca, cuống tay khó tránh khỏi kéo phải mạch máu.

Gia đình hắn có bối cảnh ở hệ thống y tế, thành tích ở trường cũng coi như không tệ, cho nên Từ Kiến Hưng liền làm người tốt, nhận Chu Dương bị Lãnh Tấn đuổi ra khỏi cửa vào khu bệnh của mình.

Đây là lúc để thằng nhóc này báo đáp ân tình của mình.

Từ Kiến Hưng ngoắc tay với hắn, chờ người ghé sát vào sau đó hạ giọng nói: "Cậu bảo cô gái kia nghe ngóng giúp, khu 1 gần đây có tin đồn gì không."
"Tin đồn? Phương diện nào?" Bởi vì liên quan đến công việc của cha, Chu Dương từ nhỏ mưa dầm thấm đất văn phòng chính trị, chút độ mẫn cảm vẫn phải có.

"Mọi mặt đi, chủ yếu là xem, chỗ chủ nhiệm Lãnh, có thay đổi gì không." Từ Kiến Hưng nghĩa ngoài mặt chữ.

Chu Dương suy nghĩ thầm một lát, gật gật đầu: "Hiểu rồi, em bảo cô ấy nghe ngóng."
"Điệu thấp nhé, điệu thấp." Từ Kiến Hưng nói, chợt nhớ tới cái gì, "Trong tủ có lọ nước hoa Dior, vẫn mới chưa bóc tem, lát cậu tặng cho cô ấy."
"Á? Anh còn dùng cái đó?" Chu Dương ngạc nhiên.

Từ Kiến Hưng cau mày: "Người nhà bệnh nhân tặng, đàn ông lớn tuổi như tôi dùng cái đó làm gì."

"À, người nhà này là tặng phu nhân."
"Chị dâu cậu cũng không dùng nhãn hiệu đó, mau lấy đi."
Chờ Chu Dương cầm lấy nước hoa rời khỏi văn phòng, Từ Kiến Hưng đặt ngang chân mày tựa vào sofa, thảnh thơi uống ngụm trà.

— Lãnh Tấn, Từ Kiến Hưng tôi sẽ không cho thằng nhóc cậu cưỡi trên cổ tôi kéo sh*t.

(Đứa nào re-up là chó)
Hà Vũ Bạch nhét tâm sự đầy bụng, ăn trưa cũng không có khẩu vị, lúc nghỉ trưa làm ổ trong phòng bệnh của Âu Dương Diễn Vũ cướp sofa với Trịnh Vũ Hoàng.

Nhìn bộ dạng uể oải không phấn chấn của Hà Vũ Bạch, Âu Dương Diễn Vũ lấy cớ nói mình muốn ăn chuối tiêu, sai Trịnh Vũ Hoàng ra ngoài mua, để Hà Vũ Bạch có cơ hội ở riêng với mình, trút tâm sự.

Y rất hiểu bạn thân của mình, nói ẩu chút, thật sự là con giun trong bụng đối phương.

"Gặp phải chuyện khó gì rồi?" Y hỏi Hà Vũ Bạch.

Hà Vũ Bạch ôm đầu gối cuộn tròn trên sofa, nghe thấy Âu Dương Diễn Vũ hỏi mình, lay động ánh mắt nói: "Không có gì."
Âu Dương Diễn Vũ xùy nhẹ: "Cậu còn làm giá với tớ?"
"Thì......" Hà Vũ Bạch theo thói quen mím môi, vùi mặt vào trong đầu gối, một lát sau buồn buồn phát ra âm thanh, "Diễn Vũ, tớ hình như......!thích ai đó rồi."
"Ai á?" Âu Dương Diễn Vũ lập tức thẳng người, biên độ động tác quá lớn, không cẩn thận kéo đau vết thương, "Ui da!"
Hà Vũ Bạch vội vàng vọt qua đỡ lấy vai y hỏi han.

