Điều Tôi Muốn Là Hạnh Phúc

Chương 19: Kiếp nạn thứ 82 của người phỏng vấn




Cuộc họp chưa bắt đầu nhưng cũng đã xảy ra lắm chuyện. Đấy là những cơn sóng ngầm, không cẩn thận sẽ bị nhấn chìm ngay lập tức. Thương trường như chiến trường thật sự không sai. Có đôi khi không cần đao kiếm vẫn có thể hạ gục đối thủ.

Mai Khôi dè dặt ngồi lại xuống ghế, tay khẽ sờ vào túi quần lấy ra một cái bọc nhỏ. Trong đó bỏ mấy miếng da trâu khô đã được cắt thành hình vuông nhỏ nhắn. Cô nắm chặt nó trong tay lòng thầm cầu nguyện. Nhất định phải thật tỉnh táo mới được, không thể để mất khôn dù chỉ một giây.

______

Đằng khác ở buổi phỏng vấn không khí có vẻ thoải mái hơn.

Cửa phòng phỏng vấn mở ra, một người phụ nữ trên tay cầm tờ giấy bước ra đọc to.

“Các ứng viên chú ý, bắt đầu lượt phỏng vấn đầu tiên của ca chiều nay. Mời Lê Quỳnh Anh vào, Mai Hải chuẩn bị.” “Mai Hải cũng vào phòng ngồi luôn nha em.”

Nghe đọc tới tên mình Quỳnh Anh nhíu mày một chút, không nhanh không chậm bước vào phòng. Mai Hải thì khá ung dung, cậu bước theo sau cùng vào trong với Quỳnh Anh.

“Hét to thế làm gì, điếc hết cả tai.” Vừa đi Quỳnh Anh vừa nói thầm. Mai Hải đi sau lưng cũng cảm nhận được sự bất mãn trong câu nói, cậu âm thầm vỗ vỗ nhẹ lưng Quỳnh Anh.

“Bình tĩnh phát huy nha chị đẹp.”

Quỳnh Anh hừ nhẹ một cái, không thèm quay đầu nhìn cậu ta. Cô đi thẳng tới chổ ngồi của mình.

Phòng phỏng vấn được bố trí một chiếc bàn dài, đây là chổ ngồi của những người phụ trách phỏng vấn. Có tổng cộng ba người: Một người nam mặc áo vest đen, mắt đeo kính, tầm hơn ba mươi tuổi ngồi ở giữa. Bên trái là một người phụ nữ trẻ tuổi, mặc áo vest hồng. Người còn lại là một thanh niên khá trẻ, mặc áo sơ mi trắng.

Đối diện họ đặt một chiếc ghế đơn để ứng viên ngồi. Ngoài ra bên góc cũng đặt thêm một chiếc ghế nữa. Đây là chổ ngồi cho ứng viên tiếp theo.

Mỗi lượt phỏng vấn sẽ có hai người được gọi vào phòng. Một người tiếp nhận phỏng vấn và một người sẽ ngồi bên cạnh, vừa lắng nghe quan sát rút kinh nghiệm vừa chờ tới lượt mình.

Quỳnh Anh ngồi ngay ngắn ở ghế dành cho ứng viên. Mai Hải thì ngồi ở ghế chuẩn bị. Ba người phụ trách phỏng vấn thì đang chuyền nhau xem CV của Quỳnh Anh và Mai Hải.

Từ lúc bước vào tới giờ Quỳnh Anh vẫn giữ nguyên bộ dáng lạnh lùng. Cô ngồi bắt chéo chân, hai tay đan vào nhau để trên đùi. Mai Hải nhìn Quỳnh Anh, sau đó lại nhìn về phía ba người trước mặt. Một bên ngồi chễm chệ, một bên đang loay hoay. Chảnh thật sự! Nhìn vô không biết ai đang phỏng vấn ai.

Sau một lúc xem CV ba người họ trao đổi với nhau điều gì đó. Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng ngước mắt liếc nhìn Quỳnh Anh sau đó lại cúi đầu vào tài liệu. Ánh mắt như đang đánh giá một món hàng hóa ngoài chợ.

Quỳnh Anh nghiêng đầu nhìn vu vơ vào khoảng không, vờ như không nhìn thấy ánh mắt của người nọ.

Không lâu sau đó vẫn là gã thanh niên mặc áo sơ mi trắng, anh ta hời hợt cất tiếng hỏi.

“Chào bạn, bạn tự giới thiệu một chút được không? Bạn tên là gì,…?” Câu chữ rõ ràng rành mạch, người ngoài nhìn vào sẽ không thấy gì bất ổn nhưng Quỳnh Anh lại cảm nhận được một sự chiếu lệ ở đây.

Anh ta vừa hỏi vừa chăm chú xem tờ giấy trong tay thậm chí cũng không nhìn Quỳnh Anh một cái. Cứ như thuận miệng hỏi một câu vậy.

“Trong hồ sơ in một đống ở đó, mắt mờ không thấy à!? Hỏi thừa!” Quỳnh Anh chậm chạp phun ra từng chữ từng chữ một, lộ vẻ ghét bỏ. Giọng điệu có chút chỉ trích khi nói đến hai chữ cuối.

