Quả thật Chí Thanh nhận thấy điểm bất thường trong chuyện này. Chắc hẳn tám, chín phần lão cáo già ấy lại muốn gây chuyện. Nhưng anh cũng muốn xem thử thực lực của những người mà Quỳnh Anh tín nhiệm.
Mai Khôi thở dài, cô thật ngu ngốc khi đặt niềm tin vào mấy tên đàn ông.
Lúc này cô chợt nhớ lại lúc trước ở trạng thái Celine, Quỳnh Anh đã nói một câu.
"Hy vọng vào kẻ xa lạ làm gì trong khi chính mình mới là đấng cứu rỗi của mình."
Bây giờ nếm trải được rồi cô mới thật sự tiêu hóa câu này.
Nhất thời bầu không khí trở nên yên tĩnh, một lúc cũng không ai nói thêm lời gì. Ông An rất hài lòng vì mọi thứ đang diễn ra theo đúng ý gã. Để chấm dứt sự yên lặng và đặt dấu chốt hạ vấn đề, ông ta tươi cười lên tiếng.
"Vậy mình chốt như vậy đi. Tiếp theo_"
"Từ từ đã chú. Tụi cháu có nói là đồng ý đâu nào."
Bất ngờ một giọng nữ như thanh kiếm sắc bén cắt ngang lời nói của lão An. Biết rằng ngắt lời người khác là không lịch sự nhưng trong tình huống này im lặng là "vàng dẻo" đấy.
Mai Khôi đã lấy lại được sự tự tin. Cô là đại diện cấp cao của một công ty nếu cô cứ lo sợ run rẩy như vậy thì những người khác phải làm sao? Còn điều hành công ty bằng cách nào? Dù bên đông hay là bên tây, cô chạy về đâu cũng là như nhau!
Trận "khẩu chiến" này bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Lão An hơi cau mày, rõ ràng cảm thấy không hài lòng trước hành động của Mai Khôi. Nhưng nhanh chóng ông ta lại trở về thái độ bình tĩnh ôn hoà, không mặn không nhạt đáp.
"Phía cô cậu có ý kiến gì?"
Mai Khôi nhếch miệng cười một cái, trào phúng nói.
"Cháu biết thời gian của chú không còn nhiều nhưng cũng đừng vội định đoạt mọi thứ như vậy. Phải chờ bọn cháu với chứ!"
Ông An sắc mặt xám xịt, con nhãi này đang cố ý nói móc ông. Chưa đợi lão lên tiếng phản bác một người khác đã thay lão ra mặt.
"Nói nhăng nói cuội gì vậy? Cô đang mắng chủ tịch già nua không còn sống bao lâu nữa à?"
Vừa lên tiếng là người đàn ông khi nãy vừa lên thuyết trình. Anh ta tầm ba mươi tuổi, mặc một bộ vest màu xanh đậm.
"Phụt"
Nghe tới đây Trung Hiếu không nhịn được phát ra tiếng cười. Biết trong tình huống này không cần nụ cười tự tin, cậu nhanh chóng bịt chặt miệng mình.
Chí Thanh liếc sang Trung Hiếu rồi lại nhìn ông An. Bên ngoài vẫn giữ thái độ lạnh lùng nhưng trong tâm có chút dao động. Anh lại nhớ đến "Quỳnh Anh". Táo bạo hoạt bát, đầu óc và miệng lưỡi đều rất linh hoạt. "Cô ấy" như thế những người bên cạnh "cô ấy" ít nhiều cũng như thế.
Nhưng nghĩ tới đây sắc mặt anh lại trầm xuống. Những lúc nhân cách khác của cô ấy xuất hiện ắt hẳn là lúc cô ấy đã gấp phải chuyện gì đó kích thích, hoặc cũng có thể vì chuyện gì đó... Mà những khi ấy anh lại không thể cùng cô đương đầu.
Trước sự chỉ trích Mai Khôi cũng không tỏ ra tức giận. Ngược lại nụ cười trên môi càng thêm tươi tắn.
"Trời trời trời trời, đấy anh tự nói nhá. Ý của tôi là... ngài chủ tịch của chúng ta bận trăm công ngàn việc. Thời gian dư ra chắc không nhiều, đấy!?"
Cô ngã lưng ra chiếc ghế êm ái, thái độ hờ hững. Dưới bàn cô âm thầm dùng chân của mình đá nhẹ vào chân của cậu Trí ngồi kế bên.
Cậu Trí nhanh chóng bắt được tín hiệu. Ban đầu sếp không lên tiếng cho dù cậu có bao nhiêu câu cũng phải nuốt trở vào bụng. Bây giờ đại lão đã khai chiến vậy cậu cũng chẳng còn gì để ngại.
Thực ra ngoài vị trí trợ lý cậu còn là luật sư của công ty. Lúc trước cậu vào làm với vị trí luật sư riêng của Thắng Thiên. Hồi ấy công ty chỉ vừa thành lập vẫn còn chưa hoàn thiện. Một số công việc trái ngành đã đưa đến tay cậu. Nhưng được cái là cậu nhạy bén, học hỏi rất nhanh nên càng ngày càng thạo nhiều việc. Riết đến nay cậu đã kiêm luôn chức trợ lý, và còn làm rất tốt nữa.
"Đúng vậy đó. Anh chưa hiểu rõ vấn đề đã quy chụp cho chúng tôi như vậy. Người của tập đoàn Hướng Dương làm ăn kiểu này à?"
Thanh niên vest xanh còn chưa kịp phản bác đã bị cậu Trí chặn trước. Gã mở to miệng nhưng lại không nói ra lời. . truyện kiếm hiệp hay
Sắc mặt ông An lúc này đã đen như đít nồi. Gã thầm mắng nhân viên của mình sao lại như ngu bò vậy. Miệng nhanh hơn não là sao!? Ban đầu ai khiến lão tuyển tên này vậy chứ? Nhục quá đi thôi!
Người của Hướng Dương nhao nhao xì xầm, người thì lộ vẻ như khó chịu, người lộ vẻ như bị mất mặt... Còn lại người của Huy Tinh lại yên tĩnh vô cùng, ai nấy đều ngồi ngay ngắn vị trí của mình. Hình như có trò vui để xem rồi!