Âu Dương Diễn Vũ đau nước mắt cũng chảy ra, nhưng vẫn nhớ đến lời Hà Vũ Bạch vừa mới nói: "Cậu nói cho tớ, là tên khốn nào dám quyến rũ Tiểu Bạch của tớ! Ngại sống lâu quá hả! Ái — đau đau đau!"
"Nằm xuống trước đã." Hà Vũ Bạch ấn người lên giường, sau đó ngồi xổm xuống đầu giường chớp mắt với bạn thân của mình, "Tớ nói, nhưng cậu đừng giận."
"Tớ bây giờ đã giận lắm rồi!"
Âu Dương Diễn Vũ thật lòng không cảm thấy trên trái đất này có ai có thể xứng đôi với Hà Vũ Bạch, nhất định phải nói, vậy chỉ có y.

Đáng tiếc gene xung đột, đợi kiếp sau đi.

Hà Vũ Bạch xoa xoa cánh tay y: "Vậy thì......!coi như tớ chưa nói."
"Nói!" Hôm nay nếu không tra ra, Âu Dương Diễn Vũ tức không thở thông thuận.

Hà Vũ Bạch mím chặt môi, nhịn rất lâu mới thốt ra 3 chữ "Chủ nhiệm Lãnh".

"#@%#@%@#%#%%@#!"
Âu Dương Diễn Vũ kích động, dùng tiếng mẹ đẻ thứ hai chửi một chuỗi thô tục.

Tiểu Bạch như hoa như ngọc của y ơi, thịt đầu tim của y ơi, nốt ruồi chu sa ánh trăng sáng của y ơi, sao lại hời cho ông chú ngu ngốc không cả dám đắc tội với cha y thế!
"Diễn Vũ, cậu đừng như vậy......" Hà Vũ Bạch tủi thân nhìn y, "Chủ nhiệm Lãnh rất tốt, cũng rất quan tâm tớ, tớ không phải xoắn xuýt có nên tốt với anh ấy hay không, mà......!mà......!anh ấy hình như nghĩ nhiều quá rồi......"
Mấy chữ cuối cùng gần như chỉ mình cậu mới nghe được.

Âu Dương Diễn Vũ trợn mắt: "Không được, tớ phải tìm Lãnh Tấn nói chuyện một chút! Muốn chiếm hời của cậu, chờ tớ chết hẵng nói!"
"Đừng — cậu đừng —"
Hà Vũ Bạch nói một nửa, đúng lúc y tá gõ cửa đi vào đo nhiệt độ cho Âu Dương Diễn Vũ, thế là cậu vội vàng im lặng, cũng thầm cầu nguyện tiếng hét của Âu Dương Diễn Vũ đừng bị y tá nghe thấy.

Y tá chân trước ra ngoài, chân sau Trịnh Vũ Hoàng xách chuối tiêu về, Hà Vũ Bạch cũng không nói với Âu Dương Diễn Vũ nữa.

Trịnh Vũ Hoàng bóc chuối tiêu cho Âu Dương Diễn Vũ, vẻ mặt cưng chiều đưa cho đối phương, hoàn toàn quên sạch anh ruột ở bên cạnh.

Hà Vũ Bạch lười so đo với nó, tự bẻ chuối tiêu phồng má bóc ra, cắn "ngoàm" miếng to.

"Anh ơi......!các anh biết, ba em ở đâu không......" Có một nhóc con víu cửa phòng bệnh, thò đầu nhìn vào bên trong.


Hà Vũ Bạch nhận ra đây là con của một bệnh nhân, mới 3 tuổi, hẳn là đi nhầm phòng bệnh.

Trẻ con vẫn bé như vậy, phụ huynh vậy mà để nó chạy lung tung khắp khu bệnh cũng không trông cẩn thận, tài thật.

Ngồi xổm trước mặt đứa nhỏ, Hà Vũ Bạch dịu dàng nói: "Phòng bệnh của ba em không ở bên này, anh dẫn em đi tìm ba nhé?"
Nhóc con gật gật đầu, ánh mắt ngượng ngùng nhìn chuối tiêu trong tay cậu.