Trước câu trả lời bất ngờ này mọi người trong phòng ai cũng hoang mang. Ba người phỏng vấn có chút cứng đơ đồng loạt nhìn về phía Quỳnh Anh. Về phần Mai Hải thì khá hơn một chút, cậu quá hiểu con người này. Celine mỏ hỗn cực kì, còn hay cục súc nữa.

Lại nhớ tới chuyện cũ, công ty cậu có một người mỏ còn hỗn hơn, đó là cậu Trí – trợ lý của chị Mai Khôi. Có lần công ty tổ chức liên hoan nhỏ, chị đẹp lúc ấy cũng đang ở trạng thái Celine. Ra quán thịt nướng bắt gặp có vụ đánh ghen, Celine với cậu Trí xúm vào góp vui. Chửi mụ tiểu tam với ông chồng không kịp vuốt mặt.

Mà nhờ vậy được lộc ăn, sau đó bà vợ kia còn hào phóng đãi team cậu thêm một chầu nữa xem như cảm ơn.

Nói chung bây giờ thật sự tội nghiệp! Ba người này sắp phải ám ảnh khuôn mặt của chị đẹp tới suốt cuộc đời rồi.

Nghĩ tới đây cậu đột nhiên cảm thấy vô cùng phấn khích, phấn khích. Cậu bày ra bộ dáng xem kịch nhếch miệng cười tươi.

Ba nạn nhân à nhầm, ba vị phụ trách phỏng vấn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Thanh niên áo sơ mi trắng sắc mặt vô cùng khó coi. Anh ta nén giận ho khan một tiếng sau đó hỏi tiếp.

“Vậy... vì sao bạn lại muốn ứng tuyển vào Hướng Dương vậy?”

“Đây là chuyện của tôi, anh hỏi làm gì!?”

“…”

Một lần nữa những người khác á khẩu. Mọi người ai cũng há mồm trợn mắt hoang mang. Mai Hải bên ngoài không thể hiện ra quá nhiều nhưng nội tâm lại gào thét không ngừng nghỉ. Đúng rồi, chính là như thế. Họ là đối thủ của công ty chúng ta mà. Xông lên dìm chết bọn họ đi.

Người phụ nữ mặc vest hồng khó khăn mở miệng.

“Chỉ… chỉ vậy thôi sao?”

“Nhiều chuyện.” Quỳnh Anh nhíu mày hơi mất kiên nhẫn nói.

Lúc này ba người kia ai cũng thấy da đầu có chút tê tê, thanh niên mặc áo sơ mi trắng và người phụ nữ mặc vest hồng đồng loạt quay sang nhìn người đàn ông ngồi giữa. Ánh mắt tràn đầy bất lực không biết phải làm sao…

Lần đầu họ gặp một ứng viên kiểu như vậy. Thanh niên áo trắng có chút khó chịu nhưng vẫn cắn răng, không để bản thân mất hình tượng. Về phần người phụ nữ vest hồng, cô ta bình thường chỉ phụ trách quan sát và ghi chép. Trước những câu trả lời như thế cô cũng có chút bối rối, đành quay sang người kế bên cầu cứu.

Người đàn ông đeo kính cũng đáp lại đồng nghiệp của mình bằng ánh mắt trấn an. Bình tĩnh nào, chuyện đâu còn có đó. Ông ta vào nghề cũng khá lâu rồi. Rút được không ít kinh nghiệm. Gặp chuyện trước mắt nên bình tĩnh, từ từ ứng phó.

Gã họ nhẹ một tiếng, làm động tác sửa sửa mắt kính sau đó lên tiếng.

“Khụ… Bạn cảm thấy công ty của chúng tôi như thế nào?”

“Chẳng ra làm sao.” Quỳnh Anh không do dự đáp ngay.

Chưa đợi những người khác hết hoang mang, bên góc tường lại có một giọng nói không to không nhỏ vang lên.

“Đúng rồi đó.” Mai Hải nhất thời mất khống chế mà phát ra tiếng. Cậu cảm thấy chị đẹp nói đúng quá! Công ty này chẳng ra làm sao. Tức thì mọi sự chú ý đều dồn về phía cậu. Lúc này cậu mới phát giác được bản thân vừa ăn nói xà lơ rồi.

“A di đà phật, ai lại có thể nói ra những câu như thế chứ.” Não cậu nhảy số rất nhanh, mau chóng chém gió vài câu cho qua chuyện.

Về phần ba người nọ vẫn đang chìm trong hoang mang cực độ. Nhất thời không biết phải như thế nào.

Người đàn ông chậm rãi tháo kính xuống. Bàn tay đưa tên xoa xoa thái dương. Gã năm nay ngoài ba mươi tuổi lần đầu gặp trường hợp như này.

Mặc những người kia đang hoảng loạn hay ngỡ ngàng như thế nào Quỳnh Anh vẫn ung dung. Cô đưa bàn tay trắng nõn của mình ra trước mặt lật qua lật lại ngắm nhìn.

“Đơn giản là cảm thấy thuận tiện nên tôi mới nộp CV vào thử thôi. Nhận thì nhận không nhận thì nhận.” Quỳnh Anh mặt không biểu cám lên tiếng.

“Ăn nói quá đáng ngang ngược!” Thanh niên mặc sơ mi trắng đã không thể nhẫn nhịn được nữa, anh ta đứng dậy đập bàn lớn tiếng quát.