Ý thức được đứa nhỏ muốn ăn chuối tiêu, Hà Vũ Bạch kêu em trai nhanh cầm một quả đến.

Trịnh Vũ Hoàng quá cao, vừa đứng trước mặt đứa bé, quả thực như ngọn núi.

"Oa......!anh cao thật đó......" Nhóc con liều mạng ngẩng đầu lên, kinh ngạc kêu.

Trịnh Vũ Hoàng suy nghĩ một chút, cúi người xuống, giơ nhóc con lên nhìn thẳng mình: "Như vậy thì cao bằng nhau."
Nhóc con cười khanh khách, xem ra là đứa bé tính cách rất hướng ngoại.

Trịnh Vũ Hoàng giơ đứa bé, cùng Hà Vũ Bạch đưa nó về chỗ phụ huynh.

Từ trong phòng bệnh đi ra, Hà Vũ Bạch vừa đi vừa hỏi nó: "Em thích trẻ con?"
Trịnh Vũ Hoàng lắc đầu: "Cực ghét."
"Hồi em bé mới siêu đáng ghét, thích khóc, không nghe lời, bị Vũ Huy bắt nạt là nằm xuống đất sống chết không chịu đứng dậy, còn cứ xé sách của anh." Hà Vũ Bạch cười nó.

"Anh cũng biết là chị ấy bắt nạt em, nhưng anh còn cứ bênh chị ý."
"Vũ Huy dù sao cũng là con gái mà."
"Chị ý giống con gái chỗ nào?"
"Câu này có gan em nói trước mặt nó."
Trịnh Vũ Hoàng ngậm miệng.

Vỗ vỗ cánh tay em trai, Hà Vũ Bạch nói sâu xa: "Nghiêm túc mà nói, Vũ Hoàng, em nên trưởng thành, dễ giận dễ nổ như em bên giờ, tương lai sao có thể làm người cha tốt? Gặp chuyện phải suy nghĩ cặn kẽ, làm bất kỳ quyết định nào đều phải có thể gánh chịu hậu quả tương ứng."
"Em gánh chịu tất cả hậu quả cho hành vi của mình." Trịnh Vũ Hoàng hơi không phục.

"Không, em không thể, Vũ Hoàng, không có Diễn Vũ giải quyết hậu quả cho em, án kiện của em xếp chồng lên còn cao hơn cả em." Hà Vũ Bạch than nhẹ, "Được rồi, anh không phải muốn dạy dỗ em, em đã thật tâm với Diễn Vũ, thì suy nghĩ kỹ một chút, tương lai đến lúc các em có gia đình, em muốn gánh vác cái nhà này thế nào."
Trịnh Vũ Hoàng thành khẩn gật đầu: "Em sẽ."
Đứng lại ở cửa phòng làm việc, Hà Vũ Bạch nói: "Ừ, anh đi làm việc đây, hôm nay gió lớn, em lát đỡ Diễn Vũ xuống tầng phơi nắng, nhớ thêm áo cho cậu ấy."
"Biết rồi."
(Đứa nào re-up là chó)
Về phòng bệnh, Trịnh Vũ Hoàng ngồi vào bên giường, như có điều suy nghĩ nhìn chăm chú khuôn mặt Âu Dương Diễn Vũ.

Âu Dương Diễn Vũ đang ăn chuối tiêu, thấy nó không nói một lời nhìn mình chằm chằm, hơi cau mày.

"Em nhìn anh xong chưa?"
Do dự chốc lát, Trịnh Vũ Hoàng cẩn thận mở miệng: "Diễn Vũ, thương lượng chuyện này."
"Nói."
"Chờ vết thương của anh khỏi, bọn mình làm đứa —"
"Mau câm mồm!"
Âu Dương Diễn Vũ sợ hãi kêu lên nhét tất cả chuối tiêu còn lại vào miệng Trịnh Vũ Hoàng.

==============
Thấy khổ thân Vũ Hoàng vch =)))))) thanh niên ít có tiếng nói nhất trong gen2 của hệ liệt này, toàn bị bắt nạt =))))))).